Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 134: Chương 134: Chương 87 (Phần 2)




Tự Cẩm cúi đầu ngồi như tượng gỗ, quý phi lại ngồi quan sát toàn bộ thiên điện, càng thêm nhíu mày lại. Giường cực lớn đặt bên cạnh dãy cửa sổ, chiếm gần hết không gian phía nam, trên bày một bàn gỗ. Từ chỗ nàng ta ngồi nhìn sang liền nhìn thấy trong góc giường lớn để một khay may vá đan bằng tơ liễu. Chỉ màu để hơi bừa bộn bên trong, trên mặt là một bộ y phục còn đang may dở. Vải màu vàng sáng, nhìn là biết đang may cho ai.

Nàng ta mím môi, ánh mắt lại nhìn lên tủ kệ. Nàng ta nhớ rất rõ ràng, trước kia bên trong này bày nhiều loại đồ cổ bằng ngọc, sao bây giờ chẳng còn gì, chỉ thấy … sách? Cũng không thật giống sách, nhìn khá mỏng, sách của ai mà mỏng như vậy nhỉ?

Vừa quay đầu, lại thấy trên bệ cửa sổ bày vài chậu hoa đang đua nhau nở rộ, trong đó có một chậu hoa mẫu đơn rất rực rỡ, nhìn ra được là được chăm sóc rất chu đáo, cắt tỉa tỉ mỉ rất diễm lệ. Quý phi không nhớ Hoàng thượng có thú vui làm vườn, trong trí nhớ cũng không còn nhớ rõ trước đây vào thiên điện này có thể nhìn thấy những chậu hoa nở rộ như vậy.

Trước kia vào phòng này luôn cảm thấy cực kỳ rộng lớn lạnh lẽo, nhưng bây giờ lại cảm thấy có rất nhiều thứ khác trong phòng, khác hoàn toàn những gì trong trí nhớ.

Quý phi khẽ chau mày, đã hơn một năm nay, người thường xuyên đến thiên điện cũng chỉ có một mình Hi Uyển Nghi...

Nghĩ tới đây, quý phi đột ngột quay đầu lại liền nhìn thấy Hi Uyển Nghi đang nâng ly trà nhấp từng ngụm từng ngụm một. Nàng ngồi đó hơi cúi đầu nên người khác rõ mặt, nhưng nhìn dáng vẻ nàng ngồi đó rất thoải mái, thích thú, torng ngực Quý phi liền như có một tảng đá lớn đè lên.

Trước kia nàng ta không thèm để ý đến Hi Uyển Nghi nhưng bây giờ cuối cùng nàng ta hiểu được ý tứ Hoa cô cô đã nói.

Quý phi thở phập phồng, đang định mở miệng thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân vọng vào vội vàng nuốt lại lời định nói, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Quản Trường An đi đến.

“Nô tài Quản Trường An thỉnh an quý phi nương nương, thỉnh an Uyển Nghi chủ tử.” Quản Trường An hành lễ vấn an.

“Quản công công đứng lên đi, Hoàng thượng giờ này đã rảnh chưa?” Quý phi trong lòng không vui, do đó nói chuyện cũng chẳng vui vẻ chút nào.

Quản Trường An cúi đầu trả lời: “Bẩm nương nương, Hoàng thượng còn đang bận, sai nô tài đến thỉnh nương nương đi về trước, chờ Hoàng thượng xong việc sẽ ghé thăm nương nương. Biết được nương nương dâng đồ ăn tới, Hoàng thượng đã sai nô tài mang đến chính điện. Ngày hôm nay sẽ bận rộn đến rất khuya, chỗ nương nương còn phải chăm sóc tiểu công chúa nên không dám để nương nương ở đây chờ làm trễ nải công việc.”

Quý phi nghe vậy liền hơi chau mày, nhẹ nhàng cười một tiếng rồi mới nói: “Chăm sóc cho long thể của Hoàng thượng cũng là việc Bản cung cần phải làm.”

“Dạ, xưa nay nương nương luôn quan tâm chăm sóc Hoàng thượng chu đáo.” Quản Trường An vừa cười vừa nói.

Quý phi vừa liếc nhìn Hi Uyển Nghi, rồi chậm rãi nói ra “Vậy Hi Uyển Nghi thì sao?”

Quản Trường An vẫn cúi đầu trả lời: “Hoàng thượng sai nô tài đem đồ ăn của hai vị chủ tử đưa đến chính điện.”

Mặc dù Quý phi vẫn không vui nhưng nghe Hoàng thượng cũng không gặp Hi Uyển Nghi, trong lòng liền thoải mái hơn. Nàng ta đứng dậy, nói với Quản Trường An: “Nếu đã như thế, trong lòng Bản cung cũng lo lắng tiểu công chúa, phải đi về trước vậy.”

Quý phi vừa đứng lên, Tự Cẩm cũng đứng lên theo, đầu cúi thấp cũng không lên tiếng, đầy vẻ cung kính.

Quản Trường An cười đưa quý phi ra bên ngoài, nghe quý phi tỏ vẻ thản nhiên không để ý hỏi hắn ta, “Sao Bản cung lại thấy thiên điện này có sự thay đổi lớn vậy nhỉ, so với trước đây rất khác.”

“Dạ, giờ không phải là mùa xuân sao, Hoàng thượng sai nô tài chọn vài chậu hoa đến nhìn cũng có chút sắc xuân, dĩ nhiên là thêm rực rỡ.”

Nghe Quản Trường An trả lời, sao quý phi lại không biết rõ hắn ta không có nói thật, hừ nhẹ một tiếng, khép lại áo choàng bước đi. Đi tới cửa dừng chân lại, nhìn thấy đằng sau mình Hi Uyển Nghi cũng khoác áo choàng lên đi theo ra ngoài, lúc đó mới tiếp tục đi ra ngoài.

Tự Cẩm đương nhiên thấy động tác của quý phi, nàng khẽ nghiêng đầu giả vờ vén mấy lọn tóc mai hơi rối. Đúng là lòng dạ hẹp hòi, cứ như sợ mình không đi ấy.

Nhưng Tiêu Kỳ quả nhiên là tên khốn kiếp, ngay cả mặt mũi đều không lộ diện, cứ thế đuổi người đi. Tự Cẩm kỳ thật cũng từng nghĩ qua, có lẽ Tiêu Kỳ sẽ không xuất hiện, nhưng khi hắn thật sự không xuất hiện, nàng vẫn hơi thất vọng.

Là phụ nữ, cho dù người đàn ông này không phải là một đồ vật, nhưng lúc cần đến thể diện thì vẫn hy vọng hắn có thể đáng tin cậy.

Kết quả, hắn rút lui!

Đồ ăn để lại trong thiên điện, Tự Cẩm đi theo sau lưng Quý phi, trong lòng tràn đầy phiền muộn, lại có chút tức giận. Nhìn Quản Trường An cười như khỉ cũng chỉ có thể nín thở cung tiễn quý phi lên kiệu ấm, sau đó cùng nhau đi ra ngoài.

Ra khỏi địa phận Sùng Minh Điện, kiệu ấm của Quý phi rẽ vào ngã ba đi về Trường Nhạc Cung. Tự Cẩm dừng chân lại chờ kiệu của quý phi đi trước rồi mới đi về phía Di Cùng hiên.

Vân Thường và Trần Đức An liếc mắt nhìn nhau, hai người lúc ấy mới thở phào một hơi. Vừa nãy nhìn ánh mắt quý phi đều cảm thấy chân nhuyễn ra. Chủ tử cúi đầu nên không thấy được, nhưng Vân Thường lại chứng kiến lúc Quý phi nhìn thấy giỏ may vá trong thiên điện, nét mặt đó không tốt chút nào. Chắc là lúc Đồng Ý nhìn thấy kiệu của quý phi đến Sùng Minh Điện đã sai người thu dọn bớt những đồ vật linh tinh của chủ tử trong phòng, nếu không để quý phi nhìn thấy nhiều thứ khác thì càng nguy hiểm.

“Chủ tử.” Vân Thường khẽ nói, “Sợ là Quý phi nhìn thấy mấy thứ trong thiên điện.”

Tự Cẩm nghiêng đầu nhìn Vân Thường.

Vân Thường liền kể lại điều mình nhìn thấy, “Ngày hôm nay Quý phi nương nương hỏi Quản công công câu kia, thấy rõ là nghi ngờ với sự thay đổi trong thiên điện, mấy đồ linh tinh của chủ tử ở chỗ đó cũng không ít. Nô tỳ xem hẳn là Đồng công công đã sớm khiến người ta thu dọn bớt, chỉ là quý phi tới đột ngột nên cũng chưa dọn hết.”

Trong lòng Tự Cẩm còn đang tràn đầy những suy nghĩ về việc Tiêu Kỳ tránh né, giờ nghe Vân Thường nhắc tới chuyện này, lông mày trước nhíu lại, dừng một lúc mới nói: “Quý phi ra tháng, sớm muộn gì cũng sẽ tới thiên điện.” Dừng một chút lại nói, “Mai này ngươi sang thiên điện, thu dọn hết mấy đồ của ta về là được.”

Tự Cẩm trong lòng buồn bực, kỳ thật đây cũng không phải là chuyện gì đáng ngại, nhưng chính mình vẫn cảm thấy không vui.

Chủ tớ mấy người lại đi tiếp, vừa được mấy bước thì một người đứng ẩn trong những đám cây xuất hiện đột ngột, làm cả đoàn người Tự Cẩm hoảng sợ.

“Nô tài Đồng Ý thỉnh an Uyển Nghi chủ tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.