Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 163: Chương 163: Chương 96 (Phần 2)




Gần đây Hoàng thượng rất hiếm khi vào hậu cung, cho dù có đi cũng chỉ tới thăm Hoàng hậu nương nương, sau đó đi Trường Nhạc Cung chơi đùa với tiểu công chúa, phần lớn thời gian vẫn là ở Di Cùng hiên nhiều nhất. Những chủ tử này, này trừ mấy ngày tết có thể gặp Hoàng thượng từ xa, bình thường đã có rất ít cơ hội gặp được hoàng đế.

Trước kia vài tần phi địa vị cao còn có thể đưa thuốc thang sang Sùng Minh Điện biểu lộ quan tâm. Nhưng dạo gần đây Quản Trường An kia canh chừng nghiêm cẩn, mặc kệ ai đưa thuốc bổ dưỡng sang cũng nhận hết, nhưng có đưa đến trước mặt hoàng thượng hay không thì khó mà nói. Không chừng ngươi đưa một năm bổ dưỡng, hoàng đế cũng không nhất định hỏi tới một câu đâu.

Tự Cẩm tìm cớ thay quần áo đi phòng tắm, Vân Thường hầu hạ chủ tử thay quần áo, liền thuật lại lời Quản Trường An nói. Tự Cẩm nhíu mày, nàng đương nhiên không hy vọng Tiêu Kỳ đến nhưng nếu như hắn muốn tới chính mình cũng không thể ngăn đón. Suy nghĩ một chút, Tự Cẩm liền rửa tay rồi nói: “Kêu người Ngự Thiện phòng làm thức ăn tỉ mỉ một chút, quan trọng là không thể vượt quy củ, cứ dựa theo phần lệ mà làm.” Nàng chính là Uyển Nghi, thức ăn mà hơn quy củ thì ngược lại làm cớ cho người khác nắm được điểm yếu công kích chính mình.

Thời gian qua thức ăn của Di Cùng hiên khá phong phú là bởi vì hoàng đế thường xuyên đến đây dùng bữa, do đó bên trong có phần lệ của hoàng đế. Tự Cẩm cảm thấy mình ở chỗ Tiêu Kỳ chiếm được lợi ích lớn nhất chính là chất lượng đồ ăn vượt trội. Ngoại trừ điều đó thì cũng thật không có gì lợi ích thực tế hết, chỉ thấy toàn cung trên dưới đều trợn mắt ghen tị nhìn nàng mà thôi.

Cho nên ngày hôm nay mặc dù là bày tiệc tại Di Cùng hiên, Tự Cẩm cũng không thể lấy ngự thiện của hoàng đế ra khoe khoang trước người khác, đây là thắt cổ thọ tinh, ngại mình sống lâu quá. Vân Thường đương nhiên biết rõ sự lợi hại trong này, gật gật đầu, “Nô tỳ tự mình đi nhắc Trần Đức An, hắn lanh lợi thông minh, đương nhiên sẽ nói rõ ràng với Nhạc Trường Tín.” Nhạc Trường Tín kia cũng là kẻ khéo léo khôn ngoan, chắc chắn chuyện này làm không sai sót.

Nhạc Trường Tín bên Ngự thiện phòng nhận được tin, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, Hi Uyển Nghi nương nương đặt tiệc, Trần Đức An nói dựa theo phần lệ mà làm. Gà vịt thịt cá mỗi món không ít, hàng tươi trái cây cũng có thể thêm vào một vài thứ, nhưng những đồ cống nạp tuyệt đối không dùng tới, phần lệ thức ăn của Hoàng thượng ngày hôm nay cũng phải rút lại. Hắn ta cân nhắc thực đơn rồi sai người đi đốt lò chuẩn bị.

Phong Cảnh Minh nhận thực đơn vừa nhìn liền vội vã hỏi sư phụ: “Sư phụ, làm như thế có được không?” Sẽ không quá bủn xỉn keo kiệt chứ?

“Phần lệ Uyển Nghi chỉ có như thế, ngày hôm nay chúng ta chiếu quy củ làm việc, cũng không thể phá hủy 'Thanh danh' của Hi Uyển Nghi chủ tử.”

Mắt Phong Cảnh Minh xoay một vòng liền hiểu được cong cong quẹo quẹo bên trong, cười mỉm nói: “Đa tạ sư phụ chỉ bảo, nếu không con còn tưởng rằng phải nâng thể diện cho Uyển Nghi chủ tử, suýt nữa thì làm quá hóa dở rồi.”

Nhạc Trường Tín gõ đầu Phong Cảnh Minh một cái, “Ngươi còn phải học nhiều, mau đi làm việc đi, trước tiên cầm thực đơn mang sang Di Cùng hiên đã.”

“Vâng, để con đi một chuyến.” Phong Cảnh Minh cất thực đơn vào trong người rồi xun xoe chạy. Nhạc Trường Tín nhìn theo bóng lưng hắn ta cười cười, tự mình xiên một dẻ sườn quạt lên. Mặc dù thức ăn bình thường nhưng cũng không thể làm qua loa. Dù sao hắn ta cũng đã thật sự hầu hạ qua vài vị chủ tử, ai thích ăn gì cũng khá hiểu rõ, trên phần lệ không thể phạm quy thì sẽ bổ túc bằng tay nghề khéo léo, vậy cũng có thể làm Hi Uyển Nghi thêm thể diện.

Phí Lương Công ở bên ngoài đi qua, nghe Nhạc Trường Tín ở trong bếp hát khe khẽ cất tiếng hỏi: “Lão Nhạc ơi, ông cao hứng như thế có phải là đại phát tài không?”

Nhạc Trường Tín ló đầu ra, nhìn Phí Lương Công cười nói: “Tôi nằm mộng cũng muốn đấy, nhưng không phải là phần mộ tổ tiên chưa có tỏa khói xanh sao, không có số đại phát tài đó.”

Phí Lương Công quan sát Nhạc Trường Tín, cười “Ha ha” hai tiếng nói: “Tôi nhìn thấy người bên Di Cùng hiên kia tới, lại có nón gì mới lạ à?”

“Làm gì có, chính là ngày hôm nay chủ tử Di Cùng hiên bày yến tiệc, kêu chỗ tôi làm mấy món ăn, thế này không phải vội lên sao.” Nhạc Trường Tín miệng nói chuyện, tay cũng không ngừng, “Phập” chẻ nhỏ mấy dẻ xương ra, cũng không quay đầu lại nói tiếp: “Tôi đang rất bận rộn, cũng không có thời gian nói chuyện với ông, hôm nào rảnh rỗi không có việc gì, chúng ta pha ấm trà ngồi nói chuyện nhé.”

Phí Lương Công nghe lời này cũng không đi, ngược lại lại đi tới gần hai bước, tỏ vẻ cực kỳ tò mò hỏi: “Đây là lần đầu tiên nghe nói Di Cùng hiên bày tiệc, toàn cung này cũng chỉ có mỗi cung của vị chủ tử kia chưa từng bày tiệc. Tôi và lão Lữ cũng không thiếu làm cho các chủ tử khác. Chỗ ông hình như hai năm nay là lần đầu tiên thì phải?”

“Nghe ông nói thế, nghĩ lại cũng quả là đúng.”

Từ lúc Nhạc Trường Tín gặp vận may thành cánh tay đắc lực của Di Cùng hiên, phòng bếp chỗ hắn ta cũng chỉ làm thức ăn của Di Cùng hiên, thức ăn của các chủ tử khác cũng làm nhưng đều là tần phi không được sủng ái, vị phần thấp. Thức ăn của bọn họ cơ bản cũng không tốn nhiều tâm sức, mất không nhiều thời gian. Ngẫu nhiên cũng có phi tần vị phần cao nhớ tới tay nghề của Nhạc Trường Tín, muốn ăn thức ăn hắn hay làm cũng sẽ đi qua kêu, nhưng hầu hết đều là ngẫu nhiên. Ai bảo bây giờ thức ăn của Hoàng thượng phần lớn cũng xuất phát từ bếp của hắn ta. Cũng không biết khi nào thì bắt đầu, tiểu đồ đệ Đồng Ý của Quản Trường An kia, mỗi lần đến truyền lệnh thì đều có một tia ý thức đi sang chỗ của Nhạc Trường Tín.

Nói đến cũng thật là làm cho người khác ghen tị, thế này mà còn dám nói phần mộ tổ tiên chưa tỏa khói xanh, đánh chết hắn ta cũng không tin.

Nhạc Trường Tín này là kẻ xảo trá, giỏi nhất là một bụng giả vờ!

“Ôi trời, tôi nói là mấy vị chủ tử kia, Hi Uyển Nghi chủ tử mở tiệc đãi khách là chuyện lạ đấy.”

Nhạc Trường Tín cười mỉm nhìn thoáng qua Phí Lương Công, “Muốn biết sao?”

“Đúng đúng, không phải là tôi đang rảnh sao, ông biết thì nói ra đi.”

“Không có thời gian, tự mình hỏi thăm đi.” Nhạc Trường Tín giơ tay ra, liền đóng cửa phòng bếp lại.

Phí Lương Công thiếu chút nữa bị cửa đập vào mặt, đứng ngoài cửa mắng Nhạc Trường Tín một hồi, rồi mới chắp tay sau lưng đi về bếp của mình. Quay đầu lại, giả bộ lơ đễnh đi tới lui rồi nhanh nhẹn đi sang hướng Trường Nhạc Cung.

Từ lần trước nguyên liệu nấu ăn do Nội Đình Phủ cung ứng cho Ngự Thiện phòng xảy ra vấn đề, phải thay đổi vị trí quản sự, sau đó các tiểu thái giám phục vụ cũng bị thay đổi không ít. Ngay cả mấy người kinh nghiệm như Lữ Thăng Vinh, Phí Lương Công và Nhạc Trường Tín đều kinh hoàng khiếp sợ. Dạo này tuy có hơi thả lỏng một chút nhưng làm gì, dù là chạy việc vặt cũng hết sức cẩn trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.