Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 11: Chương 11: Tiến cung lần hai




Lục Diệp bị Triệu thị cho một chầu chửi mắng, hắn hèn yếu quen, cũng không dám phản bác, chỉ ngập ngừng nói: “Ta vốn là không phải là người có khiếu đọc sách...”

Triệu thị lại nghĩ tới mình đến nay vẫn không sinh được trưởng tử, thành thân bảy tám năm, chỉ sinh được duy nhất đích nữ Thanh Nhân, trong lòng càng giống như là trên chảo dầu, nhìn thấy Tam lão gia càng cảm thấy thêm phiền lòng, “Còn ngốc lăng ở chỗ này làm gì, còn không mau đi học đi, năm nay nếu còn không đậu tú tài, mấy cái thông phòng di nương trong viện, ngươi đừng mơ tưởng bước vào một bước!”

Tam lão gia nghĩ thầm, cơm còn chưa ăn lấy đâu sức mà đi học. Chỉ là thấy thê tử sắc mặt khó coi, cũng không dám nhiều lời, vâng dạ rời đi.

Tam thái thái chỉ cảm thấy một cục tức nghẹn ở ngực. Thiếp thân ma ma Hồ ma ma vội vàng đi vào, rót một chén trà nóng đưa cho Tam thái thái nói: “Lão gia không hiểu chuyện, thái thái từ từ bàn bạc với hắn cũng được, không đáng vì cái này mà tức giận, làm tổn thương thân mình, cũng không đáng .”

Tam thái thái khóc nói: “Ma ma ngươi nói xem, ta đây rốt cuộc là gây ra nghiệt gì a, từng cái từng cái, không có một chuyện nào làm ta hài lòng. “ Ở trước mặt Tam lão gia, chẳng qua là giả bộ một chút, nhưng bây giờ là khóc thật.

Hồ ma ma liên tục khuyên, nàng tất nhiên hiểu được tâm tư của Tam thái thái, nàng cũng là cùng Tam thái thái đều là từ một nơi đi ra đâu.

Tam thái thái xuất từ Bình Lương Hầu phủ, vốn là đích trưởng nữ. Bình Lương Hầu phủ cũng là nhà hiển hách, nhà mẹ đẻ có thế lực, cũng cực kỳ cường thế, vốn một đích ấu tử do kế thất sinh ra của Trường Hưng Hầu phủ cũng không xứng với Tam thái thái, nhưng cọc nhân duyên này là do Trương thị mặt dày mày dạn mời Tiền Hoàng hậu ra mặt gả .

Trương thị cùng Tiền Hoàng hậu có chút quan hệ thân thích, Tiền Hoàng hậu còn phải gọi nàng một tiếng biểu di, đây cũng là điều khiến Lão thái thái có thể ở Trường Hưng Hầu phủ kiêu ngạo ngang ngược như thế.

Hồ ma ma cẩn thận khuyên nhủ: “Tam lão gia dù không làm được việc có Lão Hầu gia cùng vài vị Lão gia giúp đỡ, tương lai cho dù muốn ở riêng, cũng không thiếu miếng ăn.” Lão Hầu gia trong miệng nàng, là Bình Lương Hầu Triệu Bình, Triệu Bình và trưởng tử của hắn, đều đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân đội, chính là thủ hạ đắc lực của Nhị hoàng tử.

Tam thái thái lau khô nước mắt nói: “Không thể chuyện gì cũng đều dựa vào phụ thân và các ca ca, chúng ta cũng phải tự mình tính toán mới được. Dừng một chút, lại nói:“Ta xem như rõ ràng, đối thủ lớn nhất của Tam lão gia, không phải là đại phòng, mà là nhị phòng. Nhị phòng bên kia, không thể để cho bọn họ quá mức thuận buồm xuôi gió.”

Hồ ma ma nói: “Ý Thái thái là?

Triệu thị suy nghĩ một chút nói: “Hôm trước ngươi không phải từng nói với ta, cái người mà phụ thân bị giết, các huynh trưởng đều bị lưu đày- Triệu Huệ Lan từng tới tìm ta sao?”

Hồ ma ma gật đầu.

Triệu Huệ Lan Này cũng là con gái quan lại, cùng Bình Lương Hầu phủ có chút giao tình. Chỉ bởi vì cha đắc tội với chấp bút thái giám Hạ Tùng, bị Hạ Tùng hãm hại, mất mạng, nam tử trong nhà đều bị lưu đày, Triệu Huệ Lan cùng đường, lúc này mới đến nơi này cầu xin Tam thái thái, Tam thái thái đương nhiên không muốn bởi vì nàng mà đắc tội Hạ Tùng, từ đầu đến giờ cũng chưa từng gặp nàng, chỉ kêu Hồ ma ma đưa cho nàng hai mươi lượng bạc rồi đuổi đi.

Tam thái thái nói: “Triệu Huệ Lan kia năm này vừa mới mười lăm, chưa lập gia đình, bộ dạng cũng rất có tư sắc... Phụ thân nàng đã chết, các ca ca lại bị lưu đày, cũng không có nơi để đi. Nhị bá bên kia, chỉ có một mình Nhị tẩu, trong phòng cũng thật quạnh quẽ. Ngươi nói nếu là chúng ta tìm biện pháp, đem nàng cho Nhị bá làm lương thiếp, hồng tụ thêm hương, Huệ Lan như vậy coi như cũng có một quy túc tốt, chẳng phải là đẹp cả đôi bên? “

Hồ ma ma lắp bắp kinh hãi, một chiêu họa thủy đông dẫn*, nếu như Lục Thần cưới Triệu Huệ Lan làm thiếp, Hạ Tùng có thù tất báo, có thể sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn. Nhị lão gia đắc tội Đại thái giám trong cung, vậy đương nhiên lão gia tất nhiên cũng không vừa lòng. Mấu chốt nhất, là cắm một cây gai ở giữa Nhị lão gia và Nhị thái thái, có thể chia rẽ tình cảm giữa phu thê bọn họ...

(*) Kế họa thủy+ dương đông kích tây

Cái này mới là cái Tam thái thái muốn nhìn thấy nhất!

Bên này Lục Thanh Lam ở trong nhà nghỉ ngơi không được mấy ngày, trong cung lại truyền đến ý chỉ, nói là chỉ đích danh muốn Lục Thanh Lam làm thư đồng cho Tam công chúa.

Cả nhà nghe xong ý chỉ đều trợn tròn mắt. Tam công chúa ở trong hậu cung nổi tiếng kiêu căng hống hách ai không biết, ngày đó Kỷ thị chính là nghe Tiêu kỳ nói đến.

Sau này đưa Lục Thanh Lam vào cung, không biết phải chịu bao nhiêu tra tấn và ủy khuất đây, “Cái này làm sao đây, làm sao đây! “ Kỷ thị gấp đến độ rơi nước mắt.

Không biết làm sao ý chỉ đã truyền xuống rồi, sửa đổi là tuyệt đối không được.

Ngày hôm sau chỉ đành phải ăn mặc tỉ mỉ, đem Lục Thanh Lam đưa đến Đông Hoa môn. Kỷ thị vốn cho rằng có thể cùng nữ nhi vào cung, không nghĩ tới bị một thái giám khách khí ngăn cản ở Đông Hoa môn.

Lục Thanh Lam biết Kỷ thị lo lắng cái gì, ở trên mặt Kỷ thị hôn một cái, ngọt ngào mềm mại nói: “Mẫu thân đừng lo lắng, Bảo Nhi biết bảo vệ chính mình. “ Tiêu Nguyên San, nàng cảm giác mình vẫn có biện pháp ứng phó nàng ấy đấy.

Kỷ thị thấy nữ nhi hiểu chuyện như vậy, nước mắt lập tức làm mơ hồ hai mắt .

Thái giám kia mang tới một cái kiệu nhỏ, đem Lục Thanh Lam mang đến Trường Hi cung của Tống Quý tần. Tính tình Tam công chúa khó chiều, nhưng lại là có chỗ tốt, nàng là một dễ quên, vài ngày sau sẽ đem chuyện hai người ẩu đả ngày đó quên mất. Tự mình đến cửa Trường Hi cung nghênh đón Lục Thanh Lam.

Đừng nhìn nàng là cành vàng lá ngọc, trong hậu cung lớn như thế này nhưng ngay cả bạn chơi cùng cũng không có, cho nên hôm đó thời điểm Cửu hoàng huynh tìm đến nói để Lục Thanh Lam làm thư đồng cho nàng, nàng mặc dù chán ghét Lục Thanh Lam, nhưng vẫn liền đáp ứng.

Lục Thanh Lam đang muốn hành lễ với nàng, nàng lại kéo tay áo Lục Thanh Lam, hấp tấp nói: “Mau mau, Bổn cung cũng chờ ngươi cả buổi rồi, ngươi nhanh chút vào chơi cùng Bổn cung. “ Lôi kéo Lục Thanh Lam tiến vào đại điện.

Lục Thanh Lam không khỏi buồn cười, nha đầu này vẫn là cái người nóng vội.

Nói là thư đồng, thật ra thì chính là người chơi đùa cùng thôi, hai tiểu cô nương trong cung điện chơi trò tích mộc*. Qua đại khái nửa canh giờ, cũng không thấy Tống Quý tần ra mặt, một cái cung điện lớn như thế chỉ có hai ba cái cung nữ theo tùy tùng, Lục Thanh Lam cảm thấy có chút kỳ quái.

(*) trò xếp gỗ

Ánh mắt nàng quan sát khắp nơi, thấy hai bên đại điện bày biện một dãy bình phong cực lớn, trong lòng không khỏi run sợ, chẳng lẽ đằng sau bình phong này còn che giấu người sao ?

Phía sau bình phong đích thật là che giấu người.

Đại tế sư, Trinh Phi và Tiêu Thiểu Giác thấy ánh mắt nàng đảo qua, không khỏi nhìn nhau hoảng sợ, tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ, không khỏi quá mức thông minh đi.

Kết quả Lục Thanh Lam không để ý liền làm đổ chồng gỗ của Tam công chúa. Tam công chúa nhất thời giận dữ: “Ngươi làm cái gì vậy sao lại làm đổ tích mộc của ta? “

Lục Thanh Lam hoảng sợ, cho là nàng muốn đánh nhau với mình, không nghĩ tới Tam công chúa phát tiết mấy câu, nhớ tới uy hiếp của Cửu hoàng huynh, nếu là nàng lại dám động thủ đánh Lục Thanh Lam một cái, Cửu hoàng huynh sẽ đem nàng làm thành diều thả lên trời, nàng từ nhỏ rất sợ độ cao, thật sự là nghĩ một chút liền sởn hết cả gai ốc, cho nên nàng giống như quả bóng da ỉu xìu xuống: “Quên đi, ta không đánh nhau với ngươi. “

Lục Thanh Lam không nghĩ tới nàng lại có thể khống chế mình không nổi giận, ngay cả thời điểm nàng mười lăm mười sáu tuổi cũng không làm được, huống chi là hiện tại? Nhất định là có người ở sau lưng đã dạy nàng. Trong lúc nhất thời trong lòng Lục Thanh Lam dâng lên vô số nghi vấn.

Lục Thanh Lam dứt khoát đem tích mộc ném hết, nói: “Chơi ở đây không thú vị, chúng ta đi bên ngoài chơi. Nàng cũng không muốn bị người phía sau bình phong giám thị.

Tam công chúa cũng là người không chịu ngồi yên, nghe lời này cũng đem tích mộc ném. Nói: “Được, chúng ta đi ra ngoài! “

Hai tiểu cô nương chạy đi ra ngoài, ba người phía sau bình phong mới đi ra.

Trinh Phi nhíu mày nói: “Đại tế sư, ngươi xem nàng có phải là... “

Đại tế sư vừa bấm ngón tay tính một cái, cuối cùng nhẹ gật đầu: “Mệnh cách của nàng cùng Cửu điện hạ có chín phần trùng hợp, ta nghĩ nàng là người chúng ta muốn tìm.”

Trên mặt Trinh Phi lộ ra thần sắc kinh hãi vô cùng. “Làm sao có thể, nàng rõ ràng không phải là người Hạ tộc!” Trong khoảng thời gian này bọn họ đã sớm phái Bí Doanh xâm nhập điều tra khắp nơi Trường Hưng Hầu phủ kết quả đương nhiên là tất cả bà con thân thích của Lục Thanh Lam đều không liên quan một chút nào đến Hạ tộc.

Đại tế sư nói: “Chuyện này đúng là khó để giải thích, bất quá Nguyệt Thần một khi đã an bài như vậy nghĩ đến nghĩ đến tất có đạo lý của ngài.” Hắn liếc mắt nhìn Tiêu Thiểu Giác một cái: “Việc cấp bách trước mắt là cần phải che giấu bí mật này, không thể để cho người khác biết tiểu nữ oa này là mệnh môn Cửu điện hạ, hơn nữa tìm cách bảo vệ nàng bình an lớn lên.”

Tiêu Thiểu Giác gật đầu, chợt thấy cái ót đau xót.

Lúc này đang ở vùng phụ cận Trường Hi cung, trong hoa viên chơi đùa Lục Thanh Lam đang ôm đầu, muốn khóc. Thì ra là Tam công chúa và Lục Thanh Lam từ Trường Hi cung ra ngoài, Lục Thanh Lam hỏi Tam công chúa có chỗ nào chơi thú vị, Tam công chúa liền mang nàng đến hoa viên. Trong hoa viên này có một cánh rừng, bên trong nuôi không ít chim tước, lúc này tuy là mùa đông không có hoa gì, nhưng tiểu hài tử chơi cái gì cũng đều hăng hái, hai người đang chơi trò đuổi nhau quanh mấy cây trụi lá đến bất diệc nhạc hồ*.

(*) Xuất xứ từ Luận ngữ: “Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ?” (có bằng hữu từ phương xa tới, chẳng phải là vui lắm sao?)

Bất diệc nhạc hồ (不亦乐乎): diễn tả tình thế, tình hình phát triển đến tình trạng cao nhất | quá mức; cực độ; phi thường… Ý chỉ làm việc gì đó vui đến quên cả trời đất (Chẳng phải vui lắm sao?)

Tính khí Tam công chúa khó chiều nhưng lại là người không mang thù, rất nhanh liền quên hết chuyện không vui vừa rồi. Tiếng cười như chuông bạc truyền đi thật xa.

Đúng lúc này Lục Thanh Lam bỗng nhiên “Ôi chao” một tiếng, cuống quít lấy tay bưng kín đầu của mình, chỉ thấy một viên đạn kim loại rơi dưới chân, đang xoay tít.

Tam công chúa chạy tới, kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy? “ Nghi ngờ khom lưng nhặt lên viên đạn kim loại trên mặt đất. Đang kỳ quái, cách đó không xa lại bay tới một viên đạn, đánh vào cánh tay của nàng, Tam công chúa cũng “Ai ôi!!!” Một tiếng, giận dữ quay đầu lại.

Chỉ thấy cách đó vài chục bước một thiếu niên người mặc áo vàng tay áo đỏ, mang theo vài tiểu thái giám đứng ở đó, trong tay cầm một cái ná, đang hướng về phía các nàng cười. Thiếu niên này thoạt nhìn so với Tiêu Thiểu Giác lớn hơn một chút, bộ dáng đàng hoàng, chính là vẻ mặt cà lơ phất phơ quần là áo lượt, làm cho người ta nhìn cảm thấy không thích nổi.

Tam công chúa quát to một tiếng: “Bát hoàng huynh, sao huynh lại tùy tiện đánh người! “ Lục Thanh Lam là thư đồng của nàng, nàng tuyệt không cho phép người khác khi dễ Lục Thanh Lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.