Đàm Tử Dực như sợ Hoàng đồng học từ chối, liền bổ sung: “Anh ở nhà có một mình thôi.”
Hoàng đồng học kinh ngạc suýt chút nữa ngu luôn, cậu hỏi: “Tại sao ạ? Cả chú dì đều không trở về sao?”
Trước học trưởng đã nói nhiều lần cùng Hoàng đồng học cha mẹ không ở nhà, nhưng Hoàng đồng học cũng không nghĩ đến tết xuân bọn họ cũng không trở về.
“Họ bận lắm.”
Học trưởng nói ung dung, Hoàng đồng học lại nghe trong lòng khó chịu.
Thì ra không chỉ có chính mình trải qua tết xuân mà không giống tết xuân, không phải chỉ có một nhà mình không thể đoàn tụ bên nhau.
“Học trưởng, vậy em cùng anh ăn tết.” Hoàng đồng học có chút hưng phấn nói, “Em đây là lần đầu tiên ăn tết cùng người khác đấy ạ.”
Đàm Tử Dực nở nụ cười, trèo lên xe đạp, quay đầu hướng cậu nói: “Lên xe, chúng ta về nhà nào.”
Nhà của Đàm Tử Dực cách trường học không gần, nhưng từ bên ngoài tiểu khu nhìn là biết chỗ này giá phòng rất cao.
Hoàng đồng học ngồi ở trên ghế sau xe đạp học trưởng, nắm áo đối phương, nhìn quanh, như là Lưu mỗ mỗ vào đại quan viên .
(giống như kiểu nhà quê lên phố, 大观园的刘姥姥 là một thế giới tượng hình nơi những người chưa bao giờ nhìn thấy thế giới, đến một thế giới mới lạ. Nó có thể được sử dụng cho những người thiển cận, thiếu hiểu biết và có thể được sử dụng như là mặc cảm hoặc tự ti..)
Bọn họ ở trước một tòa nhà cao tầng rồi dừng lại, Đàm Tử Dực đem xe khóa kỹ, mang theo cậu lên tầng.
“Vào nhà sưởi ấm trước, đợi lát nữa chúng ta cùng đi mua chút đồ vật chuẩn bị ăn tết.”
Hoàng đồng học đi theo phía sau học trưởng, có chút thấp thỏm, lần đầu tiên cậu đến nhà bạn làm khách, theo sát bước chân người ta.
Học trưởng mang cậu vào thang máy, toàn bộ hành trình Hoàng đồng học đều im lặng, cũng không biết tâm trí đang sốt sắng cái gì, học trưởng đứng một bên nhìn cậu cười, càng xem càng cảm thấy thú vị.
Cửa thang máy vừa mở ra chính là cửa nhà, học trưởng mở cửa nói: “Hoan nghênh đến nhà.”
Hoàng đồng học trước tiên thăm dò, đứng ở cửa nhìn vào, đánh giá bên trong, nhà rất rộng, phòng khách có một cửa sổ sát đất thật lớn, ánh nắng mùa đông chiếu vào, làm căn nhà càng thêm ấm áp, cậu phát hiện bên tay phải có cái cầu thang dẫn lên trên tầng, ngửa đầu nhìn một chút, thậm chí có con mèo nhỏ nằm nhoài ở chỗ đó nhìn mình.
“A a a? Học trưởng anh nuôi mèo con ạ?” Hoàng đồng học cười, cậu đặc biệt yêu thích mèo con, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc sẽ nuôi một con, bởi vì cậu biết, mẹ sẽ không đồng ý.
“Ừ.” Học trưởng ôm bờ vai của cậu mang người vào nhà, tìm đôi dép lê cho cậu, “Nuôi nhiều năm rồi, càng ngày càng mập.”
Bé mèo nhìn thấy Đàm Tử Dực, kêu hai tiếng meow moew, sau đó cứ thể cuộn tròn lại ngây ngốc “lăn” xuống tầng.
Hoàng đồng học nhìn đến ngây dại, ngồi chồm hỗm xuống muốn ôm nó, thế nhưng con mèo béo kia không để ý đến cậu, trực tiếp chạy tới chỗ Đàm Tử Dực.
Đàm Tử Dực đóng kín cửa, cười xoa xoa đầu mèo: “Đi ra cho anh kia ôm một chút.”
Mèo kia như có thể nghe hiểu tiếng người, nghiêng đầu nhìn Hoàng đồng học một chút.
Hoàng đồng học nhìn nó, hưng phấn kích động đến mặt đều đỏ lên, hỏi học trưởng: “Em có thể sờ sờ sao?”
Học trưởng cười kéo tay cậu vuốt con mèo, có thể cảm giác được Hoàng đồng học đang phát run.
Cũng thật là dễ dụ, học trưởng nghĩ, người bạn nhỏ này dễ dàng vui vẻ vậy.
Hoàng đồng học ngồi xổm chơi cùng con mèo ở nơi đó, cậu vuốt ve nó một chút, nó liếm cậu một cái.
Học trưởng cười nhìn bọn họ, thuận thế sờ sờ tóc Hoàng đồng học.
“Em biết nó tên gì không?”
“Hả?” Hoàng đồng học quay đầu nhìn học trưởng, “Tên gì ạ?”
“Vốn là gọi Tiểu Hoàng, hiện tại gọi là Đại Hoàng rồi.” Học trưởng nói, “Trùng hợp không? Cùng họ với em.”