Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 137: Chương 137: Chương 87 (Phần cuối)




Mẹ chồng nàng dâu Tô thị nghe vậy đều ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Tự Cẩm, trong lòng tự có nhận định.

Tự Cẩm suy nghĩ một chút liền nói thẳng: “Chuyện chuyển khẩu, hoàng thượng tâm ý đã định, nếu đã chỉ định phụ thân tiếp quản chuyện này thì bất kể như thế nào nhất định phải làm ra thành tích, không để phụ thánh ân. Hoàng thượng không phải là không biết dân sinh gian khổ, phụ thân trung thành với Hoàng thượng vì quân phân ưu, vì dân ra sức chính là may mắn của Tô gia ta...”

Tô phu nhân kinh ngạc nhìn con gái mình từ tốn nói, không nghĩ mới vào cung hai năm cũng đã tôi luyện nàng thành người có tính cách trầm ổn thế này. Cũng không biết trong cung đã gặp bao nhiêu khó khăn mới có thể rèn thành nàng hôm nay. Nhất thời trong lòng chua xót nhưng ngoài mặt lại không dám lộ ra chút nào, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, không nói lên lời.

Thời gian Tô Triển thị và em chồng cùng chung sống mặc dù không phải là rất dài cũng không phải là rất ngắn, đã sớm biết nàng thông tuệ hơn người, thường thốt ra những lời làm người khác kinh ngạc. Lúc ấy nghe nàng đàm luận việc triều chính giống y như phu quân thường nói với mình, trong lòng đối với nàng lại càng thêm kính nể. Người như em chồng, nàng ta có thúc ngựa cũng không theo kịp, chỉ lẳng lặng ngồi nghe nàng nói.

“Chuyện Tô gia Khúc Châu sắp đến kinh đô chắc nương nương cũng biết rồi chứ?”

“Con gái từ chỗ Hoàng thượng biết một chút, mẫu thân không cần lo lắng, mấy ngày nay con nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có đánh đòn phủ đầu mới không rơi vào thế hạ phong. Không biết phụ thân có ý định gì?” Tự Cẩm cũng định can dự chuyện này, mặc dù Tiêu Kỳ nói hắn tự có biện pháp nhưng nàng vẫn nghĩ mình cũng phải bỏ chút ít công sức.

“Cha nương nương cũng nghĩ như vậy. Nhưng chuyện này cũng khá khó, nương nương cũng biết về tình về lý, mặc kệ bên trong chúng ta như thế nào thì người ngoài nhìn vào cũng chỉ nghĩ chúng ta đều là người họ Tô, giết địch một ngàn, cũng tự tổn hại tám trăm.”

Đây chính là điểm không hay của cổ đại, tông tộc dính líu sâu xa hơn nhiều so với suy nghĩ của nàng.

Khẽ thở dài, Tự Cẩm cũng hơi đau đầu bèn nói: “Dù có vậy cũng không thể để Tào Quốc công và dòng chính Tô gia xuất thủ trước, nếu không chúng ta đã vốn yếu thế, đến lúc đó chỉ sợ càng thêm tiếp nối gian nan.”

Tô phu nhân đối với dòng chính vốn đã căm thù sâu tận xương tủy, “Ta sẽ nói với phụ thân nương nương.”

Vị phần Tự Cẩm chỉ là một Uyển Nghi, vẫn không thể giữ lại người trong nhà dùng bữa trong cung, không thể trì hoãn quá lâu, nàng lấy lá thư đã suy nghĩ mấy ngày mới viết, nêu rõ kế hoạch chuyển khẩu từ trong tay áo đưa cho Tô phu nhân, “Mẫu thân giao cái này cho phụ thân, đây là mấy ý kiến của con về chuyện chuyển nhân khẩu, có lẽ sẽ trợ giúp được phụ thân phần nào.”

Từ nhỏ Tô Hưng Vũ mang theo con gái bên người dạy bảo cho nên thấy con gái làm vậy Tô phu nhân cũng không bất ngờ, nhưng vẫn còn hơi lo lắng nói: “Làm vậy Hoàng thượng có giận không?”

“Không đâu, nhưng chuyện này cũng không nên cho người khác biết, lúc đó phụ thân cũng không cần nói là ý tưởng của con là được. Dù sao con thân ở hậu cung, quá mức khoe khoang cũng không phải là chuyện tốt, để người ngoài biết được con gái Tô gia tham nghị triều chính cũng không thỏa đáng.”

Tô phu nhân đem thư cất lại nói: “Ta biết rồi, nương nương cứ yên tâm.”

Tự Cẩm nhìn sang Tô Triển thị, “Tẩu tẩu, mẫu thân tuổi tác đã cao, trong nhà rất nhiều công việc cầu xin tẩu tẩu phải lo lắng nhiều. Hãy ghi nhớ nhà chúng ta giờ đang trên đầu sóng ngọn gió, mỗi tiếng nói cử động không tốt sẽ bị người khác nắm làm điểm yếu, an phận làm người, làm việc khiêm tốn. Tẩu tẩu chuyển lời với ca ca, nếu hắn đã làm thống lĩnh Kiêu Long Vệ thì chỉ được một lòng trung thành với Hoàng thượng, người khác nói cái gì, làm cái gì đều không có quan hệ tới hắn. Đây là nhóm thân vệ đầu tiên do Hoàng thượng tự tay tạo dựng lên, không thể khiến Hoàng thượng thất vọng.”

“Thiếp nhớ rồi , sau khi trở về nhất định sẽ nói với ca ca nương nương. Moi sự trong nhà người cũng yên tâm, vài năm nay mẫu thân liên tục dạy bảo thiếp, đương nhiên thiếp sẽ phân ưu với mẫu thân.”

“Ta tin tẩu tẩu, ta cũng chuẩn bị mấy lễ vật cho chất nhi chất nữ, tẩu tẩu thay ta chuyển cho mấy bé. Chờ ta ở trong cung đã ổn định sẽ cho mấy bé vào đây thăm thú, cháu trai đã bắt đầu đọc sách chưa?”

“Năm ngoái bắt đầu rồi. Trong nhà cũng mời tiên sinh đức cao vọng trọng để dạy bảo, phu quân nói tính cách Phú nhi giống cô cô, trong đầu óc luôn có những ý nghĩ kỳ lạ, trên lĩnh vực học tập cũng rất quyết tâm, mặc dù không dám nói là đã gặp qua thì không quên được nhưng tiên sinh cũng nói nó là đứa bé có tài.” Nói đến con trai, nét mặt Tô Triển thị tươi cười vui vẻ hơn một chút.

Tự Cẩm gật gật đầu, “Vậy thì tốt, gia tộc thịnh vượng hay không là dựa vào bản lĩnh tài năng của con cháu, trong việc học tập tẩu tẩu đừng làm từ mẫu, phải nghiêm khắc dạy bảo mới được.”

Tô Triển thị đương nhiên đồng ý, “Ca ca nương nương cũng nói như vậy, sợ thiếp nhân từ nương tay, thiếp luôn theo dõi sát sao việc học của bé, không dám buông thả chút nào đâu.”

Tô phu nhân thấy canh giờ đã đến bèn đứng dậy cáo từ, nắm tay Tự Cẩm, “Ở trong cung, con tự chăm sóc mình cho tốt, không cần nhớ thương người trong nhà, con yên tâm, cha con và ca ca sẽ cho con chỗ dựa. Tuổi con còn nhỏ, việc sinh con nối dòng không nên quá vội vàng, lấy sức khỏe làm trọng.”

Tự Cẩm nghẹn ngào vâng lời, tự mình đưa Tô phu nhân mẹ chồng nàng dâu ra ngoài, sau khi trở về nhớ tới Tô phu nhân, trong lòng thổn thức không thôi. Người nhà nguyên chủ đối với nàng thật tốt, nhà người khác ai không muốn con gái nhập cung sẽ sinh con ngay. Nhưng bọn họ lại muốn nàng lấy sức khỏe làm trọng. Họ vì nàng suy nghĩ như vậy, cũng không uổng công nàng vì người nhà trù tính.

Chuyện Tự Cẩm gặp người nhà trong cung cũng không phải là bí mật gì, khiến không biết bao nhiêu người hâm mộ ghen tị. Mãi đến xế chiều Tề Vinh Hoa tới chơi, lại nói cho Tự Cẩm một cái tin tức kinh hãi.

Tiểu công chúa không khỏe, quý phi tra ra tã lót của tiểu công chúa bị người khác động tay chân, đang làm ầm ĩ đến chỗ hoàng hậu.

Ngực Tự Cẩm đột nhiên dâng lên bất an, chuyện xảy ra quá đột ngột làm người ta trở tay không kịp.

Trong Trường Nhạc Cung, ai có thể duỗi tay vào đó chứ, Quý phi định thế nào?

“Chuyện này là thật sao?” Tự Cẩm hỏi Tề Vinh Hoa, “Trường Nhạc Cung xưa nay nước giội không vào, ai có thể có bản lĩnh này, dám duỗi tay vào được?”

Tề Vinh Hoa cười lạnh một tiếng, “Trong cung này người tài không ít, từ lúc Quý phi tiến cung tới nay đắc tội không ít người. Ai biết là cao nhân nào chứ.”

Tự Cẩm nhíu mày nói với Tề Vinh Hoa: “Sợ là bão tố bắt đầu nổi lên trong cung.”

“Vậy cũng tốt, người như Quý phi kia, không có gió còn muốn khởi ba đào cơ, cũng nên đè ép nàng ta một chút mới được.” Tề Vinh Hoa nói nghiến răng nghiến lợi, “Huống chi, Hoàng hậu nương nương chưa chắc không trợ giúp.” Nói đến đây nhìn Tự Cẩm, “Uyển Nghi muội muội phải cẩn thận đấy.”

Tự Cẩm hiểu được ý tứ Tề Vinh Hoa, là sợ hoàng hậu lấy nàng làm bình phong chịu tội. Hoàng hậu vì đối phó Quý phi, đương nhiên sẽ không đáng thương một Uyển Nghi như nàng, không có nàng vẫn có thể nâng đỡ người khác. Nhưng thời cơ đối phó Quý phi thì lại không dễ dàng tìm được.

Tạ ơn lòng tốt của nàng ta, Tự Cẩm mới nói: “Nếu thật sự Hoàng hậu nương nương có ý chỉ, sao muội không tuân lệnh được.”

Tề Vinh Hoa nhìn Tự Cẩm, “Cho nên, hôm nay muội muội không cẩn thận trúng gió, không thể ra ngoài.”

Tự Cẩm ngẩn ra, không phải Tề Vinh Hoa muốn nàng cáo bệnh né tránh chứ?

Nhìn vẻ Tự Cẩm khựng lại, Tề Vinh Hoa hơi cúi đầu xuống, tựa như lầu bầu nói: “Nếu quý phi có ý hãm hại thì muội muội là người đứng mũi chịu sào. Chuyện hôm qua thể diện của Quý phi cũng đã bị ảnh hưởng. Từ khi cô ta tiến cung tới giờ chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, muội muội tội gì đẩy mình vào chỗ khó chứ?”

Hôm qua chuyện hai người cùng đưa đồ ăn cũng không phải bí mật gì, huống chi Tiêu Kỳ ngủ lại Di Cùng hiên, quý phi đương nhiên mất mặt. Nàng ta tức giận cũng là chuyện bình thường trong cung. Có lẽ Tề Vinh Hoa còn biết thêm chuyện gì khác nhưng nàng ta không chịu nói rõ, Tự Cẩm cũng không tiện truy vấn, chỉ nói: “Chỉ sợ ngự y đến khám cũng không trốn được.”

Nếu thật sự muốn bệnh thì cũng không phải không có biện pháp, nhưng Tự Cẩm vẫn nghĩ thử Tề Vinh Hoa một lần, nàng ta đề nghị như thế, chỉ sợ còn có hậu chiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.