Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 146: Chương 146: Làm mai




“Tại sao?” Tiêu Thiểu Giác vừa tức giận vừa thất vọng, “Ngươi rốt cuộc chướng mắt bổn vương điểm nào?”

Lục Thanh Lam buông mắt nói: “Vương gia, thiên hạ nữ tử tốt nhiều không kể xiết, ngài cần gì...” Thật sự nàng động tâm với Tiêu Thiểu Giác, nhưng vận mệnh chết trẻ của Tiêu Thiểu Giác là một trong những băn khoăn của nàng; hoàng thất đấu tranh kịch liệt, nàng mặc dù muốn thay đổi lịch sử, nhưng khó có thể dự liệu cái loại kết quả này như thế nào, nàng không muốn ký thác vận mệnh của mình và gia tộc vào trên người hoàng tử nào đó, miễn cho đến lúc đó lại đưa tới tai ương. Chỉ là những băn khoăn này cũng không tiện nói ra cùng Tiêu Thiểu Giác.

“Trong lòng ngươi, rốt cuộc suy nghĩ cái gì?” Ánh mắt Tiêu Thiểu Giác gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, dường như muốn đọc được cái gì từ trong ánh mắt của nàng.

Lục Thanh Lam cúi thấp đầu không nói lời nào.

Hai người trầm mặc khoảng chừng một khắc đồng hồ, Tiêu Thiểu Giác mới gằn từng chữ nói: “Mặc kệ dùng biện pháp gì, sớm muộn gì có một ngày, bổn vương khiến ngươi cam tâm tình nguyện gả cho bổn vương, sớm muộn sẽ có một ngày!” Hắn quả thực giống như là nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.

Hắn thần kỳ không động tay động chân với Lục Thanh Lam, mà là bỗng nhiên đứng dậy ra khỏi đại điện.

Bóng lưng anh tuấn cao lớn kia, vậy mà hiện ra vẻ cô đơn tiêu điều, tâm của Lục Thanh Lam không khỏi đau một chút. Nàng cũng không biết, mình cự tuyệt vị vương gia thiếu niên này lần nữa, rốt cuộc là đúng hay sai.

Sau một lúc lâu Tam công chúa đi đến, trực tiếp hỏi: “Bảo Nhi, ngươi nói cái gì với Cửu ca, ta thấy hắn có vẻ tức giận vô cùng, ta gọi hắn hắn cũng không để ý ta.”

Lục Thanh Lam hàm hồ nói: “Không có gì!” Nàng nói: “Ta ở trong cung lâu như vậy, ta muốn về nhà rồi. Ngươi an bài xe ngựa đưa ta về nhà đi.” Cũng không biết là đau lòng hay là bởi vì gì khác, nàng thật sự không muốn gặp lại Tiêu Thiểu Giác.

Tam công chúa vốn đang có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng thấy Lục Thanh Lam bộ dạng mất hết hứng thú, cũng có chút đau lòng, cũng không ép hỏi nàng nữa: “Được rồi, vậy ta liền an bài xe ngựa.”

Xe ngựa rất nhanh chuẩn bị xong, Tam công chúa tự mình đưa Lục Thanh Lam đến Đông Hoa môn. Tam công chúa lôi kéo tay áo của nàng lưu luyến không rời: “Ngươi ở nhà ở hai ngày, lại đến ở trong cung.”

Lục Thanh Lam gật đầu, Mặc Cúc vén màn lên, nàng chui vào trong xe ngựa. Tam công chúa lại dặn dò phu xe mấy câu, bởi vì lần trước Lục Thanh Lam ở trên đường gặp tập kích, cho nên lần này phái một đội Cẩm y vệ hộ tống nàng về nhà.

Đợi xe ngựa đi xa, trong bóng mờ Tử Cấm thành khổng lồ chậm rãi đi ra một bóng người thân hình cao lớn, mặc áo bào màu xanh nhạt, mặt mũi trầm ổn túc mục, chính là Tiêu Thiểu Huyền.

Hắn nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, trong mắt quang mang kỳ lạ. Ai có thể nghĩ đến tiểu cô nương kia đa tài đa nghệ như thế, thông tuệ mẫn duệ như vậy, quả thực chính là vật ân huệ trời cao ban xuống, nếu có thể có được nàng, chinh phục được nàng, chẳng phải là thành tựu lớn nhất của nam nhân?

Mặc dù mưu kế tết Nguyên Tiêu không thành công, ngược lại khiến hắn chịu thiệt thòi lớn, ở kinh sư không ngẩng đầu lên được. Nhưng Tiêu Thiểu Huyền vốn là người cực nhẫn nại, vô cùng bền dẻo, chuyện hắn nhận định, tuyệt sẽ không dễ dàng thay đổi, tiểu cô nương này hắn là nhất định phải có được.

Tâm tư của nàng đối với Tiêu Thiểu Giác đã rõ rành rành, chẳng qua thám tử hắn săp đặt ở trong cung truyền tới tin tức, Tiêu Thiểu Giác nổi giận đùng đùng ra khỏi Trường Hi cung, sợ là cũng bị Lục Thanh Lam cự tuyệt. Nghĩ tới đây trong lòng Tiêu Thiểu Huyền khó tránh khỏi sinh ra một chút khoái ý, hắn tóm lại vẫn có cơ hội.

Lại nói Lục Thanh Lam trở lại Hầu phủ, kể cả Trương thị, Phùng thị, Kỷ thị Triệu thị Triệu thị tất cả đều ra cửa đón. Lục Thanh Lam ở bách hoa yến hội đạt được thành tựu xuất sắc, thay Tề quốc thắng được vẻ vang, càng vãn hồi danh dự lung lay sắp đổ của Trường Hưng Hầu phủ. Lúc trước bởi vì hai việc hôn sự của Lục Thanh Nhân và Lục Thanh Dung, người trong kinh sư nghị luận rất nhiều về Trường Hưng Hầu phủ, khó tránh khỏi muốn nói Trường Hưng Hầu phủ không có gia giáo, khuê nữ nuôi dưỡng ra một người hơn một người không đáng tin cậy. Nhưng hôm nay, Lục Thanh Lam thân là hai lần khôi chủ bách hoa yến hội, ngay cả hoàng đế đều khen ngợi nàng là tấm gương của khuê tú Đại Tề, dung mạo tài hoa như vậy, còn ai dám nói nửa câu không dễ nghe hay sao?

Hiện giờ hướng gió bên ngoài chính là khẩn trương, đều nói Trường Hưng Hầu phủ xấu đều xấu ở tam phòng. Trưởng tử Nhị phòng hiện giờ làm thị vệ ở ngự tiền, vô cùng được hoàng thượng thưởng thức, trưởng nữ chẳng những trúng tuyển đồng nữ kỳ vũ, còn làm phu nhân của thám hoa lang, thứ nữ mới lớn như thế, cơ hồ là dựa vào lực lượng một mình đánh bại khuê tú của Đại Chu. Con cái Nhị phòng người nào người nấy siêu quần bạt tụy, nếu nói Kỷ thị là cái bao cỏ, ai mà tin đâu chứ? Nếu nói là nhị phòng không có gia giáo, lại có thể thuyết phục được người nào.

Vì vậy hiện tại dư luận kinh sư ngược lại nghiêng về một bên tán tụng hiền đức của nhị phòng, dĩ nhiên chuyện này toàn bộ dựa vào mấy câu miệng vàng lời ngọc kia của hoàng đế, những người này hoặc là thật lòng hoặc toan tính khó mà nói.

Mặc kệ như thế nào, Lục Thanh Lam ở bách hoa yến bộc lộ tài năng, tẩy trắng nhị phòng, càng vãn hồi thanh danh của Trường Hưng Hầu phủ, cho nên Lão phu nhân tự mình ra nghênh đón cũng không quá đáng.

Lục Thanh Lam vừa xuống xe ngựa sợ hết hồn, lần lượt kiến lễ cho các trưởng bối nói: “Lão phu nhân sao ngài lại tự mình đi ra, tôn nữ sao chịu đựng nổi? Nhưng tổn thọ tôn nữ rồi!” Lục Thanh Lam trong lòng xem thường Trương thị như thế nào, đây là bên ngoài Hầu phủ, cũng không phải là trong nhà. Không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, nàng đương nhiên phải ra vẻ một bộ tổ từ tôn hiếu, tiến lên tự tay đỡ cánh tay của Lão phu nhân.

Trương thị từ nhỏ không thích Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam cũng không thân cận nàng, vẫn là lần đầu tiếp xúc thân mật cùng nha đầu này như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân nổi lên một tầng da gà, nàng đương nhiên cũng biết biểu hiện lúc này nên như thế nào, trên mặt nổi lên nụ cười hiền lành, vỗ vỗ tay nàng: “Mấy ngày nay, ngươi chạy trước chạy sau đi theo Tam công chúa, bận rộn an bài bố trí bách hoa yến hội, quả thực là cực khổ, mau vào phủ nghỉ ngơi đi.”

Tổ tôn hai người cùng đỡ nhau đi vào đại môn, Trương thị chỉ cảm thấy tay nàng đỡ cánh tay của mình lên, thật sự nơi nào cũng đều khiến mình không thoải mái, nhưng vẻ mặt Lục Thanh Lam dịu hiền, đầy mặt quấn quýt, nàng lại không thể trực tiếp hất cánh tay của nàng ra, quả thực đứng ngồi không yên. Liền đưa mắt ra hiệu về phía Trương Tư Tuệ, Trương Tư Tuệ đi tới, thiện ý cười cười với Lục Thanh Lam: “Biểu muội, để ta, ngươi và nhị cữu mẫu các nàng trò chuyện đi.” Lại thấp giọng nói một câu: “Chúc mừng biểu muội. “

Trong lòng Trương Tư Tuệ cũng rất ghen tỵ với với Lục Thanh Lam, nàng cũng muốn đi tham gia bách hoa yến hội, nhưng danh sách chỉ có hai mươi bốn người, Ngạc quốc công phủ đã sớm trở thành người sa cơ thất thế ở kinh sư, nàng làm sao có cơ hội đi chứ? Về phần Lục Thanh Lam đoạt được hai lần khôi chủ, nàng căn bản là xem thường, những tiểu thư nhà cao cửa rộng kia, cả ngày bận rộn lục đục với nhau, lại có mấy người có thể có thực tài chứ, đổi lại là nàng, nàng cũng có thể giành được khôi chủ.

Trong lòng nàng xem thường, nhưng ngoài mặt lại không ra vẻ chút nào, một bộ cao hứng thay Lục Thanh Lam.

Trong lòng Lục Thanh Lam cũng rất chán, thấy Trương Tư Tuệ chịu thay mình lại càng ước gì như thế, cáo lỗi một tiếng buông lỏng cánh tay Lão phu nhân ra, Lão phu nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lục Thanh Lam cố ý lộ ra một cái vẻ mặt như trút được gánh nặng, cũng chỉ có Trương thị và Trương Tư Tuệ gần trong gang tấc mới thấy được, nhưng ngay sau đó lập tức đổi lại một bộ mặt kính cẩn.

Trương thị giận đến tay chân khẽ phát run, Trương Tư Tuệ đỡ cánh tay của nàng, nhưng trong lòng nghĩ: một cái tiểu cô nương mười mấy tuổi như Lục Thanh Lam, công lực “nhẫn” còn lợi hại hơn một cái lão bà tử bảy tám mươi tuổi như Trương thị, tiểu cô nương này cũng thật đáng sợ.

Trương thị ở Mục Nguyên đường thiết yến, không riêng nữ quyến toàn gia, ngay cả Lão thái gia cũng tới.

Trong bữa tiệc Lão thái gia cực kỳ biểu dương Lục Thanh Lam một phen, lại khen Lục Thần và Kỷ thị có cách dạy nữ nhi, nhị phòng vui mừng, Triệu thị lại ăn như nhai sáp, thực khó khăn nuốt xuống.

Nhị phòng phong quang vô hạn, nhưng cũng không có quan hệ gì với tam phòng các nàng, tam phòng hiện giờ vẫn là danh tiếng bừa bộn. Rất nhanh Lục Thanh Nhân và Lục Thanh Dung sẽ phải xuất giá, hai nữ hài đều hỏng hư mất thanh danh, nàng cũng không biết hôn sự này nên làm thế nào mới tốt, thật là buồn chết nàng.

Thật vất vả chịu đựng được đến lúc bữa tiệc giải tán, trở lại Hằng Phong uyển, vừa mới ngồi xuống ở chính đường, Triệu thị liền kêu lên: “Lễ ca nhi đâu?” Lễ ca nhi là bảo bối của nàng.

Nhũ mẫu vội vàng ôm Lễ ca nhi đi ra, Lễ ca nhi năm nay hơn một tuổi sắp được hai tuổi rồi, bọc trong bao quần áo đỏ thẫm, Triệu thị ngày ngày cho hắn ăn đồ bổ, đến nhũ mẫu cũng ăn được trắng trắng mập mập, mập chừng hai vòng, nhưng Lễ ca nhi vẫn là bộ dạng gầy teo nho nhỏ, dinh dưỡng không đầy đủ, nửa chết nửa sống, bình thường chính là khóc cũng khóc đến hữu khí vô lực, giống như là mèo con.

Nhũ mẫu ôm Lễ ca nhi khuất thân hành lễ cho Triệu thị, cười nói: “Nô tỳ bái kiến phu nhân! Lễ ca nhi bái kiến mẫu thân!” Nàng cười khẽ lay động Lễ ca nhi: “Lễ ca nhi, mau gọi nương! Gọi nương a!”

Triệu thị chờ đợi nhìn Lễ ca nhi, nhưng đôi mắt gỗ của tiểu gia hỏa sững sờ nhìn về phía trước, ánh mắt trống rỗng không có gì, giống như căn bản cũng không nghe được lời của nhũ mẫu, ngay cả cái rắm cũng không thả một cái, lại làm sao gọi cho ra “Nương”.

Triệu thị không khỏi lại càng bực bội. Hài tử nhà người ta chậm thêm một tuổi nửa tuổi cũng nên biết nói chuyện, nhưng Lễ ca nhi của nàng, đến hiện tại cũng chỉ là miễn cưỡng biết đi, từ khi ra đời đến hiện tại lâu như vậy, một chữ cũng không nói. Lại nghĩ tới vừa rồi trong bữa tiệc Vinh ca nhi hoạt bát khả ái, chọc cho Lão Hầu gia thập phần vui vẻ, tâm liền càng ghen tỵ. Lão Hầu gia vốn thiên vị Lục Văn Đình, hiện giờ lại thêm một cái Vinh ca nhi, sau này tam phòng còn có thể có ngày tốt sao?

Triệu thị không khỏi phiền não khoát tay: “Ôm đi xuống! Ôm đi xuống!”

Nhũ mẫu thấy sắc mặt Triệu thị khó coi, sợ nàng tức giận, khuôn mặt tươi cười đón ý nói hùa: “Phu nhân đừng nóng vội, nếu nói quý nhân ngữ trễ. Ca nhi tuổi còn nhỏ, không được bao lâu liền có thể nói rồi.” Triệu thị nghe lời này nghe trong lổ tai cũng nổi lên cái kén, không nhịn được mà nói: “Đi xuống đi.”

Nhũ mẫu mới vừa đi xuống, liền có một nha hoàn vội vã chạy đi vào, trên mặt còn lưu một dấu tát rõ ràng, nàng phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt Triệu thị, nói: “Phu nhân, Tứ tiểu thư không chịu ăn cơm, la hét không chịu gả cho biểu thiếu gia, ngài vẫn là đi xem một chút đi.”

Triệu thị vừa nhìn thấy dấu tát trên mặt của nha hoàn kia, cũng biết tất nhiên là bị Lục Thanh Nhân đánh. Chỉ cảm thấy tinh thần mệt mỏi, ngay cả nữ nhi cũng không muốn đi gặp, hữu khí vô lực khoát tay: “Đi tìm Bành ma ma, bảo Bành ma ma khuyên nhủ nàng.”

Nha hoàn ngạc nhiên, vẫn là gật đầu lui xuống.

Triệu thị nhào vào trên giường quý phi, nước mắt liền rơi xuống.”Mệnh của ta sao lại khổ thế này!”

Lại nói Lục Thanh Lam trở lại nhị phòng, toàn gia không khí vui mừng, chỉ có thần sắc Lục Thanh Lam có chút tịch liêu, Kỷ thị cực kỳ nhạy cảm, thấy nữ nhi tâm tình không tốt, có chút kỳ quái nói: “Bảo Nhi thế nào vậy? Là ở trong cung đã xảy ra chuyện gì ư?”

Thật ra thì Lục Thanh Lam cũng còn không rõ mình vì sao hứng thú rã rời như vậy, trong lòng hiểu được có quan hệ cùng Tiêu Thiểu Giác, nhưng chính nàng không muốn thừa nhận. Nàng miễn cưỡng xốc lại tinh thần nói: “Mẫu thân, ta không sao, có thể là ở trong cung quá mệt mỏi.”

Lý do này ngược lại có thể lừa gạt, Kỷ thị nói: “Nếu mệt mỏi, liền nghỉ ngơi cho tốt.” Lại nói: “Lá gan của ngươi thật sự quá lớn, lại dám để quả táo trên đầu cho khánh Vương điện hạ bắn, vạn nhất bị thương ngươi, ngươi bảo nương sống thế nào? Cho dù vì vãn hồi thanh danh, ngày sau cũng không được làm bậy như vậy nữa!”

Lục Thần hoà giải nói: “Được rồi được rồi, chuyện đã qua ngươi cũng đừng nói nữa, Bảo Nhi chúng ta thông minh như vậy, trong lòng nàng nắm chắc.”

Kỷ thị cũng không nỡ nói Lục Thanh Lam, tự mình đưa nàng về Y Lan tiểu trúc. Mặc Cúc và Mặc Hương hầu hạ tiểu thư bỏ xiêm áo bên ngoài ra, lên giường, Lục Thanh Lam cảm giác hơi mệt, lại thế nào cũng ngủ không được, nhìn nóc giường, trong đầu tới tới lui lui chính là ánh mắt Tiêu Thiểu Giác nhìn về phía mình, đầy mặt thất vọng. Còn có cái loại cảm giác kỳ diệu tâm linh tương thông lúc đó, cũng một lần lại một lần quay về trong đầu.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Dù nàng là người đã từng chết lại trọng sinh, với loại chuyện này vẫn cảm thấy khó có thể hiểu. Nàng cảm giác mình giống như gặp ma, Tiêu Thiểu Giác kiếp trước là tiểu thúc của mình, nàng tơ tưởng tiểu thúc của mình làm gì vậy?

Lúc này trong phòng truyền đến một trận tiếng động, Lục Thanh Lam kinh hãi, ý nghĩ đầu tiên chính là chẳng lẽ Tiêu Thiểu Giác tới? Tiêu Thiểu Giác mỗi lần đều có thể thần không biết quỷ không hay từ mật đạo xuất hiện tại khuê phòng của nàng, lúc trước nàng là thù đến tận xương tuỷ, lần này lại có cảm giác chờ đợi mơ hồ.

Chỉ nghe thấy thanh âm Mặc Cúc: “Cô nương, là ta! Nô tỳ tới tắt đèn cho cô nương, cho rằng cô nương ngủ rồi, sẽ không quấy rầy người.”

Lục Thanh Lam không khỏi thất vọng, nhàn nhạt “nha” một tiếng. Ngẫm lại cũng đúng, Tiêu Thiểu Giác một người kiêu ngạo như vậy, bị mình cự tuyệt không lưu tình, như thế nào lại buông tư thái, tiếp tục chạy đến khuê phòng của mình chứ?

Mặc Cúc có chút kinh ngạc nhìn Lục Thanh Lam một chút, nàng tính cẩn thận, cảm thấy chủ tử nhà mình thật sự quá bất thường rồi. Lúc trước nàng cho dù gặp phải tổn thất nặng nề hơn nữa, cũng tràn đầy tự tin tràn đầy sức sống tìm kiếm hướng giải quyết. Ở trong mắt nha hoàn các nàng, nàng căn bản chính là vị chủ tử không gì làm không được, nhưng như hôm nay mặt ủ mày chau, thất hồn lạc phách, hứng thú rã rời như vậy, nàng đi theo Lục Thanh Lam bảy tám năm, vẫn là lần đầu nhìn thấy.

Mặc Cúc có chút bận tâm nói: “Cô nương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi nói một chút cùng nô tỳ, đừng dấu ở trong lòng nín hỏng mình mất, nô tỳ nhất định thủ khẩu như bình, tuyệt không tiết lộ ra ngoài một chữ.”

Lục Thanh Lam lắc đầu: “Chuyện này ngươi không giúp được ta đâu!” Nàng rối rắm như vậy, cũng chỉ là vì không qua được cửa ải trong lòng này mà thôi, phất tay đuổi Mặc Cúc đi.

Lục Thanh Lam liên tiếp mấy ngày uể oải không phấn chấn, Lục gia lại nghênh lai tống vãng, cực kỳ náo nhiệt. Từ lúc tin tức Lục Thanh Lam được hai lần khôi chủ ở trên bách hoa yến hội, lại được hoàng đế khen ngợi truyền ra ngoài, liền liên tiếp có quan gia phu nhân tới cửa trèo quan hệ với Kỷ thị, ngoài sáng trong tối muốn kết thân cùng nhị phòng.

Lúc trước bởi vì Lục Thanh Nhân và Lục Thanh Dung, nữ hài Kỷ gia thanh danh có tì vết, Lục Thanh Lam mặc dù dung mạo xuất chúng, xinh đẹp đứng đầu kinh thành, nhưng tới cửa đề thân lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lần này tới nhiều người như vậy, Kỷ thị hơi cảm thấy có chút không quen, lại khinh bỉ những người này lạy cao đạp thấp, nhưng Bảo Nhi năm nay mười ba tuổi, hôn sự đúng là nên nói đến, liền cũng lên tinh thần ứng phó những quan phu nhân này.

Lục Thanh Lam ở trong viện sa sút hai ngày, nàng không phải là cái loại tính tình xuân thương thu buồn, rốt cuộc quyết định vứt chuyện này sau đầu, thuận theo tự nhiên.

Ngày hôm đó Lục Thanh Lam đang ở phòng của mình đọc sách, Kỷ thị mang theo hai đại nha hoàn Lục Loan và Lục Ngạc đi đến.

Lục Thanh Lam đứng dậy nghênh đón: “Mẫu thân, ngài sao lại tới?”

Kỷ thị cười tiến lên lôi kéo tay của nữ nhi ngồi vào bên giường, quan tâm nói: “Nghe nói ngươi mấy ngày nay ăn uống không ngon, cũng không muốn này muốn nọ với phòng bếp nhỏ, là có chỗ nào không thoải mái? Có muốn mời Chu tiên sinh tới bắt mạch cho ngươi không?”

Sau khi trọng sinh, Lục Thanh Lam lập chí ăn hết thức ăn ngon trong thiên hạ, vơ vét rất nhiều đầu bếp về nhà bếp, mỗi ngày đều đổi mấy dạng thức ăn, hai ngày nay tâm tình không tốt, cũng không còn gọi thức ăn, Kỷ thị đương nhiên nghe nói.

Lục Thanh Lam vội vàng nói: “Không cần, chẳng qua là gần đây thời tiết có chút nóng, nữ nhi không muốn ăn thôi, mẫu thân không cần lo lắng.”

Kỷ thị nghe lúc này mới yên lòng, lại quan tâm vài câu, mới nói: “Ngươi dọn dẹp một chút, ngày kia theo mẫu thân đi Đại Từ tự dâng hương.”

Lục Thanh Lam hơi ngẩn ra: “Không có ngày gì quan trọng, mẫu thân vì sao phải dâng hương?” Nhìn thấy vẻ mặt mập mờ của Kỷ thị, Lục Thanh Lam đột nhiên chấn động, “Mẫu thân ngài không phải là muốn mang ta đi xem mặt người nào chứ?”

Mấy ngày qua thường xuyên có người tới cửa cầu hôn, Lục Thanh Lam cũng có nghe thấy, nàng ngược lại không quá để ở trong lòng, cha mẹ cũng không phải là người chuyên chế bá đạo, hôn nhân đại sự luôn sẽ hỏi ý kiến của nàng, cho nên nàng cũng không lo lắng cha mẹ sẽ bắt nàng gả cho một nam nhân không hợp tâm ý của nàng.

Kỷ thị vươn ngọc chỉ điểm điểm não nhỏ của nàng, “Ngươi nha đầu này thật là miệng không ngăn, cho dù là trong lòng hiểu, chuyện này cũng không nên nói ra a!”

Lục Thanh Lam le lưỡi, ôm cánh tay của Kỷ thị quấn quít nói: “Mẫu thân, ta biết sai rồi!” Nhận sai rất mau, chẳng qua vừa chuyển mặt liền quên, “Mẫu thân, người kia là ai vậy?”

Kỷ thị không khỏi phốc một tiếng cười, nữ nhi là cái dạng tính tình gì, nàng rõ ràng. Nàng vốn cũng không định gạt nàng, liền nói với nàng: “Công tử nhà Đô Sát viện phó Đô ngự sử Hình An, tên là Hình Nhuận, năm nay mới mười bảy tuổi, đã có công danh Cử nhân. Hình An Hình đại nhân cương trực công chính, gia phong thanh chính, ta hỏi tỷ phu của ngươi tính tình của Hình nhuận, hắn ông cụ non, với cha mẹ cực kỳ hiếu thuận, bên người lại không có những thứ oanh oanh yến yến, là một hậu sinh tốt...” Nàng dừng một chút, lại cười nói: “Nghe nói vị hậu sinh kia bộ dạng cực kỳ đẹp mắt, miễn cưỡng cũng có thể xứng đôi với Bảo Nhi nhà chúng ta rồi.”

Kỷ thị tìm nhà chồng cho Lục Thanh Lam, tựa hồ vẫn là giống Lục Thanh Nhàn, không trèo cành cao, tìm cho nữ nhi một người tiềm lực tốt, không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu nàng ngày sau bình an vui sướng.

Lại nói tiếp, Hình Nhuận lại là thiếu niên Cử nhân, sau này tám chín phần mười có thể đậu Tiến sĩ, nếu không phải Lục Thanh Lam nở mày nở mặt trong cung, người ta còn chưa hẳn để ý nàng đâu.

Lục Thanh Lam bĩu môi, trong lòng tự nhủ bộ dạng Hình Nhuận này khá hơn nữa, có thể so được với hai vị đẹp trai đại danh đỉnh đỉnh Tiêu Thiểu Giác và Lý Ngọc sao? Cho nên đối với Hình Nhuận cũng cũng không ôm nhiều kỳ vọng. Nàng cố gắng hồi tưởng, ít nhiều có chút ấn tượng với Hình Nhuận, tựa hồ là Tiến sĩ năm Gia Hòa thứ hai mươi sáu, chẳng qua thành tựu của hắn so với Lục Văn Đình, Kỷ Hải kém nhiều lắm, kiếp trước mình cũng không chú ý một cái Tiến sĩ bình thường, ở kiếp này càng không có tâm tư chú ý hắn. Chẳng qua có thể có một cơ hội đi ra ngoài giải sầu, nàng cũng nguyện ý. Liền nói: “Được rồi, ta cùng mẫu thân đi!”

Kỷ thị sợ nàng không nhìn trúng dòng dõi của người ta, thấy nữ nhi hiểu chuyện như vậy cực kỳ cao hứng, khen nàng hai câu mới rời khỏi Y Lan tiểu trúc.

Lại nói Tiêu Thiểu Giác ở trong cung tỏ tình thất bại, trở lại Vương phủ sinh hờn dỗi chừng mấy ngày. Hắn tâm tình không tốt, đem người của Đông xưởng và Cẩm y vệ thao luyện một phen, làm cho quỷ khóc sói gào, Vệ Bân mỗi ngày hầu hạ càng thật cẩn thận, không dám chậm trễ sơ sót chút nào.

Ngày hôm đó Tiêu Thiểu Giác đang ở thư phòng xử trí công vụ, Vệ Bân cầm một phong mật hàm đi vào, phụng bồi cẩn thận nói: “Là Trường Hưng Hầu phủ bên kia đưa tới.”

Tiêu Thiểu Giác nghe thấy mấy chữ Trường Hưng Hầu phủ, lập tức dừng bút lại. Phân phó: “Lấy ra ta xem!”

Vệ Bân cung kính đưa tới trong tay hắn một cái ống trúc nho nhỏ, Tiêu Thiểu Giác từ ống trúc rút ra một tờ giấy, đọc nhanh như gió, sắc mặt khẽ biến thành đen: “Một cái cử nhân nho nhỏ, cũng dám cùng bổn vương đoạt nữ nhân?”

Vệ Bân vừa nghe khẩu khí này của hắn, cũng biết sợ là có người phải xui xẻo.

Đến buổi sáng ngày hôm sau, Lục Thanh Lam dậy thật sớm, thu thập một phen, đang định đi theo Kỷ thị xuất môn, Lục Văn Đình từ trong cung trở lại, vừa lúc ở cửa ngăn cản mẹ con hai người.

Kỷ thị kỳ quái nói: “Đình ca nhi, sao ngươi lại trở về?”

Lục Văn Đình không kịp giải thích, chỉ nói: “Nương, Bảo Nhi, Đại Từ tự các ngươi không thể đi nữa.”

Kỷ thị nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Lục Văn Đình nói: “Là Hình Nhuận, Hình Nhuận đã xảy ra chuyện. Ta hôm nay vốn vào cung làm nhiệm vụ, nghe được tin tức vội vã xin thống lĩnh nghỉ ra ngoài, chính là vì ngăn các ngươi.”

Kỷ thị biết nhi tử không phải là người hồ đồ, không dám sơ suất, dẫn nhi tử tới chính phòng, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói nhanh lên!”

Lục Văn Đình lúc này mới nói ra rồi ngọn nguồn: “Hình Nhuận kia, thật con mẹ nó không phải thứ gì tốt. Tối ngày hôm qua đi theo mấy vị cử nhân đồng khoa đi dạo Thiên Hương lâu, xong chuyện còn không trả tiền. Kết quả bị hung hăng đánh một trận, trần truồng ném ra bên ngoài, ngay cả quần lót cũng bị giắt ở trên cột cửa Thiên Hương lâu. Hiện giờ sự tích của hắn đã truyền khắp kinh sư, Bảo Nhi cũng không thể lại cùng hắn nhấc lên bất kỳ liên quan nào.”

Kỷ thị lúc này giật mình không nhẹ: “À? Hắn sao có thể đi cái loại địa phương đó? Ngươi không phải nói nhân phẩm hắn rất đáng tin sao?” Thiên Hương lâu, là một tòa thanh lâu cực kỳ nổi danh của kinh sư. Ngay cả Kỷ thị cũng nghe nói qua.

Lục Văn Đình cũng thở dài một hơi, cũng cảm thấy không giải thích được: “Tiểu tử này danh tiếng luôn luôn rất tốt, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói đi dạo thanh lâu, sao lại mắt thấy sắp gặp mặt Bảo Nhi thế nhưng gây ra chuyện như vậy?” Quả thực là không giải thích được?

Chơi gái xong còn không trả tiền, đây đều là cái quái gì a!

Không riêng Lục Văn Đình cảm thấy chuyện này kỳ quặc, ngay cả Lục Thanh Lam cũng khuôn mặt cổ quái.

Lục Văn Đình bất đắc dĩ lắc đầu: “Thôi, nếu hắn không quản được nửa người dưới của mình, hôn sự này không kết cũng được.”

Kỷ thị gật đầu, phái người truyền lời cho Hình gia, chỉ nói là thân thể mình không thoải mái, không thể đi Đại Từ tự dâng hương. Hình Nhuận xảy ra chuyện như vậy, Hình gia đương nhiên cũng không còn mặt mũi tới trách Lục gia.

Lục Văn Đình còn có công sự trong người, truyền lời xong, liền đánh ngựa ngược về hoàng cung.

Một cái tiểu cô nương gia, trải quá chuyện như vậy, cũng thật là mất mắt. Kỷ thị vốn muốn an ủi Lục Thanh Lam mấy câu, quay đầu nhìn lại, nha đầu này trên mặt chẳng những không có chút vẻ mặt cô đơn thất vọng nào, ngược lại khóe môi nhếch lên, một bộ nhịn không được muốn bật cười.

Kỷ thị sợ hết hồn: “Bảo Nhi, ngươi không có chuyện gì chứ?”

Lục Thanh Lam “Phốc” một tiếng, cũng nhịn không được nữa cười ra tiếng. “Đi dạo kỹ viện không trả tiền”, người nào nghĩ ra được chiêu độc vậy? Nàng không cần đoán, cũng biết đây là thủ bút của Tiêu Thiểu Giác, chẳng qua là chiêu này của hắn cũng quá độc rồi.

Lục Thanh Lam thật ra còn rất đồng tình với cảnh ngộ của Hình Nhuận, nghĩ đến có thể vào pháp nhãn của Kỷ thị, Lục Văn Đình và Kỷ Hải, phẩm chất có lẽ không quá kém, cũng không biết Tiêu Thiểu Giác dùng âm mưu thủ đoạn gì, khiến người ta xảy ra chuyện lớn như vậy.

Chẳng qua đồng tình thì đồng tình, nàng vẫn rất không phúc hậu bật cười.

Lục Thanh Lam thật vất vả ngưng cười, nói: “Mẫu thân, nếu không dânh hương được, vậy ta trở về phòng đây.”

Kỷ thị nhìn nàng hồi lâu, xác nhận lần nữa nàng không có chút thương tâm khổ sở nào, lúc này mới khoát tay, “Đi đi đi đi!” đứa nhỏ này cũng thật là... Nàng tuổi càng lớn, mình càng nhìn không hiểu nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Tiêu Thiểu Giác bên kia bởi vì phá hư chuyện tương thân của Lục Thanh Lam và Hình Nhuận, cảm giác thống khoái không ít.

Hình Nhuận đã xảy ra chuyện, nhưng còn chưa cắt đứt nhiệt huyết to lớn tìm con rể của Kỷ thị, chẳng qua một con rể tốt đủ tư cách cũng không phải là dễ dàng tìm được như vậy, Kỷ thị tốn không ít tâm tư mới lại xem xét được một người, con trai thứ năm của Hoài Âm Hầu phủ, đang nghĩ muốn hai nhà tìm thời gian gặp mặt, kết quả tiểu tử kia liền ngã ngựa, ngã gãy chân, nghe nói làm không tốt sẽ biến thành người què, Kỷ thị không dám để nữ nhi gả cho một người tàn tật, vội vàng loại bỏ tâm tư này.

Kỷ thị xuất sư bất lợi, có chút rầu rĩ, không ngờ chuyện xem xét một con rể đủ tư cách thế nhưng khó khăn ngoài dự tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.