Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 71: Chương 71: Mưu kế




Ba ngày sau, mùng ba năm mới là lễ tắm ba ngày của Lễ ca nhi, đại cô mẫu Lục Cẩn mang theo Tân Tĩnh Nhu đến đây. Gần sang năm mới, Tân Tĩnh Nhu mặc một kiện bối tử đính vàng khắp nơi màu đỏ chót, nàng nhỏ hơn Lục Thanh Nhàn một tuổi, sơ tùy vân kế, làn da trắng nõn, một đôi mắt hạnh vừa lớn vừa phát sáng, bộ dạng hết sức đoan trang xinh đẹp.

Lễ tắm ba ngày của Lễ ca nhi không ít người đến, hài tử bình thường mới sinh ra, đều là một dạng, tuy chỉ mới qua ba ngày, nhưng Lễ ca nhi vẫn là bộ dạng lừ đừ thờ ơ, tiếng khóc cũng rất nhỏ. Lão phu nhân và Triệu thị nhìn thấy hài tử bọc trong tã lót màu đỏ, cười đến mức không khép được miệng. Lục Thanh Lam lại cảm thấy, có lẽ các nàng cao hứng quá sớm.

Đợi nghi thức bên này kết thúc, Kỷ thị mời Lục Cẩn và Tân Tĩnh Nhu đến nhị phòng.

Lục Cẩn cường thế mạnh mẽ, không quen nhìn sự ngang ngược của tam phòng, có chút khó chịu nói với Kỷ thị: “Không phải là sinh nhi tử thôi sao? Ai chưa từng sinh nhi tử, nhìn các nàng đắc ý, giống như Trường Hưng Hầu phủ biến thành nhà các nàng vậy...”

Tân Tĩnh Nhu mặc dù là người nhu mì, nhưng tính tình giống hệt thân mẫu, là một người rất có chủ ý. Nàng lôi kéo tay của Lục Thanh Lam mặt ủ mày chau nói với nàng: “Lục biểu muội, lần này làm ngươi thất vọng rồi. Con chó đưa cho Vinh ca nhi lần trước, ta tìm khắp kinh sư một lần, nhưng không tìm được nữa.”

Lại nói tiếp, con chó kia là loại mới do Đại Lương bên kia nuôi dưỡng, từ kinh thành Nghiệp Thành của Đại Lương đến kinh sư ngàn dặm xa xôi, vận chuyển mấy con chó tới đây không dễ dàng, cộng thêm quan hệ hai nước căng thẳng, hiện giờ lại là quan hệ đối địch, cho nên cũng không nhập vào nhiều. Con chó kia cũng là buôn lậu vào, bởi vì bộ dạng đáng yêu, đến kinh sư rất nhanh liền bị quan lại quyền quý của kinh sư phân chia hết sạch.

Lần trước Tân Tĩnh Nhu cũng chỉ được một con như vậy, liền đưa cho Vinh ca nhi. Lần này làm bắt nàng lại tìm, thật đúng là làm khó nàng.

Tiễn mẹ con Lục Cẩn, hai huynh muội Lục Văn Đình và Lục Thanh Lam đi tiểu viện của Vinh ca nhi, Vinh ca nhi nhìn thấy ca ca tỷ tỷ hết sức cao hứng, tựa như viên bi lăn qua, vươn hai cái tay nhỏ bé bụ bẫm ra, lôi kéo tay của hai người, ngoan ngoãn kêu người, sau đó hỏi Lục Thanh Lam: “Lục tỷ tỷ, không phải ngươi nói đại biểu tỷ sẽ đưa ta một con chó ư, sao hôm nay không mang tới?”

Lục Thanh Lam vốn muốn ăn ngay nói thật với hắn, nhưng thấy đôi mắt lóe sáng tựa như nho đen của hắn, tràn đầy chờ mong, quỷ thần xui khiến nói: “Đại biểu tỷ lần này là đến thăm Lục đệ nha, sao có thể đem chó cùng mang đến đâu chứ, ta đã nói với nàng rồi, không quá hai ngày nàng sẽ đưa một con con chó giống như đúc tới. Đệ hãy yên tâm.”

Vinh ca nhi cao hứng hai mắt cong cong như trăng khuyết, ôm lấy chân của Lục Thanh Lam, cọ hai cái lên người nàng. Lục Thanh Lam nhéo hai cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập của hắn.

Đợi hai người ra khỏi tiểu viện của Vinh ca nhi, Lục Văn Đình không nhịn được oán giận nói: “Rõ ràng là không có, tại sao ngươi lại lừa gạt Vinh ca nhi, đến lúc đó ta xem ngươi không tìm được chó, làm sao công đạo với Vinh ca nhi!”

“Ngươi không nhìn thấy vừa rồi đôi mắt nhỏ của Vinh ca nhi tràn đầy khao khát như vậy, ta làm sao nói cho hắn biết không chó nữa.” Lục Thanh Lam phiền não vân vê cái trán trơn bóng của mình, sau đó nàng kéo tay áo của Lục Văn Đình: “Mặc kệ, ngươi là ca ca, ngươi phải giúp ta bù vào, phải tìm cách giúp ta tìm một con chó về.”

Lục Văn Đình nói: “Phiền toái là muội tự mình rước lấy, tị sao muội lại liên luỵ đến ta.”

Lục Thanh Lam vô lại: “Ai kêu huynh là ca ca.”

Lục Văn Đình thật sự bị muội muội đánh bại, vẻ mặt bất đắc dĩ. Chẳng qua hắn giống Lục Thanh Lam yêu thương Vinh ca nhi, xế chiều hôm đó liền ra cửa hỏi thăm. Đến buổi tối hắn thất vọng trở về, hiển nhiên là không thu hoạch được gì.

Lục Thanh Lam vô cùng thất vọng, cả buổi tối ngủ không được ngon giấc.

Ngày hôm sau, vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, có nha hoàn tới báo nói là Tam công chúa phái thái giám tới thỉnh an nàng. Lục Thanh Lam cũng không suy nghĩ nhiều, liền gọi người tiến vào.

Nhìn thấy thái giám tuổi trẻ tướng mạo thanh tú tuấn nhã đứng ở trước mặt nàng này, Lục Thanh Lam cảm giác có chút cạn lời. Tam công chúa phái tới thỉnh an cho nàng cái gì chứ, đây rõ ràng chính là thái giám thiếp thân bên cạnh Tiêu Thiểu Giác, Vệ Bân nha.

Vệ Bân cười mỉm nói: “Nô tài phụng mệnh Tam công chúa, tới chúc tết cô nương, Chúc cô nương đại cát đại lợi, mọi sự như ý!” Trôi chảy tiến lên hành lễ.

Lục Thanh Lam đứng dậy tránh nói: “Tiểu công công cực khổ rồi, ta làm sao nhận được lễ của ngươi chứ. Ta cũng có một việc không rõ, hôm nay ngài tới, rốt cuộc là phụng lệnh của Tam công chúa, hay là phụng lệnh của người khác?”

Vệ Bân trả lời tích thủy bất lộ: “Cô nương cảm thấy là Tam công chúa đó chính là Tam công chúa, cô nương cảm thấy là người khác đó chính là người.”

Lục Thanh Lam cười cười, Tam công chúa làm sao có thể chỉ huy được thái giám thiếp thân bên cạnh Tiêu Thiểu Giác?

Vệ Bân nói: “Lần này chủ tử bảo tiểu nhân đến, còn mang đến cho cô nương chút vật.” Hắn cũng không nói Tam công chúa nữa, nói thẳng “Chủ tử”. Nói xong hắn vỗ vỗ tay, liền thấy hai tiểu thái giám mặc áo lam mang một cái lồng tre đi tới, trong lồng một con chó màu lông tuyết trắng đang nằm úp sấp, bộ dáng kia nhìn ngược lại là có bảy tám phần tương tự Tuyết Đoàn.

Lục Thanh Lam bỗng đứng lên. Nàng có chút kích động nói: “Chủ tử nhà các ngươi làm sao biết ta cần con chó này?”

Vệ Bân cười cười không đáp.

Lục Thanh Lam dạo qua một vòng quanh lồng sắt kia, càng xem càng hài lòng. Quay đầu nói với Vệ Bân: “Trở về thay ta cám ơn chủ tử nhà các ngươi.”

Vệ Bân đáp ứng một tiếng, nói với Lục Thanh Lam: “Nếu cô nương không có phân phó gì khác, nô tài trở về.”

Lục Thanh Lam bỗng nhiên nói: “Chậm đã.” Gọi Mặc Cúc tới phân phó vài câu, Mặc Cúc liền xoay người tiến vào nội thất, không đến một lát lấy ra một bao quần áo tới cho Vệ Bân.

Nói: “Xin phiền tiểu công công đem bao này mang cho chủ tử nhà ngươi.”

Vệ Bân là một người thông minh, cũng không hỏi nhiều, miệng đầy đáp ứng nói: “Nô tài nhất định thay ngài đem đồ vật đưa đưa đến.”

Lại nói Vệ Bân trở lại Ngọc Minh cung, đem bao quần áo kia y nguyên giao cho Tiêu Thiểu Giác.

Tiêu Thiểu Giác vừa sờ bao quần áo kia liền biết bên trong là cái gì, mặt hắn không thay đổi mở bao quần áo kia ra, quả nhiên ở trong là áo choàng da màu đỏ của hắn.

Tiêu Thiểu Giác nâng áo choàng kia ở trong tay, sắc mặt có chút khó coi, nàng sợ nhấc lên quan hệ với mình như vậy ư? Vừa sang năm mới liền ngóng trông trả áo choàng trở về!

Cùng một thời gian. Trong Vĩnh Trữ cung Bát hoàng tử đang nổi trận lôi đình với mấy thái giám cung nữ đang quỳ trên mặt đất.

“Phế vật, đều là một đám phế vật! Gia nuôi nhiều người các ngươi như vậy có ích lợi gì, ngay cả một con chó cũng không trông nổi?” Bát hoàng tử tức giận tới mức vỗ bàn, lúc trước phủ nội vụ chọn mua mấy con chó, nói là từ Đại Lương Quốc vào, con chó kia chẳng những toàn thân tuyết trắng, hết sức đáng yêu, hơn nữa nghe nói không quá lớn, hắn cảm thấy mới mẻ liền nói với tổng quản của phủ nội vụ muốn một con nuôi chơi. Con chó kia khá thông minh, hắn hết sức vui thích.

Nhưng hôm nay tổng quản thái giám lại tới bẩm báo nói con chó lạc đường rồi. Hắn đang mới mẻ, có thể không tức giận sao?

“Còn không mau đi cho gia đi! “Hắn nhìn thấy những kẻ vô dụng này đã cảm thấy tức giận.

Lúc này có một thái giám nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên: “Bát điện hạ, nô tài lờ mờ nhìn, con chó của ngài tựa hồ... Tựa hồ là...”

Tiêu Thiểu Mân thấy hắn ấp a ấp úng càng không thích, “Đầu lưỡi ngươi bị buộc rồi hay là làm sao, nói nhanh đi, ngươi nhìn thấy chó của ta à?”

Thái giám kia nuốt nước miếng một cái nói: “Con chó kia của ngài tựa hồ là chạy vào Ngọc Minh cung.”

“Ngươi nói gì?” Bát hoàng tử lập tức nhảy lên.

Hắn giận đến chuyển vài vòng ở trong phòng, cuối cùng phất tay một cái nói: “Cút! Cút! Cút! Cút xa cho gia!” Nếu con chó ở trên tay của Tiêu Thiểu Giác, mượn hắn một cái lá gan hắn cũng không dám đi tìm Tiêu Thiểu Giác đòi hỏi a, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Lục Thanh Lam cũng không biết lai lịch của con chó này. Nàng cho người mở lồng tre, ôm con chó ra, tự mình ôm đến tiểu viện của Tiểu Bàn tử Vinh ca nhi.

Vinh ca nhi cao hứng hỏng mất, ôm con chó vào trong ngực sờ này sờ kia, liên tiếp nói: “Cảm ơn Lục tỷ tỷ, Lục tỷ tỷ tốt nhất.”

Tiêu Thiểu Mân nuôi con chó kia thời gian còn ngắn, con chó cũng không nhận thức hắn là chủ nhân. Vinh ca nhi tuổi còn nhỏ tâm tư thuần lương, con chó lại là động vật thông minh nhất, cảm nhận được thiện ý cùng yêu thích của Vinh ca nhi đối với nó, liền vươn đầu lưỡi ướt nhẹp, liếm trên mặt của Vinh ca nhi một ngụm.

Vinh ca nhi cao hứng gì, lớn tiếng kêu lên: “Lục tỷ tỷ, ngươi nhìn thấy không, nó đang liếm ta ôi chao!”

Lục Thanh Lam thấy trong đôi mắt to sáng ngời của hắn lấp lánh vui sướng và thỏa mãn, cảm thấy lòng cũng an tâm không ít, trong lòng nàng nghĩ, thật nên cám ơn người nam nhân kia đây.

Lục Thanh Lam cùng Vinh ca nhi chơi một lát, đi ra chính viện trở về Y Lan tiểu trúc. Nửa đường gặp phải Hồ ma ma mang theo hai tiểu nha đầu đi tam phòng bên kia.

Hồ ma ma nhìn thấy Lục Thanh Lam chẳng qua chỉ hơi uốn gối, kêu một tiếng: “Lục cô nương.” Không đợi Lục Thanh Lam trả lời liền tự đi xa.

Mặc Hương là một người tính tình thẳng thắn, làm sao chịu được cái này, không nhịn được “Hừ” một tiếng, “Nàng một cái ma ma mà dám vô lễ với cô nương như vậy, còn thật sự xem mình là nhân vật gì chứ? Thật là khinh người quá đáng.”

Kể từ khi Triệu thị sinh Lễ ca nhi, không riêng Triệu thị mở mày mở mặt, ngay cả cái đuôi của bọn hạ nhân tam phòng cũng vểnh lên trời.

Lục Thanh Lam trở lại tiểu viện của mình, vẫy lui nha hoàn, tự mình suy tư ở trong phòng một lát, kêu Mặc Cúc phân phó nói: “Ngươi nghĩ cách, tra lai lịch của Hồ ma ma một chút.”

Mặc Cúc ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sắc mặt biến hóa. Nàng không hỏi nhiều, chỉ đáp một tiếng “Vâng”, liền đi làm việc.

Ở bên trong Đại trạch có quy củ bất thành văn, những nha hoàn bên người chủ tử, vừa “Trung tâm” vừa “Có năng lực” thuộc loại có thể ngộ nhưng không thể cầu. Nhưng hễ “Trung tâm” và “Có năng lực”, bình thường đều có thể trở thành tâm phúc của chủ tử. Mặc Cúc tuổi không lớn lắm, hết lần này tới lần khác đều chiếm hết cả hai cái, Lục thanh Lam đương nhiên nguyện ý phó thác một vài đại sự cho nàng.

Lục Thanh Lam đích thật là muốn hạ thủ với Hồ ma ma. Không riêng gì bởi vì Hồ ma ma ba phen mấy bận bất kính với nàng, mà nguyên nhân trọng yếu hơn là lần trước Triệu thị và Hồ ma ma xếp đặt thiết kế đối phó Vinh ca nhi làm cho nàng nổi lên lòng cảnh giác.

Triệu thị là người tính tình thế nào, nàng rõ ràng. Nàng bị Lão thái gia trừng phạt, ở điền trang trải qua bốn năm cuộc sống khổ cực, nàng không tự phản tỉnh bản thân, chỉ biết đem khoản sổ sách này tính lên đầu nhị phòng, tất nhiên sẽ trả thù ngày càng táo tợn. Hạ nhân bên cạnh Triệu thị có không ít người, có năng lực lại không có mấy người, Hồ ma ma này vừa vặn chính là một người được nàng coi trọng nhất. Hồ ma ma vẫn giúp nàng bày mưu tính kế, hễ nàng có âm mưu quỷ kế gì, cũng nhất định đều là Hồ ma ma lên kế hoạch thực hiện. Nếu trừ bỏ Hồ ma ma rồi, chẳng những Triệu thị thiếu một cánh tay. Thêm nàng hiện giờ đã có nhi tử, tâm đều đặt ở bên trên việc dưỡng dục nhi tử, trừng trị Hồ ma ma, Triệu thị không có người bày mưu tính kế, cũng có thể yên tĩnh một chút.

Qua mấy ngày, Mặc Cúc trở về hồi báo. “Lai lịch của Hồ ma ma, nô tỳ đã nghe ngóng rõ ràng.”

Lục Thanh Lam ôm một cái lò sưởi tay tráng men chậm rãi vuốt ve, gật đầu nói: “Nói một chút xem.”

Mặc Cúc nói: “Hồ ma ma là từ Bình Lương Hầu phủ đi theo Tam phu nhân cùng nhau gả tới, nàng là người hầu của Triệu gia, lúc trước là bà tử nhị đẳng bên người của Lão phu nhân Bình Lương hầu phủ...” Lão phu nhân Bình Lương Hầu phủ, chính là mẫu thân của Triệu thị. “Trước khi Tam phu nhân xuất giá, Lão phu nhân cảm thấy nàng trung tâm có năng lực, liền đề bạt nàng làm bà tử nhất đẳng, làm của hồi môn đi qua. Mấy năm nay nàng trung thành và tận tâm với Tam phu nhân chẳng những giúp đỡ Tam phu nhân cùng giải quyết chuyện tình của tam phòng, đương gia nhà nàng còn ở bên ngoài quản lý của hồi môn của Tam phu nhân. Nàng ở trước mặt nha hoàn bà tử của tam phòng rất là cường thế, hạ nhân của tam phòng phần lớn không thích nàng, thế nhưng Tam phu nhân lại cực kỳ tín nhiệm nàng.”

Lục Thanh Lam bưng chung trà trên bàn lên không nhanh không chậm nếm một ngụm, “Ở Tam phòng nàng có đối thủ nào không?”

Mặc Cúc nói: “Có. Lúc ấy đi theo Tam phu nhân cùng làm của hồi môn tới, còn có một bà tử họ Bành. Hai người đều là bà tử nhất đẳng, Bành ma ma lớn tuổi hơn nàng, có tư cách hơn nàng, vốn nàng mới là người thứ nhất bên cạnh Tam phu nhân. Nhưng Hồ ma ma có năng lực, lại biết lấy lòng chủ tử, dần dần Hồ ma ma cũng đẩy Bành ma ma xuống, về sau Hồ ma ma ngược lại thành người quản thúc Bành ma ma, Bành ma ma đương nhiên hận nàng thấu xương. Nghe nói lần này Tam phu nhân sinh nhi tử, Bành ma ma muốn nhét cháu dâu của mình vào đảm nhiệm ma ma quản phòng của cậu chủ, lại bị Hồ ma ma nửa đường phá hư, Tam phu nhân cuối cùng chọn trúng một tức phụ do Hồ ma ma đề cử, cũng không dùng cháu dâu của Bành ma ma, Bành ma ma mắng sau lưng Hồ ma ma không ít.”

Sau khi Lục Thanh Lam nghe qua, suy nghĩ một chút nói: “Trừ Bành ma ma, Hồ ma ma còn có cừu nhân khác không?”

Mặc Cúc nói: “Nô tỳ nghe nói, Tam lão gia vô cùng bất mãn với Hồ ma ma.”

Lục Thanh Lam nói: “Đây là vì sao?”

Mặc Cúc có chút đỏ mặt, ngập ngừng hồi lâu mới nói: “Lúc Tam phu nhân không có ở đây, Tam lão gia nạp mấy phòng mỹ thiếp từ bên ngoài về, trong đó một nương tử họ Cổ hơi được Tam lão gia thích, về sau Tam phu nhân lớn bụng trở lại Hầu phủ, bởi vì mang thai, Lão Hầu gia cùng Lão phu nhân cũng nhẫn nhịn mấy phần với Tam phu nhân, Tam phu nhân liền hạ lệnh bán toàn bộ mấy phòng thiếp thất Tam lão gia nạp vào sau này. Trong chuyện này bao gồm vị Cổ di nương này...”

Những chuyện này Lục Thanh Lam cũng biết, Triệu thị trở lại, liền xử trí người trong phòng của Lục Diệp, trừ mấy lão di nương, còn dư lại chẳng phân biệt xanh hồng đen trắng cho phát mại (bán ra) toàn bộ.

Mặc Cúc lại nói: “Vì vị Cổ di nương này, nghe nói Tam lão gia còn ầm ĩ một trận với Tam phu nhân.” Dựa vào tính tình hèn yếu của Lục Diệp, có thể bởi vì nữ nhân mà cãi nhau với Triệu thị, nói rõ nữ nhân kia không tầm thường trong lòng của hắn.

“Lúc ấy động thủ phát mại Cổ di nương chính là Hồ ma ma, Tam lão gia lúc ấy nổi trận lôi đình, cũng muốn bán Hồ ma ma, là Tam phu nhân cản hắn.”

Lục Thanh Lam nghe xong những thứ này, trong lòng đã đại khái đã có kế hoạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.