Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 197: Chương 197: Chương 106: Quý phi mời mọc (Phần cuối)




Giống như bây giờ, Tự Cẩm rất không thích Tiêu Kỳ đi tới tiệc ngắm hoa của Quý phi, nghe Tiêu Kỳ trêu chọc cũng cố nén, nhưng sự chua xót trong lòng không kìm được, hừ mũi nói: “Thành ý của Quý phi nương nương, sao Hoàng thượng không hãnh diện.”

Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm khẽ mỉm cười, biết rõ trong lòng nàng không thoải mái nhưng cũng không khuyên nàng. Dù sao nàng cũng sẽ biết chính mình làm không đúng, rồi sẽ trở lại bình thường nhanh thôi. Dứt khoát cầm quyển sách dựa vào gối, Tự Cẩm nhìn hắn một cái sau đó lại tiếp tục ăn mứt hoa quả. Năm nay mứt sơn tra tươi, vị nửa chua nửa ngọt, rất ngon miệng. Trừ cái này, còn có mứt lê, mứt đào, loại nào cũng thơm ngon, nghĩ tới thì phát thèm.

Ăn hết một đĩa mứt nhỏ, những oán khí trong lòng Tự Cẩm cũng tiêu tan hết. Nàng cầm khăn lau lau tay, trong lòng suy nghĩ năm nay cũng nên gặp người nhà một lần. Vị phần của nàng có thể gặp người nhà nhưng một năm cũng không được nhiều lần. Kể từ lần gặp trước thì chưa từng gặp lại. Thứ nhất là không nghĩ quá huênh hoang, thứ hai là Tần Tự Xuyên trúng trạng nguyên, nàng sợ người trong nhà vào sẽ nhắc đến. Nàng không nhớ rõ chuyện đã xảy ra giữa hai người, nói đến không phải là chuyện hay gì nên cũng muốn quên đi, để thời gian vùi lấp cho qua. Qua một thời gian dài như vậy, Tần trạng nguyên cũng không làm gì khiến người khác chú ý, có lẽ giờ gặp người nhà cũng không ai nói gì nữa.

Nàng cũng không dám so với Hoàng hậu và Quý phi, muốn lúc nào gặp mặt người nhà cũng được.

Khoảng cách địa vị giữa bọn họ quá xa, Tự Cẩm chống lại Quý phi chỉ có đường quỳ xuống. Cớ gì phải tới trước mặt nàng ta chịu tội chứ? Cho nên cho tới nay, Tự Cẩm đều rất rõ ràng vị trí của mình, đối với Quý phi có thể tránh liền tránh. Nếu không thể tránh thì cũng tuyệt đối không để đối phương bắt được nhược điểm hành hạ nàng. Có lẽ chính vì Tự Cẩm quá cẩn thận, một chút sai lầm Quý phi cũng không tìm được nên mới hành động ngày càng lỗ mãng.

Nếu Tự Cẩm ỷ vào Tiêu Kỳ sủng ái, làm việc không thỏa đáng thì bây giờ chắc chắn nàng đã bị Quý phi lấy cớ tiêu diệt rồi.

Cho nên, cuối cùng vẫn là địa vị bất bình đẳng tạo thành giá trị chiến đấu cách xa.

Dù Tiêu Kỳ muốn nâng địa vị của nàng lên nhưng không công lao gì thì cũng là uổng công. Huống chi, chuyện này Tự Cẩm sẽ không dễ dàng nhắc tới. Có những lúc, vì ích lợi mà quan hệ giữa người với người cũng sẽ thay đổi. Nàng cảm thấy trước mắt hai người cứ thế này đã rất tốt rồi, nếu như không có nhiều người quấy rối thì tốt biết mấy.

“Vậy sau khi hoàng thượng thưởng hoa thì sao?”

Tiêu Kỳ chau chau mày, liền ngẩng đầu nhìn Tự Cẩm, như cười như không nói: “Ái phi nói sao?”

Nói cái …!

Đương nhiên Tự Cẩm nghe được Tiêu Kỳ đang trêu chọc nàng, dứt khoát bình tâm tĩnh trí, lấy giỏ may vá ra. Cũng may tuy nàng thêu thùa chưa giỏi nhưng trình độ may một đường thẳng đã nâng cao. Nàng cầm trong tay là một chiếc áo sơ mi của Tiêu Kỳ, đã may gần xong, chỉ còn lại phần dưới nách trái là chưa khâu xong thôi.

Trong phút chốc trong phòng yên tĩnh trở lại, Tự Cẩm cúi đầu thiêu thùa may vá, Tiêu Kỳ dựa vào gối mềm đọc sách, hai người không ảnh hưởng đến nhau nhưng cũng không cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại có cảm giác ấm áp khó tả.

Trong phòng im ắng, mấy người Vân Thường ở ngoài hầu hạ, nghe bên trong không có tiếng động nào, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng. Diện Mi kéo kéo tay áo Vân Thường, làm cho nàng ta nhìn nhìn Quản Trường An đang ngồi trong phòng trà nghỉ chân, khẽ nói: “Sao trong phòng không có chút động tĩnh gì vậy?”

Vân Thường lặng yên một lúc rồi mới nói, “Chuyện của các chủ tử chúng ta không được xen vào, làm người hầu cho tốt là được, ngươi không có thấy công công cũng không lo lắng gì sao.”

“Sao giống nhau chứ, Quản công công là người của Hoàng thượng, Di Cùng hiên bị sao cũng không có quan hệ gì với hắn ta. Hắn ta lươn lẹo như con lươn, muội không thích hắn.” Diện Mi bĩu môi nói, Quản Trường An kia chỉ trung thành với Hoàng thượng, người để hắn ta nhân nhượng, coi trọng trong mắt không có nhiều. Đừng xem mặt ngoài hắn ta cười mỉm, kỳ thật nếu không phải là chuyện vớ vẩn thì miệng hắn ta kín như bưng, một chữ cũng không nhả ra.

“Đó chính là bản lĩnh lợi hại của Quản công công, muội học một chút đi.” Vân Thường chỉ điểm, nếu Quản Trường An dám lôi kéo phi tần khác, Hoàng thượng đã sớm không tha cho hắn.

Diện Mi nghe Vân Thường nói suy nghĩ một chút, nhất thời cũng không nghĩ ra kế sách gì bèn dứt khoát nói: “Dù sao cũng qua lại lâu như thế mà hắn ta vẫn giữ kiểu vẻ kia, thật sự là nể mặt một chút cũng không có.”

“Đúng là không nên có, muội ngẫm lại xem, nếu Quản công công hỏi muội chuyện của chủ tử muội có nói hay là không?”

“Đương nhiên không thể nói.”

“Vậy không phải giống nhau sao.”

Diện Mi: ...

Nhìn Diện Mi còn mơ hồ, Vân Thường biết rõ nàng ta là người thông minh. Có một số việc phải do chính mình hiểu ra, người khác nói cũng là người khác, tự mình nghĩ ra mới là của mình. Chỉ trong mấy giây phút ngắn ngủi đó, bên trong liền gọi người, Vân Thường vội vàng lên tiếng vén rèm đi vào.

Vân Thường cũng rất nhanh lại đi ra, sai người truyền lệnh.

Diện Mi ngẩng đầu lên nhìn trời, sắp đến giờ ăn trưa, vội vàng nhấc chân đi ra ngoài.

Chỗ Quản Trường An cũng cười cười đứng lên, đi sang chính điện.

Ăn trưa xong, Tiêu Kỳ đứng dậy đi về Sùng Minh Điện, trước khi đi nhìn Tự Cẩm quẳng lại một câu, “Ngày đó ta sẽ trở về.”

Mãi cho đến khi Tiêu Kỳ đi khuất, Tự Cẩm mới đần độn nở nụ cười, cả một buổi chiều thấy toàn thân thư thái, miệng cười không khép lại được.

Phượng Hoàn Cung.

“Hi Uyển Nghi từ chối tiệc ngắm hoa của Quý phi ư?” Hoàng hậu xoa trán mệt mỏi nói.

“Dạ.” Đồng cô cô trả lời, “Hi Uyển Nghi làm vậy cũng không sợ đắc tội Quý phi sao?”

Chỉ sợ làm vậy mới là hợp tâm ý Quý phi ấy chứ. Quý phi tổ chức tiệc ngắm hoa vì cái gì? Còn không phải là muốn lấy lòng trước mặt hoàng thượng, củng cố sủng ái sao. Giờ người nàng ta chán ghét nhất là ai? Đương nhiên là Hi Uyển Nghi. Giờ Hi Uyển Nghi không đi, tiệc ngắm hoa của Quý phi chả phải càng thêm hài lòng thuận ý sao?

Nhớ tới Hi Uyển Nghi, hoàng hậu càng thêm đau đầu. Người là một tay nàng nâng lên, Hi Uyển Nghi cũng rất biết tình thế, biết rõ mình muốn nàng làm gì. Giờ nàng ta từ chối tiệc ngắm hoa của Quý phi, cũng chẳng qua là biểu đạt sự bất mãn về chuyện Trương Tần mà thôi. Chuyện Trương Tần nhìn chứng cớ vô cùng xác thực, nhân chứng vật chứng đều đủ, nhưng nếu ngẫm nghĩ thì phía dưới có bao nhiêu chỗ sơ hở. Chỉ sợ Hi Uyển Nghi đã biết rõ cái gì cho nên mới bất mãn.

So với một Hi Uyển Nghi nhỏ nhoi, hoàng hậu càng thêm coi trọng chính mình và ích lợi gia tộc. Không có Hi Uyển Nghi, chờ đến khi tú nữ tiến cung, nàng có thể tuyển thêm càng nhiều Hi Uyển Nghi để nâng đỡ. Nhớ tới thời gian trước Tô gia Khúc Châu muốn làm xấu danh tiếng nhà Hi Uyển Nghi, nếu không phải cha nàng ra tay áp chế ngầm, sao Tô gia có thể an ổn như thế. Nếu Hi Uyển Nghi đã không cảm ơn, sau này gặp chuyện đương nhiên nàng sẽ mặc kệ. Tô gia Khúc Châu muốn nháo cứ việc đi nháo. Nàng ta cũng muốn nhìn xem Hi Uyển Nghi sẽ hối hận hay không.

Chỗ Hoàng hậu buông tay, Tự Cẩm cũng không biết hoàng hậu nghĩ nhiều như vậy, cũng không nghĩ tới ngoài cung Tô gia Khúc Châu còn có Vệ quốc công áp chế. Nàng cũng rất tò mò, trước đó còn nói Tô gia Khúc Châu vào kinh sẽ phải làm khó nhà nàng một hồi. Ai ngờ đâu không có chút động tĩnh nào, còn tưởng rằng Tiêu Kỳ nói giao cho hắn đã có tác dụng.

Lần này Tô phu nhân vẫn dẫn theo con dâu tiến cung tới thăm Tự Cẩm. Khi Tự Cẩm nghe được lý do này bèn nhíu mày, nàng cũng không nghĩ tới Hoàng hậu lại có thể để cho Vệ quốc công phủ nhúng tay chuyện bên ngoài.

Tô phu nhân xem con gái chau mày, trong lòng cũng hơi bất an, liền hỏi thăm dò: “Chuyện trong nhà làm nương nương khó xử sao?”

Tô Thiếu phu nhân cũng rất căng thẳng. Mắt thấy sắp tới lễ mừng năm mới, bên Tô gia Khúc Châu lại bắt đầu hành động, không ngày nào yên ổn. Hết mời mọc lại gửi thiếp, rồi cho người tới cửa gây náo động, quả nhiên là phiền chết người. Cho dù hai nhà đã sớm kết đại thù nhưng bây giờ người ta lễ nghi đến cửa, các nàng còn có thể ngang nhiên đẩy người ra ngoài sao?

Nếu truyền đi, người khác sẽ không nói Tô gia Khúc Châu quỷ kế, chỉ biết nói nhà bọn họ không giữ lễ nghi. Tô Thiếu phu nhân không biết rõ những khúc mắc giữa hai nhà nhưng thật sự bị Tô gia Khúc Châu làm chán ghét. Do đó lần này tiến cung cũng là muốn cùng em chồng ra chủ ý. Chuyện này không thể cứ tiếp tục như vậy, để người ta gây rối nhà mình. Nếu đến lễ mừng năm mới, yến hội nhiều hơn, số lần hai nhà chạm trán càng nhiều mà vẫn bị dòng chính kia gây phiền toái thì không thể được.

Chán ghét cực độ, ghê tởm muốn chết mà lại không thể trở mặt, em chồng còn trong cung, bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chặp, không thể làm chuyện mất mặt được.

Tự Cẩm nhìn mẹ chồng nàng dâu Tô phu nhân vẻ mặt khẩn trương, trong lòng cũng áy náy, liền vội vàng bình tĩnh: “Không có, trong nhà không gây rắc rối gì cho con hết. Giờ cha và ca ca quan trường thông thuận, con ở trong cung cũng dễ chịu hơn nhiều so với trước, ngược lại con mới gây phiền phức cho nhà mình.”

Tô phu nhân nghe con gái nói vậy, mắt đỏ lên nói: “Lúc trước con một lòng muốn tuyển tú, nương biết rõ con muốn tìm con đường cho cả nhà, không muốn bị mấy người kia áp chế không thể xuất đầu. Nhưng khi thấy con sống e dè cẩn thận trong cung, trong nhà ai cũng đều cực kỳ đau lòng.”

Nghe Tô phu nhân nói vậy, Tự Cẩm lại hồi tưởng ký ức nguyên chủ, lúc đó hình như thật sự lấy cớ này để biểu lộ quyết tâm tham gia tuyển tú. Bất quá Tự Cẩm thật không muốn nhắc tới chuyện gì có liên quan đến Tần Tự Xuyên, cũng không dám tiếp tục đề tài này nữa, vội vàng nói chuyện khác: “Chuyện này không cần gấp, dòng chính làm vậy là không thỏa đáng, rất đáng hận. Nhưng căn nguyên chẳng qua là bởi vì bến đó không có người trong cung. Vừa không thể quá mức đắc tội nhà ta, lại không muốn thấy chúng ta quang cảnh, chỉ có thể làm mấy thủ đoạn này để gây sự chú ý, tìm một con đường ở kinh thành, chuyện này cũng không gì đáng trách.” Chính là quá không biết xấu hổ.

Nhắc tới tuyển tú, Tô phu nhân liền nhìn con gái, “Nghe nói lần tuyển tú này, bên dòng chính cũng muốn đưa người vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.