Editor: Hương Cỏ
Trong phòng im ắng, thậm chí Tự Cẩm cảm giác mình cũng có thể nghe được tiếng thở nặng nề của Tiêu Kỳ, đây là bị chọc tức lắm rồi.
Chuyện cụ thể thế nào Tự Cẩm không biết rõ, chỉ có thể dựa vào phán đoán, đoán Tiêu Kỳ bị người tính kế. Bây giờ nhìn vẻ mặt của hắn, hẳn là mình đoán không sai, nhìn hắn như thế cũng thật không thể giả vờ cái gì cũng không biết được.
Suy nghĩ một chút, Tự Cẩm liền đi tới giơ tay nắm tay Tiêu Kỳ, “Tư nông tự khanh không phải là phụ trách việc thí nghiệm cây giống sao? Giờ này ông ta đến cầu kiến, có lẽ là thật có chuyện gì gấp, hay là Hoàng thượng đi xem một chút đi?” Tiêu Kỳ từng nói qua với nàng, chuyện thí nghiệm của Tư nông tự khanh, hình như phía dưới có Sở nông chuyên quản lý việc này.
Tiêu Kỳ muốn nói mình không muốn gặp người kia với Tự Cẩm nhưng lại không muốn nhắc tới chuyện mình bị tính kế. Chỉ có thể cố nén, không muốn làm cho nàng lo lắng bèn gật đầu nói: “Ta đi xem một chút, nàng nghỉ ngơi thật tốt.”
Tự Cẩm vừa cười vừa nói: “Thiếp ở chỗ này bên trong ngoài có bao nhiêu người hầu hạ, có vấn đề gì chứ, Hoàng thượng đừng lo lắng.” Nói rồi bèn đứng dậy lấy áo khoác ngoài, hầu hạ hắn mặc vào, vừa làm vừa nói: “Hoàng thượng cũng đừng quá bận tâm chuyện trồng cây giống thử nghiệm. Nếu thực sự không được thìkêu cha thiếp tìm mấy khoảnh ruộng có đất tốt làm thử. Mấy quan viên của Sở nông mặc dù hiểu được việc đồng áng, nhưng chỉ sợ phần lớn là lý luận suông, muốn nói người làm ruộng giỏi thì vẫn là người dân có kinh nghiệm nhất. Hoàng thượng cũng không cần lúc nào cũng lo lắng, việc đồng áng không phải là một hai ngày có thể thấy hiệu quả ngay. Chờ cây lớn lên cũng phải mất vài tháng chứ đừng nói chi là chuyện này.”
Tự Cẩm không hề nhắc tới chuyện rơi xuống nước, mà chuyển sang đề tài thí nghiệm cây giống, xoa dịu lửa giận của Tiêu Kỳ. Mặc dù nói Bành Minh Vi gặp chuyện ở hậu cung, mặc kệ chuyện này có phải Bành Minh Vi tính kế hay là bị người tính kế hay không. Tóm lại Tiêu Kỳ không thể mang tâm trạng tức giận để đối mặt với hạ thần của mình. Tóm lại là mất khí độ quân vương.
Tiêu Kỳ cúi đầu nhìn nàng đang đeo đai lưng cho mình, nhất thời trong lòng cảm thấy ấm áp. Nhìn vẻ mặt của nàng hẳn là biết rõ xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng không nhắc tới một chữ nào, đột nhiên hắn cảm thấy muốn cười. Bình thường bình dấm chua vừa đụng liền đổ, lần này một chút động tĩnh cũng không có.
Tiêu Kỳ vốn còn nghĩ tới chuyện này không tiện nói, nhưng bây giờ cảm thấy, Tự Cẩm không hỏi nhất định là tin tưởng mình trong sạch.
Mặc dù từ trong sạch này hình như không đúng lắm.
“Nàng biết phải không?” Giơ tay ôm lấy Tự Cẩm, nhìn thoáng qua con trai đang vểnh mông ở trên giường chơi với mấy món đồ chơi hỏi.”Nàng tin tưởng ta vậy sao?”
“Dựa vào tính cách của người, nếu không phải chuyện xảy ra quá đột ngột, tất nhiên sẽ không đích thân xuống nước cứu người, nhất định sẽ đá Quản Trường An xuống cứu.” Tự Cẩm nhẹ nhàng cười một tiếng. Tiêu Kỳ lớn lên từ nhỏ trong hậu cung, đã nhìn quen các thủ đoạn yêu ma quỷ quái, làm vậy thật sự rất khó tính kế đến hắn. Chỉ sợ là khi đó tình thế bức bách, nhất thời không thể nghĩ nhiều, nên mới phản ứng lớn hơn lý trí xuống nước cứu người. Sau đó suy nghĩ cẩn thận, biết mình bị người tính kế nên mới thẹn quá hoá giận, y phục cũng không thèm đổi mà trở về Di cùng hiên.
Quản Trường An đứng ngoài rèm cửa:...
Tiêu Kỳ cảm giác bao nhiêu buồn bực torng lòng đều bình thản lại, ôm siết người nàng, “Ta đi gặp Bành Đạt đã.”
“Đi đi.” Tự Cẩm chỉnh lại mũ vương cho Tiêu Kỳ, cười đưa hắn ra cửa, trước khi ra cửa nhẹ nhàng giữ tay hắn hạ giọng nói: “Bất cứ lúc nào, lấy sai lầm của người khác trừng phạt chính mình đều là việc cực ngốc. Hoàng thượng đã làm rất tốt, con người lòng tham không đáy, có đôi khi không cần tự mình thương tổn tới mình, phải học được cách nghĩ thoáng.” Bắt một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ phải nghĩ thoáng là một chuyện rất khó khăn, nhưng nàng vẫn phải khuyên răn.
Làm người vì sao không thể thoải mái chứ?
“Được.” Tiêu Kỳ cũng mặc kệ có bao nhiêu người ở đây, cúi đầu hôn lên trán Tự Cẩm một cái, “Buổi tối ta trở về với nàng.”
“Được, thiếp chờ người.” Tự Cẩm một tay dắt con trai vừa chạy tới, một tay vẫy chào Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ cười cười nhìn hai mẹ con rồi mới xoay người sải bước rời đi.
Đợi đến khi Tiêu Kỳ đi rồi, Tự Cẩm nghiêm mặt vào nội điện, gọi Khương cô cô vào, “Biết rõ chuyện gì rồi chứ? Rốt cục xảy ra chuyện gì vậy?” Để Khương cô cô bế Dục Thánh lên, nàng hỏi.
Khương cô cô nhìn Tự Cẩm nói: “Nô tỳ đã hỏi rõ ràng, nói là hôm nay Hoàng thượng từ Thọ Khang Cung thỉnh an thái hậu nương nương trở về, đi con đường đối diện hồ nước kia. Không nghĩ tới gặp vài vị tiểu chủ trong cung đang muốn đi du thuyền. Lúc Hoàng thượng đi qua, Bành nương tử không cẩn thận đạp hụt chân nên ngã xuống. Lúc nàng ta té ngã đã túm lấy vạt áo của Hoàng thượng.”
Tự Cẩm nghe vậy suy nghĩ một chút, chuyện này nghe thì có vẻ rất hợp lý, nhưng vẫn có chút không thích hợp.
“Bình thường Hoàng thượng đi thỉnh an Thái hậu trở về cũng không đi qua con đường đối diện hồ nước.” Tự Cẩm hỏi Khương cô cô.
“Dạ, Hoàng thượng cũng không thích đi đường Ngự hoa viên, con đường này thường có nhiều người qua lại.” Mùa đông còn đỡ, bây giờ vào xuân, thời tiết ấm áp, người đi con đường đối diện hồ ngắm cảnh rất nhiều. Hoàng thượng không thích phiền toái, nên đều tìm những con đường vắng mà đi.
“Sao Hoàng thượng lại đột nhiên đi con đường này chứ?” Tự Cẩm khẽ nói.
Khương cô cô nhìn Tự Cẩm một cái, hạ giọng nói: “Có phải là khi Hoàng thượng thỉnh an thái hậu nương nương, thái hậu nương nương nói gì đó hay không?”
Khả năng này cũng có thể, Tự Cẩm liền gật gật đầu, “Chuyện này tạm thời chưa thể tra rõ, lúc đó tần phi có những ai?”
“Phần lớn là tiểu chủ mới tiến cung, Kiều Tiểu Nghi, Vương quý nhân, Lý tài tử, Bành nương tử đều ở đây, còn có mấy vị tần phi bình thường rất ít khi ra ngoài, lúc đó người rất đông.” Khương cô cô nói.
“Ấn theo lẽ thường mà nói, nhìn thấy Hoàng thượng ngự giá, mấy người kia phải hành lễ vấn an. Sao vị Bành nương tử này còn muốn lên thuyền?” Tự Cẩm cảm thấy khá kỳ quái.
“Lúc đó Bành nương tử đang quay lưng về phía Hoàng thượng, do đó cũng không nhìn thấy thánh giá.”
“Không đúng, nàng ta không nhìn thấy, lẽ nào người khác cũng không nhìn thấy sao? Nàng ta không nhìn thấy người khác hành lễ vấn an ư?”
“Nghe nói khi đó chính vì Bành nương tử nghe mọi người đột nhiên thỉnh an nên mới bị kinh hãi, hụt chân rơi xuống nước. Vừa rơi xuống thì cũng vừa vặn bắt được vạt áo của Hoàng thượng, cho nên làm cho Hoàng thượng cũng rơi xuống nước. sau khi kéo Bành nương tử từ dưới hồ lên, Hoàng thượng sầm mặt đi thẳng về Di cùng hiên. Trong lúc đó có chuyện gì xảy ra, nô tỳ bất lực không thể thăm dò.”
Mới nghe thì hình như không quá phức tạp, nhưng lại có mấy chuyện không hiểu nổi. Tự Cẩm suy nghĩ một cái, chẳng lẽ là lúc Tiêu Kỳ rơi xuống nước mới phát giác đây là một âm mưu?
Chuyện này không có khả năng vì hắn chỉ lo cứu người, cho dù là bị ép buộc rơi xuống cũng phải cứu người trước, làm sao có thời gian bận tâm cái khác. Như vậy, tốt cục là thế nào đây?
Tự Cẩm cũng nghĩ không thông, xem ra chuyện này chỉ có người trong cuộc hiểu rõ ràng nhất.
Mà người trực tiếp hành động Bành nương tử kia, trong này sắm vai nhân vật gì chứ? Nàng ta vừa rơi xuống nước thì phụ thân liền tiến cung. Vậy cũng trùng hợp quá, có liên quangì với nhau hay không?
Tự Cẩm xoa xoa đầu, hỏi Khương cô cô: “Lúc đó trừ Bành nương tử, những người khác có cái gì khác thường không?” Gặp gỡ chuyện như vậy, mấy người kia không thể nào không có phản ứng được.
“Khi đó Vương quý nhân vàLý tài tử đều sợ hãi, là Kiều Tiểu Nghi gọi người đến hỗ trợ. Nhưng Kiều Tiểu Nghi cũng không tiến lên, sau khi gọi người thì lui qua một bên.”
Vậy cũng không giống phong cách Kiều Linh Di nữa?
Tiêu Kỳ đi con đường không thường đi, thái hậu... Kiều Linh Di... Bành nương tử... Mấy người này có liên quan gì chứ?
“Bành nương tử kia cô có biết chút gì không?” Tự Cẩm cũng không chú ý Bành Minh Vi, bây giờ suy nghĩ một chút còn thật không biết nàng ta là người thế nào.
Khương cô cô suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: “Lúc Bành nương tử ở Minh Tú Cung ở chung một phòng với Kiều Tiểu Nghi. Lúc ở chung hai người có quan hệ rất tốt, Bành nương tử tính tình dịu dàng, làm việc hòa hoãn, không chỉ với Kiều Tiểu Nghi mà với người khác cũng có quan hệ không tệ. Bởi vì nàng ta nhát gan, gia thế cũng không hiển hách, dung mạo cũng không phải là xuất sắc nhất, do đó ở trong cung cũng xem như vững vàng. Kể từ sau khi phong Nương tử, bình thường đều thu liễm, là người rất an phận.”
“Một người như vậy, xảy ra chuyện này, cũng... làm người ta kinh ngạc.” Tự Cẩm bỗng nhiên cười một tiếng, nói với Khương cô cô: “Nếu có người tới gặp ta, cứ nói ta không gặp người.”
Khương cô cô sững sờ, bởi vì từ khi chủ tử đóng cửa từ chối tiếp khách dưỡng thai tới nay, trong hậu cung cũng có rất ít người tới thăm hỏi. Tất cả mọi người đều hiểu được, đây là Di cùng hiên không muốn gặp người.
Khương cô cô còn chưa hồi phục tinh thần, Vân Thường đã vén rèm đi vào, khom thân hành lễ, nhìn Tự Cẩm nói: “Nương nương, Bành nương tử cầu kiến, nói là dù thế nào cũng mong chủ tử cho gặp mặt.”
Khương cô cô:...
Tự Cẩm hơi cúi mặt, không nói gì.
Khương cô cô liền nói: “Nô tỳ đi đuổi nàng ta.”
Khương cô cô vén mành ra ngoài. Vân Thường kinh ngạc nhìn cô ta một cái, sau đó nhìn về phía Tự Cẩm, “Nương nương...”
Tự Cẩm khoát khoát tay, nói với Vân Thường: “Ngươi đưa Đại hoàng tử ra sân chơi một chút. Chuyện Bành nương tử ngươi cũng nghe rồi, chuyện này Di cùng hiên không nhúng tay.”
Ai biết là người nào đứng sau màn điều khiển, Tự Cẩm cũng không muốn bị người ta coi như đá kê chân. Hơn nữa, nàng cũng không biết Bành Minh Vi này. Bình thường cũng không có lui tới, lúc này lẽ ra nàng ta phải đi cầu Hoàng hậu nương nương mà không phải đến thỉnh cầu mình. Rõ ràng là đi nhầm đường.
Ai vẽ đường cho nàng ta đây?