Hoàng Đồng Học

Chương 63: Chương 63




Đàm Tử Dực đứng ở cửa, cười hỏi: “Đang có chuyện gì à?”

Hạ Địch đột nhiên quay lại, nhìn anh không nói ra lời.

“Hoàng Đồng có ở đây không?” Đàm Tử Dực chưa đi vào trong phòng học, nói, “Không có ở đây à?”

“Có!” Một người nữ sinh chỉ chỉ Hoàng đồng học mặt mờ mịt vẫn ngồi ở trên đất nói, “Nơi này ạ!”

Đàm Tử Dực đứng dựa vào cửa, nói: “Đồng Đồng, em làm gì đấy? Anh của em trở về em cũng không hỏi thăm à.”

Hoàng đồng học vịn cái ghế đứng lên, lúc nhìn thấy học trưởng, cậu hơi bối rối.

“Đây là làm sao vậy?” Đàm Tử Dực nhìn cậu hỏi, “Ai bắt nạt em?”

Hoàng đồng học đẩy bạn cùng bàn ra, không lên tiếng, đi ra ngoài.

Cậu đứng ở trước mặt học trưởng, đè nước mắt xuống nói: ” Sao anh trở về rồi?”

Đàm Tử Dực vẫn là như cũ, giơ tay sờ sờ tóc của cậu nói: “Đợi lát nữa có thể xin nghỉ hay không? Mời em đi ăn cơm.”

Hoàng đồng học xin nghỉ, Đàm Tử Dực đóng giả phụ huynh cậu gọi điện cho thầy.

Hai người đi ra khỏi trường học, dọc cả đường đi Hoàng đồng học đều cúi đầu không lên tiếng.

“Như thế này là sao?” Đàm Tử Dực cười nói, “Gặp anh không vui à?”

Bọn họ đứng ở cổng trường, Hoàng đồng học cúi đầu rất thấp.

“Tủi thân à?” Đàm Tử Dực hơi nghiêng người nhìn cậu.

Hoàng đồng học nói: “Học trưởng em xin lỗi.”

“Hả?”

“Em là đồ vô dụng.” Hoàng đồng học nói, “Vô dụng rồi lại còn tham lam.”

Cậu giơ tay lau lau nước mắt: “Mẹ của em nói đúng, em không xứng được người khác thích.”

Đàm Tử Dực nhíu nhíu mày: “Em đừng nghe bà ấy.”

Anh kéo tay Hoàng đồng học:” Đại Hoàng nhà anh dạo này thế nào? Vẫn còn béo như vậy sao?”

Anh vẫy một cái taxi, lên xe rồi báo địa chỉ nhà mình.

Ở trên xe Hoàng đồng học không nói nữa, mãi tận khi tiến vào nhà học trưởng, đứng trước cửa, thậm chí cũng không khom lưng chạy tới ôm Đại Hoàng, chỉ ở chỗ đó nói: “Học trưởng, anh không cảm thấy em rất phiền sao?”

Đàm Tử Dực ôm lấy Đại Hoàng, hỏi nó: “Anh của mày hôm nay sao vậy? Có phải là mày bắt nạt em ấy không?”

Hoàng đồng học ngẩng đầu nhìn học trưởng, muốn nhịn khóc nhưng vẫn có chút không khống chế được: “Em cảm giác mình cũng rất buồn nôn.”

Cậu dùng sức dụi mắt: “Em không khác gì Hạ Địch cả.”

Đàm Tử Dực thu lại nụ cười, thả Đại Hoàng xuống, đi tới trước mặt Hoàng đồng học.

“Em xảy ra chuyện gì rồi?”

Hoàng đồng học cảm xúc đang rất không tốt, cậu sắp cắn nát môi rồi.

“Từ nhỏ đã không ai thích em, bọn họ đang cãi nhau liền đánh em, hai người cùng đánh em mắng em, nói nếu như không phải vì em bọn họ sẽ không kết hôn, sau đó còn nói đều là bởi vì em mới không ly hôn được.”

Hoàng đồng học khóc đến không biết trời đất gì, cậu không thể chịu đựng được nữa, chịu ngột ngạt áp bức quá lâu rồi, cậu nói, “Em cả ngày chỉ muốn làm bọn họ vui lòng, hi vọng bọn họ thích em hơn một chút thôi cũng được, thế nhưng vô dụng, sau đó nhà xưởng đóng cửa, bọn họ đều nghỉ làm, sau khi ly hôn thì cha em bỏ đi, ai cũng không muốn em, lại không thể không nuôi em.”

Đàm Tử Dực lần đầu tiên nghe cậu nói những này, cơ hồ không thở nổi.

Anh vẫn luôn cảm thấy trên người người bạn nhỏ này có một sức sống người khác không có, cẩn thận từng li từng tí một, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Nhưng đến bây giờ anh mới hiểu được tại sao đối phương lại luôn cẩn thận như vậy.

Anh bước đến, nhẹ nhàng ôm người này vào trong ngực, tựa như động viên vỗ lưng của cậu nói: “Bọn họ không thích em không sao cả, còn có anh thích em đây còn gì?”

Nói câu này, Hoàng đồng học khóc lại càng lợi hại hơn.

Đàm Tử Dực đột nhiên hiểu ra, Hoàng Đồng từ nhỏ đã không ngừng bị phủ nhận, tại sao lại che giấu đoạn tình cảm không minh bạch này lâu như vậy.

Không ai quan tâm cậu, không ai đối xử tốt với cậu.

Dù cho người khác chỉ cho cậu một chút xíu hi vọng, cậu có thể báo lại một trăm phần trăm ngọt ngào.

Còn có, chính là luyến tiếc.

Đàm Tử Dực nhớ tới, lần đầu tiên Hoàng Đồng nói với anh mình thích Hạ Địch, sau đó anh hỏi mấy lần, đối phương vẫn thừa nhận, nhưng hai người bọn họ trong lúc đó, lại có chút ám muội không rõ ràng, Đàm Tử Dực cũng từng nghi hoặc, nhưng nghi hoặc này, tới hôm nay đã hiểu ra rồi.

Người bạn nhỏ này từ bé chưa từng được ai yêu thương, cậu luyến tiếc tình cảm của anh, đại khái chỉ có ở bên cạnh anh, cậu mới có thể tìm thấy niềm tin để sống.

(chỗ này em đặc biệt cảm ơn chị Red đã giúp em ạ)

“Hoàng Đồng,” Đàm Tử Dực hiếm khi gọi thẳng tên của cậu, “Vấn đề từ gia đình ảnh hưởng tới một người tuy là thâm căn cố đế, nhưng không phải không thay đổi được. Giờ đã là mùa xuân, còn có bao nhiêu ngày nữa là tới kỳ thi quan trọng rồi? Anh cố ý bỏ học trở về tìm em, là vì muốn cùng em thi đại học, đừng nói với anh cái gì mà em không xứng đáng, chờ qua mùa hè này đã, anh sẽ giúp em thoát khỏi những chuyện bực mình kia, nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.