Hoàng Đồng Học

Chương 81: Chương 81




Đàm Tử Dực hỏi cậu:” Gần đây học tập có tốt không? “

Hoàng đồng học bị hôn đến ngây ngẩn cả người, lấy lại tinh thần, không hiểu ý của anh.

“Chính là chuyện đó đó, ” Đàm Tử Dực cười hỏi, “Em muốn trên ghế sofa hay là vào phòng ngủ?

Hoàng đồng học bừng tỉnh, sau đó mặt đỏ như muốn xuất huyết.

“Em....., em không, không biết.” Hoàng đồng học nỗ lực ngồi dậy từ dưới thân học trưởng, kết quả lại bị đè trở lại, tiếp tục hôn môi.

Hoàng đồng học thích hôn môi với học trưởng, trước khi đến với học trưởng, cậu chưa từng thử qua cảm giác này, môi dán vào nhau, đầu lưỡi giằng co, – hôn một cái nóng bừng cả người lên.

“Chúng ta làm đi, ” Đàm Tử Dực đột nhiên đứng dậy, trong khi Hoàng đồng học còn đờ ra thì đã bế cậu lên, “Đi phòng ngủ.”

Hoàng đồng học ôm cổ anh, cả tinh thần lẫn thể xác đều căng thẳng.

Vào phòng ngủ, hai người cùng đổ xuống giường, Hoàng đồng học ôm học trưởng không buông tay, người kia cười cười, nói bên vành tai cậu:”Chờ một chút, anh đi kéo rèm cửa sổ vào.”

Hoàng đồng học thẹn thùng buông tay, tiện tay lấy cái gối ở đầu giường che mặt.

Đàm Tử Dực kéo rèm cửa sổ, anh cũng không muốn để người khác thấy dáng vẻ của người bạn nhỏ nhà mình.

“Em sợ à?” Đàm Tử Dực chạm vào trên người Hoàng đồng học, nhận ra cả hai đều đã có phản ứng, mang theo ý cười nói, “Hình như em còn rất mong chờ nữa.”

Hoàng đồng học đúng là có chút chờ mong, nhưng cũng có chút sợ sệt. Lần trước ở nhà, hai người chưa làm tới bước cuối cùng kia, nhưng Hoàng đồng học cũng đã thấy thoải mái rồi.

Cậu giữ lại gối đầu đang bị học trưởng lấy ra, xấu hổ không dám nhìn đối phương, chỉ có thể cắn môi quay đầu sang hướng khác.

“Nhìn anh này.” Đàm Tử Dực nhẹ nhàng nâng cằm cậu, khiến người kia nhìn mình, “Em nhìn thẳng vào mắt anh đi.”

Hoàng đồng học nghe lời, trong vòng một tiếng sau đó, trừ những lúc đau không mở nổi mắt, còn những lúc khác đều cố gắng nhìn học trưởng của mình.

Cậu không nghĩ thì ra cảm giác làm đến bước cuối cùng là như vậy, không giống với buổi chiều hôm trước. Rất đau, cũng rất kỳ diệu.

Hoàng đồng học vui nhất không phải vì làm chuyện này, mà là cậu càng ngày càng lại gần sát được với học trưởng.

Cậu ôm Đàm Tử Dực, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, cậu không muốn khóc, nhưng không kiềm chế được.

Ban đầu Đàm Tử Dực cho là cậu quá đau, càng nhẹ nhàng cẩn thận, Hoàng đồng học lại nói: “Không sao đâu ạ, em hạnh phúc quá thôi.”

Từ nhỏ đã khát vọng được người khác yêu thương, sau tất cả mọi chuyện, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác được yêu là như thế nào.

Được người yêu thương, như bước trên đám mây, nhẹ nhàng, lại không sợ bị té xuống.

Hoàng đồng học ôm học trưởng khóc, nói:” Em rất là vui ạ.....”

Lúc Hoàng đồng học được học trưởng ôm đi tắm rửa sạch sẽ rồi đặt lên giường, cậu xấu hổ chết mất.

Thẹn thùng thì vẫn thẹn thùng, chứ cậu vẫn nắm chặt lấy tay học trưởng không chịu buông. Cậu nhỏ giọng hỏi:”Học trưởng, em làm có tốt không?”

Đàm Tử Dực đầu tiên là bất ngờ sững sờ, sau đó lập tức cười ôm lấy cậu, dỗ dành người bạn nhỏ:”Dù em thế nào cũng tốt cả, em là tốt nhất.”

Hoàng đồng học cười như quả dưa ngọt, cọ cọ trong lồng ngực của anh, hài lòng chuẩn bị ngủ một giấc.

Làm việc này quá mệt, cậu không hiểu tại sao mình một tí cũng chả cần động, mà vẫn mệt bở hơi tai.

“Học trưởng, ” Hoàng đồng học tựa như làm nũng nói, ” anh ngủ cùng với em đi.”

Đàm Tử Dực cười hôn lên trán của cậu, lên giường, nằm ở bên cạnh ôm cả người vào trong lòng.

“Ngủ một lát rồi tỉnh dậy đi đón Đại Hoàng nhé, ” Đàm Tử Dực nói, “Nó mà đến, sau này chúng ta hành sự, phải nhốt nó ở ngoài.”

Hoàng đồng học mím môi cười trộm, sau đó nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng, nhắm mắt lại, đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.