Đúng vào lúc này, Tiêu Kỳ rốt cục đem cứu binh tới, Trinh Phi mang theo Mạnh thị và Kỷ thị đi đến.
Kỷ thị nghe Tiêu Kỳ nói Lục Thanh Lam bị Tiêu Thiểu Giác ôm đi nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán, hôm trước nữ nhi rơi xuống nước chính là thiếu niên này gây nên, lần này hắn muốn làm cái gì?
Hốc mắt Kỷ thị đỏ lên, Trinh Phi cũng cảm thấy kỳ quái, nhi tử là nàng nuôi lớn, tính khí như thế nào nàng không biết sao? Khi nào sẽ chủ động ôm một tiểu cô nương chứ, hôm nay thật là kỳ lạ.
Trinh Phi vội vàng mang hai người đi tây thiên điện.
Vừa mới đi vào điện, đã thấy Lục Thanh Lam đang nằm sấp trên giường của Tiêu Thiểu Giác ngủ say, mà hắn thì vẻ mặt âm trầm đứng ở một bên.
Vi mẫu tắc cường*, Kỷ thị cũng bất chấp quy củ, chạy nhanh lại ôm lấy Lục Thanh Lam, trong miệng oán giận nói: “Bảo nhi mau tỉnh, ngươi sao lại ở chỗ này ngủ?”
(*) người làm mẹ luôn luôn mạnh mẽ vì con cái
Lục Thanh Lam đang ngủ say, bị mẫu thân lay tỉnh, mất hứng hừ hừ hai tiếng, mở hai mắt còn ngái ngủ, gọi một tiếng “Nương hôn “, ở trong ngực Kỷ thị xoay xoay , lại ngủ thiếp đi.
Kỷ thị nghĩ thầm nha đầu ngốc này thật đúng là chủ quan, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, còn ngủ ngon như vậy. Nàng thấy nữ nhi bình an vô sự, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ôm nữ nhi quỳ gối thi lễ với Cửu hoàng tử: “Đa tạ Cửu điện hạ chiếu cố Bảo Nhi nhà ta.”
Thái độ mặc dù thành khẩn, nhưng bên trong mang theo đề phòng và xa cách vẫn bị Tiêu Thiểu Giác nhạy cảm phát hiện, hắn nhất thời cảm thấy vô nghĩa, khoát tay áo nói: “Không có chuyện gì, lui ra đi.”
Kỷ thị sớm đã muốn đi rồi, nghe vậy giống như hoàng ân đại xá, vừa nói với Trinh Phi: “Vậy thần nữ liền cáo từ. “Mạnh thị thấy thế, cũng cáo từ.
Trinh Phi nóng lòng lên tiếng hỏi sở Tiêu Thiểu Giác mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra, liền khách khí nói: “Vậy Bổn cung liền không tiễn.” Lệnh đại cung nữ của mình tiễn các nàng ra Đại Môn.
Kỷ thị đang muốn thối lui khỏi Tây Thiên điện, Tiêu Thiểu Giác bỗng nhiên mở miệng nói: “Khoan đã.” Kỷ thị ngừng bước nói: “Cửu điện hạ còn có chuyện gì phân phó?”
Tiêu Thiểu Giác đi tới trước mặt Kỷ thị, nhìn tiểu cô nương làm ổ trong ngực nàng ánh mắt cũng không mở ra được, sau khi suy nghĩ một chút nói: “Thỉnh phu nhân chiếu cố tốt Lục tiểu cô nương, không làm cho nàng lại bị bệnh.”
Lục Thanh Lam mặc dù muốn ngủ tiếp, nhưng lỗ tai còn nghe thấy âm thanh, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Tiêu Thiểu Giác... đây là đang quan tâm nàng sao?
Kỷ thị cũng cảm thấy kỳ lạ, vội nói: “Bảo Nhi là nữ nhi của ta, ta đương nhiên chiếu cố nàng.”
Tiêu Thiểu Giác lúc này mới hài lòng.
Đợi tiễn bước Kỷ thị và Mạnh thị, Trinh Phi cho lui mọi người lúc này mới vội hỏi: “Hôm nay là chuyện gì xảy ra?”
Tiêu Thiểu Giác chậm rãi nói: “Mẫu phi, nhi tử cảm thấy Lục tiểu cô nương chính là nữ nhân được Nguyệt Thần chúc phúc.”
“Điều này làm sao có thể? “Trinh Phi căn bản cũng không tin, “Nàng cũng không phải là người Hạ tộc, làm sao có thể được Nguyệt Thần chúc phúc?”
“Nhi tử cũng cảm thấy kỳ quái, “chân mày Tiêu Thiểu Giác nhíu chặt nói: “Hoặc là tiểu cô nương này vốn cũng là người Hạ tộc, chẳng qua là chúng ta không biết? “Liền đem chuyện mới vừa rồi xảy ra ở ngoài điện nói cho Trinh Phi.
Hai đôi mẫu nữ ngồi xe ngựa đi ra Đông Hoa môn, Kỷ thị ôm nữ nhi vào xe ngựa của Trường Hưng Hầu phủ, cùng mẫu nữ Mạnh thị chia tay ở Đông Hoa môn, qua hơn nửa canh giờ mới về đến Trường Hưng Hầu phủ.
Cuối cùng cũng bình an về đến nhà, một ngày này hữu kinh vô hiểm, một cục treo ở ngực nàng cuối cùng cũng trôi xuống bụng.
Lục Thanh Lam ở trên xe ngủ một mạch, về đến nhà ngược lại tinh thần sáng láng.
Bởi vì lo lắng cho thê tử và nữ nhi, Lục Thần sớm từ Đông Sơn thư viện trở về.
“Tiểu Bảo Nhi của ta, hôm nay tiến cung, chơi có vui không?” Lục Thần mặc cẩm bào làm từ gấm Tô Châu màu lam* bước đến, đem Lục Thanh Lam bế lên, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng hôn một cái. Lục Thanh Lam quay đầu đi không để ý tới hắn. Lục Thần mặc dù có chút kỳ quái, cũng không có suy nghĩ nhiều.
Màu xanh lam kén người mặc, rất ít người dám mặc. Nhưng Lục Thần bởi vì bộ dạng tuấn mỹ, bộ cẩm bào này chẳng những không làm mất đi nét đẹp của hắn, ngược lại mặc lên càng tôn lên vẻ đẹp của hắn. Hắn hiện giờ đã là phụ thân của ba hài tử rồi, năm tới đã là ba mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn cũng bất quá cũng chỉ hai mươi tuổi, phong độ nhanh nhẹn, khí độ thanh nhã.
Kỷ thị nhìn thấy trượng phu giống như thấy người tâm phúc, càng thở phào nhẹ nhỏm. Lục Thần đúng lúc hỏi nàng: “Hôm nay như thế nào?”
Kỷ thị gật đầu: “Làm phiền Vương Phi và Kỳ nhi chiếu cố, cũng nhờ Bồ Tát phù hộ, hết thảy thuận lợi.” Bởi vì sợ Lục Thần lo lắng nên không nói với hắn chuyện Tam công chúa.
Lục Thần hai đầu lông mày lây nhiễm nụ cười nhàn nhạt, cao hứng nói: “Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt. Chỉ cần người một nhà chúng ta bình an, ta cũng không cầu xin gì hơn. Ta ở trong thư viện còn lo lắng cả một ngày đâu!”
Kỷ thị nghe lời này khuôn mặt cũng trở nên ôn nhu.
Lục Thần tính tình rất tốt, thấy vẻ mặt nữ nhi một bộ chán ghét cũng không tức giận, chỉ là đưa tay nhéo mông nhỏ của nàng nói : “Phụ thân rốt cuộc chọc Bảo Nhi của chúng ta chỗ nào, để Bảo Nhi tức giận lâu như vậy?”
Nói thật, phụ thân đối với nàng thật sự là vô cùng tốt, nhưng Lục Thanh Lam nghĩ đến không quá một năm nữa, Lan di nương kia vào phủ, mẫu thân sẽ bị bức tự vận, cảm thấy vô luận như thế nào cũng không thể tha thứ cho phụ thân. Nhưng lại nghĩ đến kết quả thê lương của phụ thân ở kiếp trước, chết không được tử tế, lại không biện pháp tâm địa cứng rắn với hắn, nhất thời hết sức mâu thuẫn.
Lục Thần cho là nàng không thích mình ôm nàng, vội đem nàng thả xuống, cười nói: “Bảo Nhi nhà chúng ta hôm nay có nhớ phụ thân không?”
Lục Thanh Lam giòn giã đáp: “Không nhớ!”
Lục Thần lắc đầu cười khổ: “Cái tiểu không có lương tâm này.” Kỷ thị cười to không ngừng,
Lục Thần cũng không nổi giận, vẫy tay với Lục Thanh Lam nói: “Bảo Nhi tới đây, xem phụ thân mang về cho ngươi cái gì này? “Gã sai vặt bên người nghe thấy liền lấy ra một cái chong chóng đủ mọi màu sắc từ trong bao quần áo, cung kính đưa lên.
Mặc dù cũng không phải ... vật gì quý giá, nhưng tâm ý của hắn lần này, cũng thật làm cho người ta cảm động.
Bồ Đào hết sức hiểu chuyện kêu một tiếng: “A, chong chóng này thật là xinh đẹp!” thanh âm có chút khoa trương.
Lục Thanh Lam bĩu môi, nếu nàng thật sự là một hài tử năm tuổi, đương nhiên sẽ thích cái chong chóng này, nhưng hai đời của nàng cộng lại, số tuổi còn lớn hơn tuổi của cha nàng ... Nàng cất bước chạy tới, cũng không thèm nhìn, đem chong chóng trong tay, tiện tay liền bỏ vào trong tay Bồ Đào: “ Bồ Đào tỷ tỷ thích, thì cho ngươi đấy!”
“Cô nương... “Bồ Đào lúc đó liền choáng váng, giống như là đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, nhận cũng không được, chối cũng không xong.
“Có vật gì tốt vậy, cho ta đi...” Một âm thanh tuỳ tiện trong trẻo truyền đến, tỷ đệ Lục Thanh Nhàn và Lục Văn Đình tan học về nhà.
Hai tỷ đệ một người bảy tuổi, một người chín tuổi. Lục Thanh Nhàn đi học ở học đường Hầu phủ nhà mình, Lục Văn Đình thì đi theo lão Hầu gia Lục Kháng tập võ, đều nghe nói muội muội từ trong cung trở về, đặc biệt tới thăm muội muội .
Lục Văn Đình tính tình vốn là tuỳ tiện, chiếm lấy cái chong chóng kia từ tay nha hoàn nói: “Muội muội không cần, vậy tặng cho ta được rồi! “Hắn tuổi tuy nhỏ, nhưng thông minh, nhìn liền biết đây là lễ vật phụ thân mua cho muội muội.
“Tỷ tỷ! Ca ca!” Lục Thanh Lam đối với ca ca tỷ tỷ cực kỳ thân thiết, ngọt ngào mềm mại kêu, chạy tới một tay dắt một người. Kiếp trước, Tam huynh muội sống nương tựa lẫn nhau, bọn họ chính là tín ngưỡng và chỗ dựa để nàng tồn tại.
Lục Văn Đình thấy muội muội ngọc tuyết đáng yêu, không nhịn được đưa thay sờ đầu nàng, nếu là thường ngày, Lục Thanh Lam chắc chắn sẽ không cho hắn đắc thủ, đã sớm nghiêng mình tránh đi. Hôm nay lại hết sức nhu thuận, không tránh không né để cho hắn sờ mấy cái. Lục Văn Đình không khỏi tấm tắc kỳ lạ.
Lục Thanh Nhàn lại lôi kéo tay nhỏ bé muội muội, nhẹ nhàng hỏi nàng những chhuyện gặp ở trong cung, Lục Thanh Lam lựa những chuyện có thể nói kể ra, ba đứa bé vừa nói vừa cười hết sức hài hòa. Ngược lại là đem phụ thân mẫu thân gạt qua một bên.
Kỷ thị thấy ba đứa bé tương thân tương ái, không khỏi hơi có chút kinh ngạc. Cảm thấy Bảo Nhi sau khi bị bệnh, tựa hồ hiểu chuyện hơn nhiều.
Hôm nay tiến cung, cũng nên đi Mục nguyên đường đem tình hình trong cung nói một chút với Trương thị. Hai vợ chồng liền mang theo ba hài tử đi chính viện thỉnh an Trương thị.
Lục Thanh Lam vừa nghe nói lại phải đi gặp lão thái bà kia, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên có thể treo được một con dế cơm.
Lúc trước nàng bị bệnh, Trương thị cũng cũng chỉ phái một cái bà tử đến nhìn xem, có thể thấy được nàng đối với nhị phòng, đối với cháu gái này, cũng không đặt ở trong lòng.
Lão thái thái coi trọng nhất chính là tam phòng, bởi vì Tam lão gia Lục Diệp mới là con trai thân sinh của nàng.
Lão thái thái xuất từ Ngạc quốc công phủ, tính tình vô cùng cứng nhắc giáo điều. Cho dù hô phong hoán vũ, tam phòng Hầu phủ mỗi ngày phụng dưỡng cũng không ít đâu! Nói là nặng quy củ, kì thực là vì tăng thêm quyền uy, bày ra dáng điệu Hầu phủ Thái phu nhân kia mà thôi.
Trên đường người một nhà cười cười nói nói, Lục Văn Đình phụ trách kể chuyện cười cho phụ thân mẫu thân tỷ tỷ muội muội, chớ nhìn hắn tuổi còn nhỏ, tài ăn nói nhưng vô cùng tốt, dụ dỗ Lục Thanh Lam cười ha ha. Lục Thần tìm được cơ hội lại ôm lấy nữ nhi bảo bối, Lục Thanh Lam mặc dù ở trong lòng tức giận vô số lần, chung quy cũng không thể hạ quyết tâm, tùy ý hắn ôm mình.
Lục Thần đắc ý hướng Kỷ thị nháy mắt mấy cái, nụ cười thuần túy và sạch sẽ. Rơi vào trong mắt Lục Thanh Lam , nhớ tới kiếp trước sau khi mẫu thân chết, phụ thân tinh thần sa sút, suy sụp chán chường, trước mặt con cái chưa từng nở nụ cười, nghĩ đến sau khi mẫu thân chết, trong lòng phụ thân cũng không dễ chịu.
Nhớ tới những điều này hốc mắt nàng ửng đỏ, thiếu chút nữa rơi lệ .