Chờ hoàng hậu đi rồi, Tiêu Kỳ liền đi vào phòng ngủ. Vết thương trên đầu Tự Cẩm đã được băng bó kỹ, trên đầu còn cắm ngân châm, bên cạnh là mấy vị thái y kinh hoàng khiếp sợ đang chữa trị. Nhìn thấy hoàng đế vào, nguyên một đám càng thêm căng thẳng.
“Hi Uyển Nghi sao rồi?”
Viện chính đại nhân tiến lên, hành lễ bẩm báo, “Bẩm hoàng thượng, tạm thời đã không còn chảy máu, nhưng miệng vết thương khá sâu, lại mất máu quá nhiều, khi nào tỉnh lại vi thần cũng không dám bảo đảm.”
Tiêu Kỳ mím chặt môi, thật lâu mới nói: “Hi Uyển Nghi bình an, các ông liền bình an, nếu nàng không tốt, các ông đều chôn cùng đi!”
Mọi người cả kinh, tất cả đều quỳ xuống, “Chúng vi thần sẽ tận lực chữa trị.”
Tiêu Kỳ không đếm xỉa mọi người, đi tới ngồi xuống cạnh giường, nhìn Tự Cẩm còn đang hôn mê, khuôn mặt còn trắng hơn so với tờ giấy. Nàng luôn luôn là người hoạt bát có tinh thần, trong bất giác không nhìn quen nàng yếu ớt thế này. Hắn cầm tay nàng, chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh như băng. Tiêu Kỳ sít sao nắm tay nàng trong tay mình, mãi cho đến khi tay nàng mang theo chút hơi ấm của hắn mới hơi thả lỏng tay ra.
Sau khi Thái y kiểm tra vết thương, cũng thuận dịp nói nếu không phải Tề Vinh Hoa đẩy Tự Cẩm một cái, chỉ sợ chiếc đèn cung đình kia sẽ rơi thẳng xuống đầu nàng, đến lúc đó thần tiên cũng khó cứu. Mặc dù như vậy, Tự Cẩm cũng bị đèn cung đình đập vào một góc. Đèn cung đình hình bát giác, mặc dù các góc cạnh đã được mài dũa qua, không còn bén nhọn nhưng cũng không chịu nổi cả chiếc đèn to lớn nặng nề rơi trúng.
Trong lúc đó sinh tử chỉ có một đường.
Lúc đó hắn ngồi trên cao cách xa nàng, trơ mắt nhìn đèn cung đình kia đập xuống.
Khoảng cách quá xa, cánh tay quá ngắn, hắn không cứu được nàng.
Hắn đã không nhớ rõ ràng lúc đó cảm giác của hắn là gì, chỉ nhớ trái tim đang đập hình như cũng ngừng lại. Khi hắn đi vội qua, chỉ thấy người đầy mặt máu tươi ngã xuống đất, hoảng sợ kinh hoàng giống như là muốn bắt lấy cái gì. Hắn lập tức đi với ôm nàng vào ngực, gọi tên chữ hắn đặt cho nàng. Hình như nàng tìm thấy được chỗ dựa, cứ thế ngã vào lòng mình.
Tất cả trong đầu đều là hình ảnh nàng ngã vào vũng máu, trên khuôn mặt yếu ớt đầy máu tươi như đóa hoa nở rộ, hơi thở mong manh gần như không thấy. Trong giây phút đó, tựa hồ hắn nghe thấy tiếng trái tim mình tan nát.
“Buổi tối sợ là Hi Uyển Nghi chủ tử sẽ phát sốt, ông mau về Thái y viện mang mấy loại thuốc tới đây.”
“Đốt lò nấu thuốc, nấu xong thì cho uống trước một chén đi.”
“Chuẩn bị thêm chút cháo trắng nấu nhừ nữa...”
Trong phòng vang lên những mệnh lệnh, mọi người qua lại chân bước nhẹ nhàng không ngừng.
Tất cả nô tài trong Di cùng hiên ai nấy đều vội vàng chạy việc, Tiêu Kỳ thì giống như thần giữ cửa ngồi đó, không nhúc nhích.
Viện chính đại nhân hít sâu một hơi, bước lên nói: “Hoàng thượng, vi thần phải châm cứu cho Hi Uyển Nghi chủ tử.”
Tiêu Kỳ nhìn viện chính một cái rồi đứng dậy tránh ra một bên. Viện chính đại nhân mồ hôi nhỏ giọt, ánh mắt hoàng đế rất có lực sát thương.
Chờ đến khi xong việc, Hi Uyển Nghi vẫn còn chưa tỉnh lại. Mọi người cũng không dám buông thả. Viện chính đại nhân tỏ thái độ, Hi Uyển Nghi chưa tỉnh, ông ta liền ở đóng quân Di Cùng hiên. Dù sao hoàng đế cũng không có ý cho người về, còn không bằng tự mình biểu lộ lòng trung thành, còn có thể lấy được chút cảm tình của Hoàng thượng. Quả nhiên liền nhìn thấy vẻ mặt Hoàng thượng hòa hoãn hơn một chút. Viện chính đại nhân lại nhân tiện giữ hai người bên Thái y viện lại, mấy người khác đều cho về hết.
Không phải là Thái y viện cũng không thể không có người canh giữ sao?
Qua nửa đêm, quả nhiên sốt cao, trong Di Cùng hiên thắp đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Kỳ mặt đen như sắt.
Mãi cho đến cuối giờ Dần mới hạ sốt, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Viện chính đại nhân cảm giác cái mạng nhỏ của mình cuối cùng cũng đã nhặt về một nửa. Hạ sốt rồi thì chỉ cần người tỉnh lại, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khỏe lên.
Quản Trường An lặng lẽ đi tới, bên ngoài mấy vị thái y mệt mỏi đã ngủ ngay trên bàn. Mấy người Vân Thường cũng đứng dựa vào tường, mí mắt chớp chớp liên tục. Quản Trường An ngáp dài, cấu mạnh vào bắp đùi mình một cái, đau đến nước mắt cũng sắp rơi ra, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút.
Nhìn canh giờ, Hoàng thượng cả đêm không ngủ, lại đã đến giờ lâm triều.
Chao ôi.
“Hoàng thượng, phải đi rồi.” Quản Trường An nhẹ bước chân đi vào, hạ giọng gọi.
Tiêu Kỳ nhíu mi, ngẩng đầu nhìn canh giờ, liền nói: “Thay quần áo.”
Quản Trường An sớm bảo Đồng Ý mang y phục từ Sùng Minh Điện đến, tự mình thay quần áo cho Hoàng thượng, còn nói thêm: “Đồ ăn sáng đã chuẩn bị thỏa đáng, Hoàng thượng ăn một chút ạ.” Cả đêm không chợp mắt, lại không ăn cái gì, lâm triều công việc bề bộn như vậy, làm sao chịu nổi.
Tiêu Kỳ không trả lời, trong lòng Quản Trường An nóng nảy, đưa mắt nhìn Đồng Ý. Đồng Ý vội vàng ra ngoài, rất nhanh nâng một bát cháo, hai đĩa thức ăn khai vị và ít thức ăn vào.
Cháo là cháo bò Hi Uyển Nghi chủ tử thích, thức ăn cũng là nước sốt gan vịt thường xuyên ăn, còn có một chút dưa cải muối. Trong đĩa nhỏ bên cạnh đặt hai cái bánh bao to bằng nắm đấm đứa trẻ con. Những thứ này đều là đồ bình thường Hi Uyển Nghi thường ăn.
Tiêu Kỳ liền nhìn Quản Trường An một cái, chỉ thấy nô tài hắn ta đầu cúi thấp đến nỗi hận không thể chui xuống dưới bàn. Suy nghĩ một chút, cũng làm khó hắn ta nghĩ đến chu đáo như thế. Tiêu Kỳ ngồi trước bàn, ánh mắt Quản Trường An sáng lên, tự mình bưng tới hầu hạ Hoàng thượng dùng bữa.
Cho dù ăn một chút cũng tốt.
Tiêu Kỳ xác thực không có khẩu vị ăn gì, nhưng không ăn cơm thì lấy đâu ra sức lực làm việc, kiên trì ăn một bát cháo, lại ăn hai cái bánh bao, gắp vài miếng dưa muối, nhìn Quản Trường An nói: “Ngươi canh giữ ở chỗ này, Hi Uyển Nghi tỉnh lập tức trở về báo trẫm.”
Tiêu Kỳ mang Đồng Ý vào triều, Quản Trường An đứng một mình trong gió, chưa nói lệ đã rơi!
Hoàng thượng, lẽ nào không để Đồng Ý lưu lại chờ tin tức, người cứ chướng mắt nô tài như vậy sao?
Lần đầu tiên, Quản Trường An cảm thấy dạy được đồ đệ, sư phụ chết đói.