Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 134: Chương 134: Biến hóa




Tam công chúa nhận được khẩu dụ của hoàng đế, hiểu được hoàng đế là muốn hỏi chi tiết của bách hoa yến hội, vội vàng dẫn theo Lục Thanh Lam cùng đi Kiến Thủy điện kiến giá. Phương án cung yến này chỉ có Lục Thanh Lam rõ nhất, Tam công chúa chỉ là biết đại khái, để tự nàng đi nói nàng làm sao nói được rõ ràng.

Tam công chúa vừa đi vừa an ủi Lục Thanh Lam: “Bảo Nhi ngươi đừng khẩn trương, phụ hoàng ta người rất hòa ái.” Nàng cho rằng Lục Thanh Lam lần đầu tiên kiến giá, không biết sẽ khẩn trương thế nào đâu.

Nào biết đâu rằng Lục Thanh Lam sống trong cung mười mấy năm, sớm đã thành thói quen, làm sao có nửa phần khẩn trương. Nàng cười nói: “Ta không khẩn trương!”

Tam công chúa nhìn nàng, thấy nàng quả nhiên bộ dạng trấn định như thường, không khỏi rất là bội phục. “Bảo Nhi, ngươi thật là lợi hại, ngay cả phụ hoàng của ta ngươi cũng không sợ?”

Lục Thanh Lam cười cười, nàng thật sự không sợ.

Hai người đi tới trước đại môn của Kiến Thủy điện, Trương Tú ra đón, dẫn hai người vào trong Kiến Thủy điện, Lục Thanh Lam theo Tam công chúa hành đại lễ cho Gia Hòa đế. Gia Hòa đế giương mắt nhìn, chỉ thấy một tiểu cô nương mặc bối tử màu xanh lá đi theo phía sau lưng Tam công chúa, động tác lễ nghi kia làm vô cùng tiêu chuẩn quy phạm, Tam công chúa so sánh với nàng, giống như nàng mới là công chúa mà Tam công chúa mới là một nữ hài của quan gia bình thường.

Hoàng đế không khỏi tấc tắc kêu kỳ lạ.

Đợi thấy rõ dung mạo của Lục Thanh Lam, lại càng ngẩn ra. Thiếu nữ này mi mục như họa, khí chất cao hoa, loại nhân vật tiên nữ như này một từ không thể miêu tả rõ. Gia Hòa đế cả đời gặp qua vô số người, nhưng nữ hài tử tư chất dạng như này, hắn cũng chưa từng thấy qua mấy người.

Gia Hòa đế liền lệnh hai người đứng dậy.

Tam công chúa thanh thoát kêu một tiếng “Cửu ca”, Lục Thanh Lam lúc này mới nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác ngồi trên một cái ghế phía dưới Gia Hòa đế, vội vàng phúc lễ với Tiêu Thiểu Giác.

Trên khuôn mặt trầm tĩnh lạnh như băng của Tiêu Thiểu Giác hiếm khi lộ ra vẻ tươi cười, bộ dạng hắn vốn đẹp mắt, cười một cái như vậy, quả thực kinh diễm. Lục Thanh Lam không dám nhìn nhiều, vội vàng buông mắt.

Gia Hòa đế cười nói: “Điều trần của Tam nha đầu trẫm đã xem qua, viết không tệ!”

“Phụ hoàng cảm thấy hài lòng, cuối cùng công sức lần này của nhi thần không có uổng công.” Tam công chúa chiếm được sự hài lòng của phụ hoàng, vạn phần nhảy nhót.

Gia Hòa đế cười nói: “Trong này có không ít chủ ý trẫm mới nghe lần đầu, ngươi tới giải thích cùng trẫm.”

Lại hỏi từng cái.

Bộ phương án đầy đủ này, tuy nói cơ bản đều xuất phát từ bút tích của Lục Thanh Lam, nhưng phần lớn chi tiết đều đã qua thảo luận với Tam công chúa, cho nên Tam công chúa cũng có thể nói ra tám chín phần mười. Một vài vấn đề Hoàng đế hỏi ban đầu, nàng đều có thể trả lời cực kỳ trôi chảy.

Chẳng qua dù sao kinh nghiệm chìm nổi quan trường của Gia Hòa đế, ngày thường đều là quan lớn của đế quốc, trong quan trường từng trải nhiều năm càng già càng lão luyện, hiểu nhất là kỹ xảo vấn đáp, đi sâu vào câu chuyện, hoàng đế hỏi một vài vấn đề trọng yếu, ví như tại sao phải chọn dùng bố trí an bài như thế, cái này so với trước đây ưu điểm và chỗ tốt ở đâu, Tam công chúa có chút trả lời không được.

Tam công chúa vốn không phải là người hẹp hòi, cũng chưa từng nghĩ tới phải độc chiếm những công lao này, bỏ chạy đến bên người Lục Thanh Lam, đẩy nàng tới giữa sân, “Phụ hoàng, những chủ ý này đều là Bảo Nhi giúp ta nghĩ ra, công lao ở đây nàng lớn nhất, người có cái gì muốn hỏi, liền hỏi nàng là được rồi.”

Lục Thanh Lam sắp sửa đối mặt với câu hỏi của hoàng đế một mình, ma xui quỷ khiến nhìn thoáng qua Tiêu Thiểu Giác ngồi ở phía dưới hoàng đế, không ngờ Tiêu Thiểu Giác lại đột nhiên khẽ gật đầu với nàng, trong mắt tràn đầy khích lệ.

Nhất thời cảm thấy an lòng không ít. Bởi vì thời gian hoàng đế lưu cho Tam công chúa quá mức khẩn trương, nàng lấy ra rất nhiều tiêu chuẩn và thói quen của yến hội trong cung kiếp trước trực tiếp dùng. Từ Gia Hòa đến Thành Khang, trong thời gian hai mươi ba mươi năm này, cho dù là tập tục của dân gian cũng không nhất thành bất biến, huống chi là trong cung, mà bố trí cung yến của hai mươi ba mươi năm sau nhìn thì bình thường, lấy đến hiện tại dùng liền cảm thấy rất mới mẻ.

Ánh mắt của Gia Hòa đế lại chuyển qua trên người Lục Thanh Lam, chọn vài vấn đề cảm thấy hứng thú hỏi nàng, Lục Thanh Lam đúng mực trả lời rõ ràng hợp lý. Gia Hòa đế khôn khéo như thế nào, nghe xong liền biết quả như lời Tam công chúa nói, nàng mới thật sự là người đưa ra đối sách.

Vốn dung mạo của nàng như vậy đã khiến cho người ta kinh ngạc, cộng thêm thông tuệ khéo léo như vậy, càng làm người ta cảm thấy khó tin. Gia Hòa đế nghe nàng giải thích trọn vẹn phương án bách hoa yến hội, thế nhưng không tìm ra được nửa điểm sai sót, không khỏi liên tục lấy làm kỳ, hỏi: “Ngươi là nữ hài nhà ai?”

Lục Thanh Lam kính cẩn hồi đáp: “Thần nữ là Lục cô nương của Trường Hưng Hầu phủ, phụ thân là chủ quản hộ bộ Lục Thần.”

Gia Hòa đế vừa nghe là Trường Hưng Hầu phủ, lại hỏi: “Ngươi là nữ nhi của Lục Thần ư? Vậy Lục Văn Đình...”

Lục Thanh Lam nói tiếp: “Lục Văn Đình chính là gia huynh.”

Gia Hòa đế sau khi nghe xong không khỏi cười ha ha: “Lục Thần làm quan cũng chỉ bình thường, dạy bảo con cái ngược lại đạt đến trình độ lỗi lạc, nhi tử nữ nhi người nào người nấy đều xuất sắc.”

Gia Hòa đế hết sức cao hứng, tuy nói chủ ý bách hoa yến hội không phải là một mình Tam công chúa nghĩ ra, nhưng thân là hoàng tộc vốn không nên thân lực thân vi, Tam công chúa biết dùng người học rộng biết nhiều, có thể điều động Lục Thanh Lam làm thay mình, cuối cùng giao nộp một phần bài thi vừa lòng, Gia Hòa đế cũng tỏ vẻ vui mừng đối với kết quả lần này.

Tam công chúa là người biết được voi đòi tiên nhất, thấy hoàng đế cao hứng, liền chạy đến phía sau hắn nắn vai đấm chân cho hắn, hầu hạ hoàng đế đến thoải mái, ngay cả mắt cũng híp lại.

Tam công chúa nói: “Phụ hoàng, nhi thần vì bách hoa yến hội thế nhưng tổn thương đầu óc, nhiều lần suy nghĩ chi tiết cùng Bảo Nhi, mấy buổi tối đã không được ngủ ngon. Nhi thần khổ cực như vậy, phụ hoàng muốn thưởng cho nhi thần như thế nào?” Ở trước mặt đòi hỏi phần thưởng.

Gia Hòa đế sủng ái Tam công chúa đã thành thói quen, không tức giận, cười hỏi nàng: “Rất thuyết phục, ngươi muốn cái gì?”

Tam công chúa nghiêm mặt nói: “Lần trước Ba Tư tiến cống một hộp trân châu Nam Hải người có thể thưởng cho nhi thần không?”

Gia Hòa đế cực kỳ hào phóng, quả nhiên phân phó Trương Tú lấy trân châu Nam Hải đến, thưởng cho Tam công chúa, đồng thời còn thưởng Lục Thanh Lam bốn thất vải. Hoàng đế cao hứng, lại thưởng Lục Văn Đình một thanh bảo kiếm, thưởng Lục Hãn một khối đoan nghiễn. Lục Thần và Lục Văn Đình vô công mà thu hoạch phần thưởng, tất cả đều không hiểu ra sao cả.

Đợi Tam công chúa và Lục Thanh Lam rời khỏi Kiến Thủy điện. Cả quá trình, Tiêu Thiểu Giác cơ hồ đều không nói xen vào, chỉ ở một bên nhìn Lục Thanh Lam không chớp mắt.

Gia Hòa đế mới ho khan một tiếng, nói với Tiêu Thiểu Giác: “Nhìn đủ chưa?”

Gia Hòa đế cũng phát hiện từ lúc Lục Thanh Lam tiến vào Kiến Thủy điện, ánh mắt của Tiêu Thiểu Giác vẫn chưa từng rời khỏi nàng. Kỳ thật Tiêu Thiểu Giác là cố ý như vậy, chỉ có khiến cho hoàng đế hiểu rõ tâm tư của hắn đối với Lục Thanh Lam, làm xong lớp đệm, ngày sau cầu xin hoàng đế tứ hôn mới có thể thuận lợi.

Tiêu Thiểu Giác giả vờ ngượng ngùng cúi đầu: “Nhi thần thất lễ rồi.”

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Cô nương thông tuệ xinh đẹp như vậy, người nào không thích chứ? Nếu trẫm trẻ đi mười tuổi, nói không chừng trẫm cũng muốn nạp nàng vào cung.” Hoàng đế cười nói: “Trẫm còn chưa bao giờ nhìn thấy ngươi động tâm đối với cô nương nào, ngươi rốt cuộc đã trưởng thành.”

Hắn xoay chuyển, lại nói: “Trẫm nghe nói mấy ngày trước mẫu phi ngươi cho ngươi hai nha đầu thông phòng, lại bị ngươi gác xó, còn có chuyện này ư? Người Mẫu phi ngươi đưa cho ngươi, nếu ngươi cảm thấy không hài lòng ở đâu, cũng có thể nói với trẫm, trẫm cho ngươi thêm vài mỹ nhân tươi mới hợp khẩu vị.”

Ý nghĩ của hắn và Trinh Phi giống nhau, dù nói thế nào Tiêu Thiểu Giác cũng đã mười sáu, cho dù chuyện cưới chính phi tạm thời chưa chọn được người thích hợp, cũng nên hiểu được nhân sự. Nếu có tật bệnh gì, cũng nên trị liệu sớm, không thể giấu bệnh sợ thầy.

Lại nói tiếp, không nói mấy vị hoàng tử ngũ lục thất bát đã sớm hiểu được bài học quan trọng nhất trong đời, cho dù là thập hoàng tử cũng đều đã bước qua con đường này, có điều, chỉ vị Tiêu Thiểu Giác anh tuấn nhất thông minh nhất trong số các hoàng tử này, đến nay vẫn còn là một ca nhi sơ khai, cũng khó trách hoàng đế sốt ruột thay hắn, thậm chí hoài nghi hắn phương diện nào đó có chút vấn đề.

May là mấy năm nay Tiêu Thiểu Giác rèn luyện được tâm cơ thâm trầm da mặt dù hơi dày, cũng có chút ăn không tiêu, vội nói: “Tạ ơn phụ hoàng quan tâm, nhi tử có nhu cầu, chắc chắn sẽ mở miệng xin phụ hoàng.” Hai nha đầu mẫu phi đưa cho hắn ở trong phủ đã đủ tác yêu rồi, nếu phụ hoàng lại cho thêm hai người nữa, Vương phủ của hắn còn có thể ở hay không?

Tiêu Thiểu Giác cảm thấy lúng túng, lại cùng Gia Hòa đế nói vài câu công sự, liền đứng dậy cáo lui, ra khỏi Kiến Thủy điện.

Vệ Bân chờ ở bên ngoài, thấy chủ tử nhà mình đi ra, vừa phủ thêm một cái áo choàng cho hắn, vừa nói: “Vương gia, có lập tức xuất cung không?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Không! Đi Ngọc Minh cung thăm mẫu phi một chút.”

Vệ Bân sửng sốt, vừa rồi lúc Tiêu Thiểu Giác tiến cung, bởi vì chỗ Gia Hòa đế có người, hắn liền đi Ngọc Minh cung thỉnh an Trinh Phi trước, sao lại còn phải đi một lần?

Vệ Bân cũng không dám hỏi nhiều, liền theo Tiêu Thiểu Giác đi về phía Ngọc Minh cung.

Giữa Ngọc Minh cung và Trường Hi cung có một tiểu hoa viên, lúc đi tới đây, Tiêu Thiểu Giác liền rẽ ngang đi vào trong tiểu hoa viên. Từ tiểu hoa viên này đi ngược lại là có thể đến Ngọc Minh cung, chẳng qua lại phải đi nhiều đường hơn chút, đến tận đây trong lòng hắn đã sáng như tuyết.

Chủ tử nhà hắn đây là tới chơi trò “Vô tình gặp mặt”.

Kết quả hai người ở trong tiểu hoa viên, hoàn toàn không gặp được bóng dáng của Tam công chúa và Lục Thanh Lam.

Trong lòng Tiêu Thiểu Giác có chút không thoải mái. Tam công chúa ngày thường mỗi ngày đều phải đến tiểu hoa viên tản bộ chơi đùa, tại sao hôm nay chưa tới?

Hắn không cam lòng, liền đi ngược trở về đường cũ. Vệ Bân đi theo hắn, cũng không dám hé răng. Đây là chuyện rất mất mặt, nếu để chủ tử hiểu lầm trong lòng hắn cười chê hắn, vậy hắn sẽ chịu không nổi.

Tiêu Thiểu Giác đi rất chậm, nhưng tiểu hoa viên kia diện tích nhỏ hẹp, đi chậm đi nữa, cũng sẽ có lúc đi hết, chủ tớ hai người trở lại điểm bắt đầu, vẫn chưa bóng dáng của Tam công chúa và Lục Thanh Lam.

Mặt của Tiêu Thiểu Giác đã hoàn toàn trầm xuống.

Không khí quanh mình dường như ngưng kết. Vệ Bân càng không dám lên tiếng.

Tiêu Thiểu Giác đi tới phía sau một gốc cây đa, nơi đó có một bộ bàn ghế đá, hắn dứt khoát đặt mông ngồi xuống.

Đúng lúc này, xa xa truyền đến một trận hoan thanh tiếu ngữ. Nghe giống như là Tam công chúa các nàng tới, Vệ Bân thầm thở phào nhẹ nhõm.

Các nàng tới rất nhanh, Tiêu Thiểu Giác đang do dự có nên quang minh chính đại đi ra ngoài gặp mặt các nàng hay không, mọi người đã đi tới một chỗ đất trống trong tiểu hoa viên.

Lúc này đi ra ngoài sẽ có vẻ rất là kỳ quái, Tiêu Thiểu Giác liền trốn phía sau cây. Thấy hai người Tam công chúa và Lục Thanh Lam đều đổi kỵ trang tay áo hẹp, Tam công chúa đang lải nhải: “Thế nào, ta đã nói với ngươi, phụ hoàng ta có phải là rất hòa ái dễ gần không?” Thảo luận Gia Hòa đế cùng Lục Thanh Lam giống như là đang khoe khoang một cái bảo bối.

Lục Thanh Lam cười nói: “Ta cũng không ngờ lão nhân gia hắn hòa khí như vậy.”

Hai người vừa nói, vừa dừng lại chỗ bình đài. Tiêu Thiểu Giác rất nhanh đã biết rõ tại sao hai người phải thay kỵ trang, thì ra hai người đang luyện bộ thể thuật Cù Ngọc Tuyền dạy cho các nàng năm đó.

Năm đó vì để cải thiện thể chất của Lục Thanh Lam, Tiêu Thiểu Giác phải nghĩ biện pháp, còn đặc biệt phái một thái giám tên là Nguyễn An dùng danh dưỡng điểu, giám sát Lục Thanh Lam luyện tập thể thuật mỗi ngày.

Mấy năm nay, Lục Thanh Lam vẫn chuyên cần luyện tập không ngừng, quả nhiên thể chất rất cải thiện, kể từ sau lúc bảy tuổi, không bị bệnh nặng nữa.

Hai tiểu cô nương xếp thành một hàng đứng vững, từ thức mở đầu, động tác, hết sức vui tai vui mắt, thật là xinh đẹp. Lúc trước Tam công chúa luyện tập thể thuật, Tiêu Thiểu Giác đã nhìn thấy, lúc này ánh mắt của hắn vẫn tập trung ở trên người Lục Thanh Lam, chỉ cảm thấy từng động tác nàng làm đều tiêu sái động lòng người như vậy, quả thực không giống như là đang luyện tập thể thuật rèn luyện cơ thể, mà giống như đang khiêu vũ.

Ánh mắt Tiêu Thiểu Giác rơi vào cái eo thon mềm mại tinh tế không bằng nắm đấm của nàng, bởi vì Lục Thanh Lam mặc kỵ trang, đặc biệt nổi bật dáng người của nàng. Hắn không khỏi thầm nghĩ, nếu nàng thật sự khiêu vũ, vậy thật sự sẽ là một loại cảnh đẹp như thế nào.

Một bộ động tác thể thuật, hai người rất nhanh liền tập xong. Tiêu Thiểu Giác cảm giác mình còn chưa xem đủ.

Mặc Cúc ở một bên đưa lên một khối khăn tuyết trắng, Lục Thanh Lam lau mồ hôi, một bộ thể thuật lượng vận động vẫn khá lớn, nếu không cũng không sẽ đưa đến tác dụng rèn luyện thân thể. Giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, xinh đẹp động lòng người nói không nên lời.

Đúng lúc này, ánh mắt nàng trong lúc vô tình nhìn đến một mảnh góc y phục phía sau cây, đó là một mảnh áo màu thạch thanh thêu hoa văn ẩn, Lục Thanh Lam có chút kinh hãi, giương giọng nói: “Người nào?”

Tiêu Thiểu Giác không ngờ ánh mắt nàng tốt như vậy, hắn núp kín như vậy cũng có thể bị nàng phát hiện. Bất đắc dĩ sờ mũi đi ra, “Là ta!”

Hắn nhàn nhạt đáp một tiếng, thần thái khôi phục thong dong bình tĩnh.

“Cửu ca, sao ngươi ở đây?” Tam công chúa hoan hô nói. Chạy lên trước nắm tay áo của hắn, mắt đẹp của Tiêu Thiểu Giác nhíu lại, không dấu vết đẩy móng vuốt nhỏ của Tam công chúa ra. “Bổn Vương vừa đi qua nơi này, không quấy rầy đến hai người các ngươi chứ...”

Lông mày Lục Thanh Lam nhướng lên, người này thật là ngay cả nói dối cũng không cần nháp, nếu hắn từ nơi khác đi qua nơi này, tại sao không có một chút thanh âm bước chân nào, vừa rồi rõ ràng là núp ở phía sau cây nhìn lén.

Lục Thanh Lam cũng không tiện vạch trần hắn.

Ánh mắt của Tiêu Thiểu Giác chuyển từ trên người Tam công chúa, cuối cùng rơi vào trên người Lục Thanh Lam, nói một câu: “Hai người các ngươi, rất tốt, rất tốt!”

Cũng không biết hắn đang nói thể thuật của hai người tốt, hay là nói hai người nhiều năm như vậy vẫn kiên trì rèn luyện rất tốt.

Ba người nhàn thoại mấy câu, Tiêu Thiểu Giác nói: “Hoàng muội, Bổn vương có chút khát nước, phiền ngươi đi lấy ấm trà đến cho ta.”

Tam công chúa nhìn Tiêu Thiểu Giác một chút, lại nhìn Lục Thanh Lam một chút, nàng cũng không ngu, nàng đã sớm muốn tác hợp hai người, lập tức cười dài nói: “Ta đi liền.” Không những mình đi, còn mang tất cả cung nữ thái giám đi theo.

Không biết tại sao, Lục Thanh Lam có chút sợ hãi gặp mặt Tiêu Thiểu Giác một mình. Nàng cũng rất muốn đi cùng Tam công chúa, nhưng... Nàng rốt cuộc vẫn là không đi.

Tiêu Thiểu Giác nhìn tiểu cô nương trước mặt mỗi ngày đều nhớ mong này, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải, suy nghĩ một chút mới đánh vỡ trầm mặc nói: “Lần trước Thanh Huệ quận chúa phái người ám sát ngươi, Bổn vương đã giúp ngươi báo thù rồi.”

“Ôi!” Lục Thanh Lam không ngờ hắn làm việc sấm rền gió cuốn như vậy, một chút động tĩnh nàng cũng không nghe nói qua.

Tiêu Thiểu Giác vốn nghĩ nói cho nàng biết mình đã tìm ra tử sĩ kia băm cho chó ăn, lại sợ khiến nàng sợ, cũng không nói chi tiết cho nàng. Chỉ nói: “Bổn vương đã đã cảnh cáo Thanh Huệ quận chúa, đoán chừng nàng sẽ không dám làm xằng làm bậy nữa, ngươi cứ yên tâm mạnh dạn xuất môn.”

Lục Thanh Lam gật đầu, vội vàng vén áo thi lễ với Tiêu Thiểu Giác: “Khiến Vương gia phí tâm.” Nàng rất muốn nói một câu sau này chuyện của ta không nhọc Vương gia phí tâm, chẳng qua nàng mơ hồ cảm thấy nếu thật sự nói những lời này ra, vị Vương gia này có thể trở mặt tại chỗ với nàng, cho nên nàng cứng rắn nhịn những lời này trở về.

Tiêu Thiểu Giác theo bản năng đưa tay đi đỡ nàng, thân thể hai người tiếp xúc, Lục Thanh Lam như giật điện nhảy ra một bước. Tiêu Thiểu Giác lặng yên một chút nói: “Xin lỗi, Bổn vương không phải cố ý!”

Lục Thanh Lam không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vị vương gia thân hình cao lớn trước mặt, ngũ quan giống như đao gọt búa bổ đường nét tinh xảo hoàn mỹ dị thường, hắn hiện giờ tay cầm trọng quyền, trên người đã có một loại cảm giác áp bách nhàn nhạt, đã có tám chín phần khí chất của vị thiết diện vương gia máu lạnh kiếp trước, chỉ là không ngờ hắn sẽ vì một chút chuyện nhỏ thế này giải thích với mình.

Lục Thanh Lam vội nói: “Ta không sao!” Nàng cảm thấy ở lại với vị vương gia này như nữa dễ xảy ra chuyện, dứt khoát nói: “Vương gia nếu đã không còn gì phân phó, thần nữ liền cáo từ trước.”

“Khoan đã!” Tiêu Thiểu Giác đưa tay ngăn cản nàng, hắn thật vất vả mới gặp mặt nàng một lần, mới nói không đến hai câu, sao nàng có thể nói đi liền đi chứ.

Lục Thanh Lam nói: “Vương gia còn có gì phân phó?”

Tiêu Thiểu Giác cảm giác mình có rất nhiều lời muốn cùng nàng nói, nhưng thật sự gặp nàng, lại không biết nên nói gì cho phải. Nhớ tới thạch đài phía sau chỗ ẩn thân vừa rồi, vừa khéo làm thành một bàn cờ vây, hắn nhanh trí, nói: “Bổn vương nhất thời ngứa tay, muốn đánh vài ván cờ, không biết cô nương có hứng thú hay không?”

Lục Thanh Lam vốn không muốn đáp ứng, nhưng trong nội tâm nàng khẽ động, nhớ tới nghiên mực hắn đưa cho phụ thân không biết nên làm sao trả lại cho hắn, lần này ngược lại là một cái cơ hội tốt.

Cho nên liền thống khoái nói: “Nếu vương gia có nhã hứng, ta cũng đành liều mình bồi quân tử.”

Tiêu Thiểu Giác không ngờ nàng có thể đáp ứng, ngược lại có chút kinh ngạc. Chẳng qua rốt cuộc vẫn rất cao hứng, mang nàng đi tới bàn cờ phía sau cây ngồi xuống.

Động tác Vệ Bân cực nhanh lấy một bộ quân cờ làm từ ngọc đến, Tiêu Thiểu Giác cực kỳ đàn ông giao quân đen cho nàng, ý bảo nàng đi trước.

Lục Thanh Lam lại nói: “Vương gia, hay là chơi đoán đi.”

Tiêu Thiểu Giác không khỏi nhớ tới đêm trừ tịch năm trước, Lục Thanh Lam bị tổ mẫu phạt quỳ ở từ đường, hắn theo nàng vào trong từ đường, để giết thời gian, hai người cũng là cùng ngồi đánh cờ, khi đó nàng nói: tài đánh cờ của ta cũng tạm được, ngươi là nam tử, tuổi lại lớn hơn ta, nếu không ngươi nhường ta năm quân?

Hắn không chịu, Lục Thanh Lam dựng thẳng ba ngón tay cuối cùng một ngón tay van xin nhường bước, hắn một bước cũng không nhường, cuối cùng vẫn là quyết định chơi đoán. Không ngờ vật đổi sao dời, đổi một chỗ khác, bọn họ trong lúc đó đã có nhiều thứ lặng lẽ phát sinh biến hóa.

Lục Thanh Lam cũng nở nụ cười, nàng cũng đang nhớ lại đêm trừ tịch hai năm trước kia.

Hai người bốn mắt, đồng thời sinh ra một cỗ cảm giác khác thường.

Lục Thanh Lam bình phục một chút tâm tình, nói: “Vương gia, đánh cờ cũng có thể, chúng ta không phải nên thêm chút tiền thưởng ư?”

Tiêu Thiểu Giác đầy hứng thú nhìn nàng một cái: “Ngươi muốn đánh cuộc gì?”

Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút nói: “Ngươi thấy như vậy như thế nào, ai thua, sẽ đem đồ tốt nhất trên người giao cho đối phương.”

Tiêu Thiểu Giác kinh ngạc nhìn nàng một cái, nhất thời không đoán được trong hồ lô của nàng rốt cuộc bán thuốc gì. Đối với hắn mà nói, cũng không có có đồ vật gì là không thể cho nàng. Cho nên hắn không sao cả nói: “Cũng được.”

Lục Thanh Lam giảo hoạt cười một tiếng nói: “Vậy chúng ta đã nói xong rồi, đến lúc đó không cho phép ăn quịt.”

Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng một cái: “Ngươi có lòng tin có thể thắng được Bổn vương như vậy ư?” Trừ tịch năm trước lúc hai người đánh cờ, là một thắng một hoà, chẳng qua hai năm trôi qua, Tiêu Thiểu Giác bởi vì thường xuyên cùng Gia Hòa đế đánh cờ, hiện tại kỳ lực đã không giống hai năm trước. Hắn có lòng tin tuyệt đối, lại đánh cờ cùng Lục Thanh Lam, nhất định sẽ không thua nàng.

Lục Thanh Lam mím môi cười một tiếng, không nói gì. Trong lòng lại nghĩ, ta ước gì bại bởi ngươi.

Hai người nhanh chóng đoán xong, Lục Thanh Lam chấp đen đi trước. Vì vậy triển khai trận thế, ngươi tới ta đi.

Lục Thanh Lam đột nhiên nói: “Vương gia, ngân phiếu ngươi kêu Đại Vân đưa tới cho ta, ta đã nhận được.”

Mặt mày Tiêu Thiểu Giác trong lúc đó nhiễm một nụ cười thản nhiên, khiến hắn thoạt nhìn càng thần thái phi dương: “Mỏ vàng mới vừa đi vào quỹ đạo, sau này bạc còn có thể cuồn cuộn không dứt.”

Lục Thanh Lam hạ một đứa quân xuống bàn cờ, so với ngân phiếu nằng càng băn khoăn về Tiêu Thiểu Huyền bên kia, hỏi: “Yến vương, có phái người tới điều tra lai lịch của mỏ vàng không?”

Tiêu Thiểu Giác mỉm cười nói: “Mỏ vàng là ta dùng cờ hiệu của phụ hoàng, cho hắn một cái lá gan hắn cũng không dám. Chẳng qua đoán được hắn còn chưa hết hy vọng.”

Lục Thanh Lam khẽ thở dài một cái: “Vương gia nên cực kỳ chú ý đề phòng Tứ hoàng tử mới được.” Kiếp trước Tiêu Thiểu Giác chính là chết ở trên tay Tiêu Thiểu Huyền.

Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng một cái: “Ngươi có phải là quá coi trọng hắn rồi không, chỉ là một Quận vương không đắc thế mà thôi.”

Lục Thanh Lam lúc trước đã từng nhắc nhở Đại bá phụ, nói lại những lời đã nói cùng Đại bá phụ với Tiêu Thiểu Giác một lần nữa.

Tiêu Thiểu Giác tay cầm quân cờ dừng một chút, ngưng mi suy tư một lát, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: “Ngươi nói có vài phần đạo lý, xem ra ta bình thường quá mức khinh thường hắn rồi. Về sau ta sẽ gia tăng phái nhân thủ giám thị nhất cử nhất động của hắn.”

Đều nói bộ dáng nghiêm túc của nam nhân là đẹp nhất, Lục Thanh Lam không thể không thừa nhận lời ấy không giả, nàng đều có chút không dám nhìn vị trước mặt này, cũng không biết mình đang chột dạ cái gì. Nghe được lời nói của Tiêu Thiểu Giác nàng lại ngẩn ra. Tuy nói giữa các hoàng tử vì tranh giành vị trí thế tử thậm chí là long ỷ, giám thị lẫn nhau chính là chuyện thường như cơm bữa, nhưng tuỳ tiện nói ra giống như Tiêu Thiểu Giác như vậy, cực kỳ không ổn rồi.

Nàng cân nhắc từ ngữ một chút nói: “Vương gia, lời này ngươi không nên với thần nữ.”

Ánh mắt Tiêu Thiểu Giác sáng quắc nhìn nàng nói: “Chẳng lẽ ngươi lại nói lung tung ra ngoài hay sao?”

Lục Thanh Lam đáp: “Ta đương nhiên sẽ không!”

Tiêu Thiểu Giác đương nhiên nói: “Vậy không phải xong rồi.”

Lục Thanh Lam thấy hắn nói như thế, nhất thời cảm thấy áp lực lớn như núi, một quân đen cũng bỏ sai chỗ.

Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy tâm tình vui vẻ cực kỳ, nói với Lục Thanh Lam: “Cuộc thi thuyền rồng tiết Đoan Ngọ năm nay rất náo nhiệt, đến lúc đó ngươi nhất định phải tham gia.”

Lục Thanh Lam liền vội hỏi: “Năm nay Đại Chu phái người nào dẫn đội tới tham gia tranh tài thuyền rồng?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Năm nay Ngũ hoàng tử Đại Chu làm chính sứ dẫn đội, mà thôi. Mấu chốt là người được chọn làm phó sứ, lại là người uy chấn được ngưỡng mộ trong thiên hạ, nói ra ngươi nhất định biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.