Tự Cẩm nhất thời không đoán được đầu mối rõ ràng, suy nghĩ một chút liền nhìn Vân Thường nói: “Canh đầu cá hầm sâm đã nấu xong chưa?”
“Ngự Thiện phòng đã nấu từ sớm, chắc giờ này cũng được rồi.” Vân Thường vội vàng nói.
Tự Cẩm gật gật đầu, “Ngươi đi Ngự Thiện phòng mang canh dâng đến Sùng Minh Điện đi.”
Vân Thường vừa nghe lời này liền hiểu rõ ngay, đây là chủ tử kêu nàng ta đưa tin cho Quản Trường An, vì vậy gật gật đầu, “Nô tỳ đi ngay ạ.”
Tự Cẩm gật đầu, bất kể như thế nào, chuyện lần này vẫn cần Tiêu Kỳ ra mặt áp chế một cái mới được. Để Vân Thường truyền tin này, nàng cũng muốn nhìn một chút xem Tiêu Kỳ sẽ làm thế nào, dù sao hôm qua nàng cũng đã nói với hắn chuyện Hoàng hậu và Quý phi, trong lòng hắn nhất định sẽ để tâm lưu ý.
Sùng Minh Điện.
Tiêu Kỳ cầm trong tay một bản tấu chương, càng xem càng nhíu mày, cân nhắc hồi lâu rồi mới hạ bút phê duyệt, sau khi phê duyệt xong lại cảm thấy có chút không thỏa đáng, đề bút viết thêm vài câu. Đặt bút xuống, Tiêu Kỳ xoay cổ tay nhưng lông mày vẫn nhíu chặt. Tô Hưng Vũ đề cử Bảng nhãn Thám hoa, duy độc có Trạng nguyên lại không nhắc tới. Mặc dù hắn cũng không dễ giao người nhưng Tô Hưng Vũ nói cũng không nhắc tới một chữ, là ông ta đoán được dự định của hắn hay là chướng mắt Tần Tự Xuyên đây?
Nhưng hắn cũng nghe nói Tần Tự Xuyên tự mình đi thăm hỏi Tô Hưng Vũ.
Hắn rất thưởng thức vị Trạng nguyên Tần Tự Xuyên này, trong lời nói có thâm ý, tính tình trầm ổn, làm việc cẩn thận, nếu bố trí hắn ta vào Lục bộ rồi lần lượt lưu chuyển là một chủ ý vô cùng tốt. Vừa có thể thay mình thăm dò tin tức, còn có thể kín đáo nắm giữ được tình hình, động thái của Lục bộ, như thế hắn cũng nắm thế chủ động nhiều hơn.
Nhưng mà, an bài cụ thể như thế nào còn cần cân nhắc kỹ càng. Huống chi không biết có phải là mình ảo giác hay không, Tiêu Kỳ luôn cảm thấy vị trạng nguyên mới này của mình luôn nhìn hắn với ánh mắt quái lạ. Nhưng lúc nhìn lại thì lại cảm thấy lại bình thường. Cứ thế qua lại mấy lần, hắn cũng nhịn không được hoài nghi có phải là hắn ta bất bình thường với mình hay không.
Quản Trường An bưng theo hộp cơm lặng lẽ đi tới, ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng nhíu mày ngồi ở trên kia, càng thêm cẩn thận. Đi đến trước bàn, hạ giọng nói: “Hoàng thượng, Hi chủ tử đưa canh tới.”
Tiêu Kỳ nghe vậy nghiêng đầu nhìn thoáng qua Quản Trường An, liền thấy trong tay hắn ta bưng theo một hộp cơm nước sơn màu đỏ thẫm, suy nghĩ một chút mới nói: “Mang tới.”
Quản Trường An đặt hộp cơm lên bàn nhỏ, mở nắp ra, bưng chén canh bên trong tới. Canh còn nóng nổi, hương thơm ngào ngạt, lấy chén nhỏ múc một chén, hai tay bưng tới đặt lên bàn rồi khom người lui về phía sau một bước.
Tiêu Kỳ cúi đầu nhìn thoáng qua, không phải là canh ngọt nên thở nhẹ một hơi. Có mấy ngày Tự Cẩm đặc biệt thích uống canh ngọt. Mình thích uống thì thôi, còn tưởng rằng hắn cũng thích uống, nàng thay đổi nhiều món canh phong phú dâng lên, không uống thì cô phụ tấm lòng của nàng, uống thì lại làm khó chính mình. Bưng lên chén canh, múc vài muỗng uống, thấy Quản Trường An tỏ ra muốn nói lại thôi đầy vẻ khó xử liền hỏi, “Lại có chuyện gì?”
Quản Trường An cân nhắc một hồi rồi mới nói: “Nô tài nghe nói Hoàng hậu nương nương cố ý tổ chức lễ cập kê long trọng cho Hi chủ tử.”
Tiêu Kỳ khẽ nhíu mày, nhìn Quản Trường An.
Quản Trường An trong lòng chấn động, lại gấp rút nói tiếp: “Hình như Hi chủ tử cũng không cam tâm tình nguyện làm chuyện này.”
Tiêu Kỳ nghe vậy cũng biết là tin đưa đến từ chỗ nào, nhìn Quản Trường An hỏi, “Buổi sáng trẫm kêu ngươi tra chuyện đó như thế nào rồi?”
“Bẩm hoàng thượng, nô tài chưa tra được. Lúc Hoàng hậu và Quý phi nương nương nói chuyện, trong đại điện không có một ai khác. Do đó cũng không thăm dò được tin tức gì.” Quản Trường An đổ mồ hôi lạnh trên trán, “Nhưng, nô tài hỏi thăm được lúc Quý phi nương nương rời đi nét mặt bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ. Hôm nay Trường Nhạc Cung cũng không có cái gì khác lạ, chỉ là Hoàng hậu nương nương nói tiền điện Trường Nhạc Cung đã tu sửa xong, cũng không cần tra xét nữa, Quý phi nương nương có thể mang Ngọc Trân công chúa chuyển về chính điện.”
Tiêu Kỳ uống canh từng miếng từng miếng đến hết sạch, bỏ chén muỗng xuống, lấy khăn lau miệng rồi mới lên tiếng: “Chỗ Nội Đình Phủ có động tĩnh gì không?”
“Mấy ngày nay Cục Tư chính thẩm vấn không ít cung nhân để tra xét chuyện hôm đó, cũng chưa chứng minh được là chuyện xảy ra ngoài ý muốn hay là mưu hại, do đó chưa dám kết luận.” Mồ hôi lạnh trên trán Quản Trường An lấm tấm. Hắn ta biết rõ chuyện này Cục Tư chính của Nội Đình Phủ làm chưa hết lực. Bọn họ không nghĩ đắc tội Hoàng hậu và Quý phi trong hậu cung, muốn nịnh nọt hai đầu. Có lẽ là cảm thấy Hi Uyển Nghi vị phần thấp, không có nhà mẹ đẻ quyền thế làm chỗ dựa. Cho dù được Hoàng thượng sủng ái cũng chẳng qua là huy hoàng ngắn ngủi trước mắt. Dù sao Hoàng thượng bắt nghiêm tra, nhưng lẽ nào lại không e ngại thể diện của Hoàng hậu và Quý phi chứ?
Cho nên, người của Cục Tư chính mang lòng nịnh nọt Hoàng hậu và Quý phi, cũng chỉ có thể ủy khuất vị Hi Uyển Nghi kia. Nếu là bình thường thì chuyện này cũng không đáng ngại. Cục Tư chính tính toán khá chuẩn xác. Nhưng bây giờ ư, ha ha, cứ để mấy kẻ mắt chó không thấy ngà voi này tự cầu nguyện cho mình. Cũng không nhìn xem phụ thân và huynh trưởng của Hi Uyển Nghi đang được Hoàng thượng trọng dụng, ngay cả Hi Uyển Nghi cũng ... Quản Trường An thở dài, cho dù Quý phi năm đó, cũng không khiến Hoàng thượng để tâm như thế đâu.
“Ngươi nói với Cam Lượng, hắn ta có thể đi lên.” Tiêu Kỳ mặt không đổi sắc nói ra.
Nét mặt Quản Trường An không thay đổi chút nào, khom lưng hành lễ, “Vâng, nô tài đi làm ngay.”
Ngày hôm sau, toàn cung trên dưới đều biết một tin tức, chưởng quản Cục Tư chính của Nội Đình Phủ, đại nhân Uông Anh phạm tội, say rượu thất đức muốn cưỡng chế một cung nữ trong cục. Cung nữ kia không phản kháng được, đâm đầu vào tường tự tử. May mắn được người phát hiện, mới khó khăn lắm mới cứu về một mạng, nhưng cũng hấp hối gần chết, không biết rõ có thể tỉnh lại hay không. Chuyện này bàn tán sôi sục, nghe nói Hoàng thượng giận dữ, lập tức liền buộc Uông Anh từ chức, dựa theo luật lệ để giải quyết, lại sai trợ thủ là Cam Lượng tiếp quản chức chưởng quản Cục Tư chính.
Trong Cục Tư chính.
Cam Lượng nét mặt đầy đặn, nước da hơi đen, khuôn mặt lúc nào cũng mang nụ cười nhẹ nhàng, lúc này đang nhìn cung nữ trên đầu bó vải trắng rỉ máu, cười nói: “Chuyện này ngươi làm rất tốt. Ngươi yên tâm, Bổn quan nhất định sẽ làm chuyện đã đáp ứng với ngươi. Năm nay khi cung nhân được xuất cung, tên ngươi sẽ có trong danh sách.”
Cung nữ sắc mặt yếu ớt, nhưng trên mặt lại vô cùng vui vẻ, thật sự thở phào một cái nói: “Đa tạ Đại nhân.”
“Cảm tạ thì không cần, từ hôm nay về sau ngươi cứ ở Cục Tư chính làm việc, nếu không có việc gì thì đừng ra ngoài tránh sự nhòm ngó của mọi người.” Cam Lượng khẽ dặn dò. Uông Anh kia không phải là kẻ dễ chọc, nếu là suy nghĩ cẩn thận biết được mình bị giăng bẫy, tính mạng của cung nữ này chỉ sợ khó bảo toàn.