Xe của Vương Phủ đi đến trước đại môn của Ngọc Minh cung, bởi vì Mạnh thị đã sớm đưa thẻ bài vào, Trinh Phi đã mang theo Đại cung nữ ở trước cửa đợi nàng.
Hai đôi mẫu nữ xuống xe ngựa, tiến lên hành lễ với Trinh Phi. Trinh Phi mặc một thân Đào Hồng che giấu dưới tà áo dài là vải bồi đế giầy bồ đào, trên đầu sơ đọa mã kế phức tạp, phía trên đeo rất nhiều châu ngọc. Một nụ cười sáng rỡ vô song, diễm lệ đoan trang, nàng là nửa thành viên Hạ tộc, dung mạo tự nhiên không thể kém, ngay cả hậu cung, cũng không ai sánh bằng.
Đối với mẹ con Kỷ thị Trinh Phi cũng không thấy lạ, bởi vì Mạnh thị đã sớm báo trước.
Trinh Phi cười mời các nàng vào chính điện, phân chia chủ khách ngồi vào chỗ của mình.
Kỷ thị trịnh trọng nắm tay Lục Thanh Lam quỳ xuống nói: “Hôm trước tiểu nữ phong hàn, sốt cao không lùi, làm phiền nương nương phái Thái y viện Trương thái y đến xem bệnh cho tiểu nữ, mới có thể diệu thủ hồi xuân*, thần phụ mang tiểu nữ Tạ đại ân của nương nương.”
(*) Diệu thủ Hồi Xuân 妙手回春: Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.
Lục Thanh Lam dựa theo Kỷ thị dạy, âm thanh non nớt nói: “Tạ ơn đại ân của Trinh Phi nương nương.”
Nếu không phải vì có Mạnh thị, Trinh Phi chưa chắc sẽ gặp Kỷ thị. Để cho nàng ở ngoài cung dập đầu rồi đuổi đi là được. Hôm nay nhìn thấy tiểu nữ oa trắng mập ngây thơ khả ái tâm không khỏi mềm vài phần, nàng cả đời không có con cái, mặc dù nuôi Cửu hoàng tử dưới gối, nhưng tính tình lại trong trẻo lạnh lùng , lại thích nhất tiểu cô nương mềm mại ôn nhu nói chuyện êm ái mềm dẻo như này, liền cười vẫy tay nói: “Tiểu cô nương tới đây, để cho Bổn cung nhìn một chút!”
Lục Thanh Lam hết sức nghe lời đứng lên, cất bước chân ngắn chạy đến trước mặt Trinh Phi. Làm Kỷ thị sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, đây là hoàng cung không phải là Trường Hưng Hầu phủ, nữ nhi tùy ý như vậy, cũng đừng chọc giận vị Đại Phật trước mắt này .
Không ngờ Trinh Phi một chút cũng không tức giận, ngược lại đối tiểu nữ oa càng xem càng thích. Nàng đưa tay nhéo mặt bánh bao của Lục Thanh Lam, cảm thấy xúc cảm rất tốt, cầm một khối hạt dẻ tô* đưa cho Lục Thanh Lam cười nói: “Hài tử ngoan, ăn đi.”
Lục Thanh Lam hết sức nhu thuận nói một tiếng: “Cảm ơn Trinh Phi nương nương. ” không khách khí nhận lấy hạt dẻ tô tựa như sóc con bắt đầu ăn.
Kỷ thị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trinh Phi càng khách khí mà nói: “Lại nói, đứa nhỏ này rơi xuống nước toàn bộ nguyên nhân là bởi vì Hoàng Nhi, hôm nay có thể bình an không việc gì, Bổn cung cũng là yên tâm. ” Vừa nói vừa phân phó Đại cung nữ bên cạnh: “Đi lấy vòng tay kim tương ngọc* của Bổn cung, thưởng cho Lục tiểu cô nương.”
Cung nữ rất nhanh liền đem vòng tay cầm tới, đó là một đôi kim tương ngọc khắc hoa văn sóng nước, bên trên khảm Hồng Bảo Thạch to bằng ngón cái, nhìn liền biết giá trị xa xỉ. Hơn nữa trên vòng tay kia còn treo một cái chuông nho nhỏ, lắc cổ tay…, sẽ phát ra tiếng linh linh leng keng rất thích hợp cho tiểu cô nương như Lục Thanh Lam đeo.
Trinh Phi tự mình đem vòng tay mang vào cổ tay của tiểu cô nương.
Kỷ thị vội nói: “Nương nương ban thưởng vốn không dám từ, nhưng vật này quá quý trọng.”
Trinh Phi nói: “Dù sao cũng là hoàng nhi đã làm sai trước, cái này không tính là gì. “Vừa cúi đầu hỏi tiểu nữ oa: “Thích không?”
Lục Thanh Lam lắc lắc cổ tay, chuông bạc trên vòng tay phát ra tiếng; đinh đinh đang đang, nàng lộ vẻ hết sức cao hứng: “Thích!”
Trinh Phi nhìn tiểu cô nương trắng trắng mập mập, càng xem càng yêu, đưa tay sờ đầu nàng, mới kêu nàng trở lại bên cạnh Kỷ thị.
Không khí trong điện tốt lên rất nhiều. Trinh Phi mặc dù xuất thân tướng môn Thành Quốc công phủ, nhưng cực kỳ hiền hòa, không có một chút dáng vẻ kiêu ngạo, mấy người nói đến hài tử một cách tự nhiên, Trinh Phi nói: “Ta cũng làm mẹ, biết hài tử bị bệnh làm nương vô cùng lo lắng. “Nghĩ tới đây lúc nàng cùng đại tế sư tra nữ hài từng được Nguyệt Thần chúc phúc, cho tới bây giờ một chút đầu mối cũng không có, giữa hai đầu lông mày không khỏi nhiễm lên một tầng ưu sầu.
Nữ hài kia có thể liên quan sinh tử của hoàng nhi đấy!
Nữ nhân đều là một cái bộ dáng, nói đến hài tử nhà mình đều là thao thao bất tuyệt, ba phụ nhân nói một hồi, thời gian bất tri bất giác trôi qua. Lục Thanh Lam buổi sáng thức dậy quá sớm, nghe liền có chút buồn ngủ, ngồi ở bên cạnh Kỷ thị đầu nhỏ giống như gà con mổ thóc ngủ thiếp đi.
Trinh Phi thấy vậy bật cười, liền nói với Tiêu Kỳ: “Kỳ nhi, ngươi mang theo Lục tiểu cô nương đi chơi đi. Không cần gò bó ở đây.”
Vốn là cảm tạ cũng đã cảm tạ, ban thưởng cũng đã ban thưởng rồi, coi như là công đức viên mãn đại công cáo thành, Kỷ thị đã sớm muốn cáo từ. Nhưng Trinh Phi nương nương đang nói hăng say, nàng không muốn đánh gãy, Kỷ thị đang ở trong lòng lo lắng, thấy Trinh Phi muốn hài tử đi ra ngoài nàng có chút lo lắng đề phòng.
Mạnh thị liền đưa tay cầm tay nàng, ý tứ bình tĩnh chớ nóng nảy, còn có Kỳ nhi đâu.
Tiêu Kỳ được Trinh Phi phân phó đáp ứng một tiếng, lôi kéo tay Lục Thanh Lam nói: “Bảo Nhi, chúng ta đi ra ngoài chơi!”
Lục Thanh Lam gật đầu. Kiếp trước nàng ở hoàng cung ngây người mười năm, đối với nơi này quen thuộc , cho nên nàng không sợ hãi chút nào.
Trinh Phi lại phái Đại cung nữ của mình đi theo các nàng, tránh gặp chuyện không may.
Lại nói tiểu tỷ muội từ trong Ngọc Minh cung đi ra, thật ra trong cung ngoại trừ phòng ốc rộng lớn, thật sự không có cái gì để chơi đùa. Hai người ở trước Ngọc Minh điện đi dạo, Tiêu Kỳ đề nghị: “Hai ta đá cầu* đi!”
Lục Thanh Lam âm thanh non nớt : “Được.”
Đại cung nữ biết Lâm An tiểu quận chúa trong cung được sủng ái, ngay cả Đại bá phụ Gia Hòa đế cũng hết sức yêu mến nàng, đương nhiên nghĩ cách nịnh nọt , vội vàng gọi người cầm quả cầu đến.
Hai người liền ở bên trong sân đá cầu. Đang chơi cao hứng, một tiểu cô nương hùng hùng hổ hổ chạy tới, lớn tiếng la hét: “Ta cũng muốn chơi, ta cũng muốn chơi, Kỳ tỷ tỷ ta cũng muốn chơi!”
Tiểu cô nương búi tóc hai chỏm, mặc một bộ y phục màu đỏ chót thêu hoa mẫu đơn, phía dưới là váy ngắn màu trắng ngà, trên cổ treo một cái trường mệnh khóa Bát Bảo. Nàng xinh xắn đáng yêu, một đôi mắt to linh động, nhìn có vẻ lớn hơn Lục Thanh Lam hai tuổi.
Lúc này phía sau một đám nha hoàn bà tử đi theo kêu: “Tam công chúa, ngài chậm một chút! Chậm một chút! ” Lục Thanh Lam khóe miệng hơi vểnh lên, không nghĩ tới gặp Tiêu Nguyên San ở đây.
Tiêu Kỳ vội lôi kéo Lục Thanh Lam hành lễ với Tam công chúa.
Tam công chúa Tiêu Nguyên San, mẹ đẻ Tống quý tần. Bởi vì Gia Hòa đế sinh mười một nhi tử, nhưng tổng cộng chỉ có ba nữ nhi, trưởng nữ gả đến Đại Lương hòa thân, thứ nữ vừa mới bốn tuổi liền chết non, hiện giờ trong cung chỉ còn lại tam nữ nhi Tiêu Nguyên San. Vì vậy mặc dù mẹ đẻ nàng thân phận không cao, vật lấy hiếm làm quý, Gia Hòa đế đối với nàng hết sức sủng ái .
Có hoàng đế làm chỗ dựa, tiểu nha đầu này từ nhỏ bướng bỉnh, quả thực trở thành tiểu Bá Vương trong hậu cung, ai cũng không dám trêu chọc nàng. Bởi vì Tống quý tần cùng Trinh Phi giao hảo, Tiêu Nguyên San lại hết sức sùng bái Cửu hoàng huynh của nàng Tiêu Thiểu Giác, vì vậy dù không có việc gì cũng chạy sang Ngọc Minh cung.
Giờ phút này Tam công chúa vung tay nhỏ lên, nói: “Đừng hành lễ, chúng ta mau tới đá cầu! Chúng ta tranh tài, ai thua người đó chính là con chó con” vừa nói liền đoạt lấy quả cầu trong tay Lục Thanh Lam, không nói hai lời liền đá tiên phong, đừng nhìn nàng tuổi nhỏ, bình thường cùng bọn cung nữ đá cầu, một lần được mười mấy cái.
Lúc này mới tới lượt đến Tiêu Kỳ, đừng xem Tiêu Kỳ tuổi không lớn lắm, nhưng đã sớm hiểu rõ cách sinh tồn trong cung, đương nhiên không thể vượt lên trên Tam công chúa, khó khăn đá mười cái liền cố ý để cho quả cầu rơi xuống đất.
Tam công chúa cao hứng hết sức, liên tục vỗ tay.”Ta thắng, ta thắng!”
Lúc này mới dường như là vừa mới phát hiện ra Lục Thanh Lam, hỏi: “Kỳ tỷ tỷ, đứa mập này là ai vậy?”
Đứa mập…. Lục Thanh Lam khóe miệng co quắp, nghĩ đến sau này Tam công chúa luôn không quản được miệng mình, mỗi lần ăn đến mập lại đến điện của mình bộ dáng van xin mắng tỉnh bản thân của nàng, nghĩ thầm ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, tương lai hai ta còn chưa biết người nào mập đâu!
Tiêu Kỳ nói: “Vị này là Trường Hưng Hầu phủ Lục cô nương.” Tam công chúa không phải là người có tính nhẫn nại, gật đầu, gấp gáp nói: “Tốt lắm tốt lắm, ngươi mau bắt đầu đi.”
Lục Thanh Lam biết tính tình của nàng, cũng không nói nhiều, cầm lấy quả cầu trong tay Tiêu Kỳ, liền đá lên. Trên tay nàng mang vòng kim tương ngọc Trinh Phi ban cho, chuông bạc phát ra tiếng leng keng linh linh hết sức dễ nghe, Tam công chúa ánh mắt sáng lên: “Ngừng ngừng ngừng, trên tay ngươi đeo cái gì vậy?”
Vội vàng chạy tới bắt lấy tay Lục Thanh Lam xem vòng tay trên cổ tay nàng.
” Vòng tay này làm sao lại sao ở trên tay của ngươi?” Tam công chúa biết vòng tay này là đồ trang sức của Trinh Phi, nàng rất thích nó. Nếu không phải Tống quý tần liên tục dặn dò, nàng đã sớm mở miệng đòi Trinh Phi rồi, không nghĩ tới đồ vật mình yêu thích lại được mang trên tay kẻ khác.
Tam công chúa nhất thời cảm thấy tức không có chỗ đánh, lớn tiếng nói: “Vòng tay này là của ta! Ngươi mau cởi ra trả lại cho ta?” Vừa nói liền muốn ngang ngược đem vòng tay từ trên cổ tay Lục Thanh Lam cởi xuống.
Tiêu Kỳ biết tính Tam công chúa nóng nảy, chạy lên trước kéo Tam công chúa ra, lớn tiếng nói: “A San, vòng tay này là Trinh Phi nương nương thưởng cho Bảo Nhi, nếu ngươi muốn sáng mai ta đưa cho ngươi một đôi giống nhau như đúc , ngươi không nên hồ nháo!”
Lục Thanh Lam cũng không phải thực sự là tiểu hài tử, kiếp trước nàng ở hậu cung có vật gì tốt chưa từng thấy, một cái vòng tay kim tương ngọc như vậy nàng cũng không để trong mắt, nếu là bình thường cái vòng tay này cho Tam công chúa cũng không hề gì , nhưng hôm nay vòng tay này là Trinh Phi nương nương ban cho, vì vậy liền không nói gì.
Trong lòng nàng cũng hết sức không thoải mái, kiếp trước cô em chồng này bị nàng sửa trị ngoan ngoãn vâng lời, nhất nhất nghe nàng…, kiếp này đầu lần gặp mặt liền bắt nạt nàng, nàng cũng không muốn chịu ủy khuất, trong lòng không khỏi có chút căm tức.
Tam công chúa làm sao nghe vào lời khuyên của Tiêu Kỳ, la lớn: “Vòng tay là của ta, mau đem trả cho ta! “Nàng thấy Tiêu Kỳ ngăn nàng không để cho nàng đi qua, liền gọi một cung nữ kéo Tiêu Kỳ, chính mình chạy tới đoạt vòng tay của Lục Thanh Lam.
Tuổi nàng so với Lục Thanh Lam lớn hơn, dùng sức đẩy Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam liền ngã sấp xuống trên đất. Lần này ngã không nhẹ, chỉ cảm thấy hai cái mông như muốn vỡ ra.
Đang náo đến lợi hại, một tiểu thiêu niên trắng tinh dẫn theo một tiểu thái giám không xê xích bao nhiêu với tuổi của hắn đi vào viện. Nhìn thấy Tam công chúa đem Lục Thanh Lam đẩy ngã xuống đất.