Hoàng Đồng Học

Chương 3: Chương 3




Cầu lông của nam sinh kia nghiêm túc vững vững vàng vàng nằm ở trên chén nước của Hoàng đồng học, như là ai cố ý thả lên như thế.

“Giúp em một tí đi.” người Đứng ở bên ngoài cười lấy lòng, “Bạn học, sắp lên lớp rồi!”

Hoàng đồng học tỉnh táo lại, ấn ấn cái trán còn có chút đau, nói câu “Xin lỗi” sau đó đem cầu lông cầm lên, trả lại cho nam sinh kia.

“Cảm ơn nha.” Nam sinh nhận lại cầu lông, chỉ chỉ trán của cậu nói, “Đỏ lên rồi, xin lỗi ha!”

Không đợi Hoàng đồng học nói chuyện, nam sinh kia đã chạy đi rồi.

Hoàng đồng học ngồi ở chỗ đó nhìn người bên ngoài đánh cầu lông, cầu lông màu trắng ở giữa hai người bay tới bay lui, nó vừa qua đến đã bị đánh trở lại, trôi qua lại bị đánh trở về, Hoàng đồng học nghĩ đến chính mình.

Nhưng là, cầu lông so với cậu còn lợi hại hơn, bởi vì ngay cả cầu lông còn có thể “đánh” cậu.

Chuông vào học vang lên, Hoàng đồng học nhìn người nam sinh kia nhặt cầu lông đang rơi trên mặt đất lên, theo mọi người cùng nhau chạy về lớp học, người kia mặc đồng phục học sinh, chắc là năm cuối cấp 3, cậu ấy vừa chạy, hình như có cái gì từ trong túi quần rơi ra.

Hoàng đồng học muốn gọi cậu ta lại, nhắc nhở cậu bị rơi đồ, thế nhưng người đó đã chạy xa.

Bạn cùng bàn từ bên ngoài trở về, Hoàng đồng học ngửi thấy được trên người của hắn toàn mùi thuốc lá.

Hoàng đồng học rất muốn hỏi một chút, hắn hút thuốc phải không, còn muốn nhắc nhở hắn, không cần cùng Hồ Thuật tiếp xúc nhiều, Hồ Thuật là người thích đi bắt nạt.

Thế nhưng cậu cuối cùng trầm mặc, bởi vì cậu nhìn thấy Thầy giáo vào cửa, Hồ Thuật đem một hộp thuốc lá ném cho bạn cùng bàn.

Thì ra, người ta vốn là cùng một loại người.

Hoàng đồng học nghiêm túc thi được trường cấp ba trọng điểm, nhưng kết quả học tập cũng không tốt đến mức có thể được gọi là trình độ học bá.

Cậu từ nhỏ đã biết mình không thông minh, thậm chí có thời điểm sẽ rất ngốc, vì lẽ đó, đều tự nói với mình cần cù bù thông minh, đều nỗ lực hơn so với người khác.

Cậu lên lớp nghe giảng rất chăm chú, rất sợ ở cấp ba bị thụt lùi so với người khác.

Cả lớp năm mươi mấy người, cậu nhập học kết quả học tập xếp hạng hơn hai mươi.

Cậu muốn từ từ học tập tiếp, dù cho giống như ốc sên, bò đến mức rất chậm, nhưng chỉ cần kiên trì, đợi được lúc thi tốt nghiệp trung học, là cũng có thể có một kết quả học tập thật tốt.

Thầy giáo hỏi, cầm danh sách, tùy tiện gọi tên của một người.

Là Hạ Địch.

Hoàng đồng học liếc mắt nhìn bạn cùng bàn, người kia lại đang ngủ.

Cậu dùng khuỷu tay nhẹ nhàng huých đối phương một hồi, nhỏ giọng nói: “Thầy giáo hỏi bài kìa.”

Bạn cùng bàn sợ hết hồn, đứng lên nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Hoàng đồng học loạch xoạch ở trong sách viết công thức, lại lén lút kéo góc áo bạn cùng bàn.

Bạn cùng bàn cúi đầu, nhìn công thức rồi đọc theo.

Thầy giáo gật đầu, hài lòng, để bạn cùng bàn ngồi xuống.

Bạn cùng bàn thở phào nhẹ nhõm, cười nói với cậu: “Cảm ơn nha.”

Hoàng đồng học lại thẹn thùng, mím môi cúi đầu, đỏ mặt đem sách cầm lại trước mặt mình.

Cả nửa tiết sau đó cậu đều cười trộm, còn âm thầm hi vọng Thầy giáo lại hỏi bạn cùng bàn một lần nữa, cậu còn muốn giúp đối phương trả lời, còn muốn nhìn đối phương cẩn thận mà nở nụ cười với cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.