Sau bữa tiệc đầy tháng, tin tức hoàng đế ngủ lại Trường Nhạc Cung nhưng buổi tối lại không dùng tới nước từ từ lưu truyền trong cung.
Lúc Tự Cẩm nhận được tin này còn tưởng rằng truyền sai. Không dùng nước? Thế này không phải cũng có nghĩa là quý phi... chưa thị tẩm ư?
Đây quả là một tin lớn.
Nhưng tin tức thế này sao có thể truyền ra ngoài?
“Nghe tin này từ đâu?” Tự Cẩm ngồi trên giường lớn hỏi Vân Thường.
“Nô tỳ nghe Trần Đức An nói, Trần Đức An nghe tin từ Ngự Thiện phòng.” Nói đến đây ngừng lại một chút, hạ giọng nói: “Phí Lương Công bên Ngự Thiện phòng là người của quý phi nương nương, một tiểu thái giám là thủ hạ của hắn ta vô tình nói lỡ miệng, chuyện này liền truyền đi. Tiểu thái giám kia bị bạt tai sau đó đuổi ra ngoài.”
“Có biết là thực hay giả không?” Tự Cẩm chú ý chuyện này.
“Nghe nói là thật ạ, nhưng chủ tử đã dặn dò, không có việc thì người của Di Cùng hiên không được đi thăm dò tin tức, cho nên cũng chưa có kiểm tra xem tin này là giả hay thật ạ.”
“Không cần hỏi thăm nữa.” Tự Cẩm vội vàng nói, mặc kệ chuyện này là thật hay giả, tóm lại thể diện của quý phi có thể bị ảnh hưởng.
Nàng đã nói rồi, người như Tiêu Kỳ đâu dễ bị người khác bài bố như vậy, quý phi muốn sinh thêm con trai, chuyện này khó đây.
Hoàng đế không động quý phi, Tự Cẩm cũng không ngăn được vui vẻ lên. Mặc dù chuyện này không quan hệ nhiều lắm với nàng, nhưng vốn cho rằng đồ của mình đã bị rơi vào nước bẩn dưới cống, ai ngờ lại rơi trên đường, vẫn còn sạch sẽ.
Tâm trạng tế nhị này, liên tục kéo dài cho đến khi Tề Vinh Hoa tới chơi.
Tề Vinh Hoa vốn là người điềm đạm, cổ kính, hôm nay nàng ta mặc váy áo màu thiên thanh lại thấy có vẻ tươi mới hơn.
Hai người chào nhau rồi phân chủ khách ngồi xuống. Lúc đó Tề Vinh Hoa mới nhìn Tự Cẩm cười nói: “Chuyện tối hôm qua chắc hẳn Uyển Nghi muội muội cũng nghe rồi nhỉ?”
Tự Cẩm liền gật gật đầu, “Vừa mới biết, tỷ tỷ cũng nghe nói ư?”
“Toàn bộ trong cung ai mà không biết, chỉ sợ là lại có người sau lưng thúc đẩy truyền đi tin này.” Tề Vinh Hoa cầm khăn che miệng nói.
Người này, hẳn không phải người của quý phi, Tề Vinh Hoa không nói rõ, Tự Cẩm cũng biết nàng ta ám chỉ ai, liền vừa cười vừa nói: “Bất kể là ai đều không có quan hệ gì với chúng ta, có điều quý phi nghe được sợ là buồn lòng.”
“Cũng chưa chắc.” Tề Vinh Hoa cười.
Tự Cẩm tự tay rót trà cho nàng ta, đẩy đĩa mứt hoa quả trái cây bên cạnh qua, “Lời tỷ tỷ là có ý gì, có thể nói rõ hơn không?”
“Đúng lúc ta tới đây cũng vừa nhận được một tin tức, nói là Hoàng thượng thương cảm quý phi nương nương bị tổn hại cơ thể lúc sinh Ngọc Trân công chúa nên mới không đành lòng để nàng ta thị tẩm, là Hoàng thượng chúng ta quan tâm người ta thôi.” Tề Vinh Hoa khép mi cười.
Tề Vinh Hoa khép mi cười như thế, lại có phong thái yểu điệu khó tả.
Tự Cẩm cũng cười theo, “Quý phi nương nương thật may mắn, Hoàng thượng đối với nương nương thật là tình thâm ý trọng.”
Nàng vừa nói dứt lời , Tề Vinh Hoa nhìn nét mặt Tự Cẩm nhịn không được cười rộ lên, “Muội đấy, thật sự là...”
Tự Cẩm không nghe rõ những lời sau của Tề Vinh Hoa, cũng không thèm để ý nói: “Lẽ nào muội muội nói không đúng sao?”
“Ừ, rất đúng.” Tề Vinh Hoa mím môi, sau đó nhìn Tự Cẩm nói: “Ở trong hậu cung này, người nào cũng đều hâm mộ muội, muội cũng không cần ao ước mình được như quý phi nương nương. Hoàng thượng trừ tới chỗ quý phi cũng chỉ đến chỗ muội. Nói thì nói chứ hơn một năm nay muội đã chiếm thượng phong rồi. Có điều giờ quý phi đã sinh công chúa nên sẽ trở lại, muội cũng phải cẩn thận mới được.”
Nghe được thiện ý trong lời của Tề Vinh Hoa, chuyện này mới làm cho Tự Cẩm sững sờ. Nàng và nàng ta kỳ thực cũng không có nhiều giao tình, vậy Tề Vinh Hoa nhắc nhở nàng như vậy là vì cái gì?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tự Cẩm, Tề Vinh Hoa phất tay áo khảm tơ vàng sang bên cạnh, thản nhiên nói: “Gia phụ từng chịu 'Đại ân' của Tào Quốc công phủ.”
Tự Cẩm liền hiểu ngay, chắc hẳn người nhà Tề Vinh Hoa từng bị người nhà quý phi tính kế qua. Khó trách Tề Vinh Hoa ở hậu cung nhiều năm không nhận được sủng ái, chỉ sợ cũng có quan hệ với quý phi, nghĩ tới đây liền nhìn sang Tề Vinh Hoa, “Tỷ tỷ và muội đồng bệnh tương liên rồi.”
Người nhà Tự Cẩm bị nhà quý phi đả kích cũng không phải là bí mật gì, nhất là việc ca ca nàng bị thương trong kỳ thi võ cũng lan truyền ầm ĩ trong hậu cung.
Tề Vinh Hoa nghe lời này liền nói với Tự Cẩm: “Cho nên, ta rất nguyện ý thấy Uyển Nghi muội muội từng bước thăng vị, để tương lai sau này ta cũng có thể trút được cơn giận đó.”
Đây là bày tỏ kết đồng minh với Tự Cẩm. Trong lúc ấy Tự Cẩm cũng không biết Tề Vinh Hoa quan hệ thế nào trong hậu cung. Nhưng ở chỗ này nàng cũng không có người nào làm bạn, đương nhiên không thể từ chối thẳng Tề Vinh Hoa. Nghĩ tới đây nét mặt cười khổ nhìn Tề Vinh Hoa nói: “Tỷ tỷ làm vậy là quá đề cao muội, muội đâu có phúc khí như Quý phi nương nương chứ.”
Tề Vinh Hoa nhìn Tự Cẩm, “Phúc khí chưa chắc phải do người khác ban, muội muội cần gì nhụt chí như thế. Cha ta bị Tào Quốc công tố cáo vu hãm, ta vào hậu cung lại bị quý phi gắt gao áp chế, không thể nhận sủng. Giờ ta đã sớm vứt bỏ những mơ tưởng hão huyền kia, chỉ mong tương lai một ngày có thể rửa sạch oan khuất cho phụ thân, để ta có thể thoải mái trút hết uất ức này. Muội muội lấy được thánh tâm, nhà mẹ đẻ lại trung thành với Hoàng thượng. Mặc dù trước mắt chưa có gì nhưng tương lai sau này ai biết được, vật đổi sao dời, việc gì phải nhụt chí như thế.” Nói đến đây ngừng lại một chút, khẽ nói với Tự Cẩm: “Ta ở trong cung mấy năm, dù chưa nhận sủng, không được lòng Hoàng thượng nhưng muội muội muốn biết chuyện gì, ta tất nhiên sẽ tận lực hồi báo.”
Khó trách hôm qua Tề Vinh Hoa thân mật như vậy với mình, thì ra là vì chuyện này.