So với vải Tiêu Kỳ ban thưởng không có thay đổi nhiều, quan trọng là làm nổi bật lên sắc váy. Váy hồng gấm như phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, cực kỳ bắt mắt.
Vải vóc thời cổ đại rất rực rỡ, màu nhuộm đậm và nổi, nếu như không biết giữ kỹ thì chỉ giặt mấy lần sẽ phai màu. Những phi tần được sủng ái có nhiều váy áo nên đương nhiên không quan tâm chuyện này, nhưng những người không được sủng ái chỉ có phần lệ theo quy định sống qua ngày. Bình thường mặc đồ cũng phải giữ gìn rất cẩn thận, không dám làm hư hoặc bẩn. Nếu bị vấy bẩn sẽ phải giặt, gặp nước sẽ phai màu, giặt thuờng xuyên sẽ cũ, sờn không thể mặc được nữa.
Tự Cẩm nhìn váy áo bên Thượng Phục Cục đưa tới, vừa cầm lên nhìn trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc. Nàng nhớ tới thời hiện đại cũng được xem rất nhiều phim, kịch cổ đại, thấy nhiều kiểu váy áo cổ trang. Dựa trên những kinh nghiệm đó, nàng chỉ nhìn qua váy áo trên tay mình cũng thấy khác quá nhiều so với trong phim.
Ngay cả đường viền của tay áo cũng phải dùng đến cả hơn mười loại tơ dệt thành hoa văn, màu sắc phối hợp cực kỳ hài hòa. Hơn nữa tay nghề thêu rất tỉ mỉ, nhìn y như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, nàng thích đến nỗi không muốn mặc lên người.
Kiểu quần áo của Đại Vực Vương Triều khá giống với thời đại Ngụy Tấn, trên ngắn dưới dài, giữa có đai lưng, áo khoác nửa tay, váy dài mấy tầng. Ống tay áo rất rộng, hơn nữa hoa văn thêu chỗ tay áo phải khác màu. Chỗ tay áo này mới là điểm đặc sắc nhất, có thể làm nổi bật cả bộ quần áo.
Thượng Phục Cục đưa tới váy áo, nhìn ống tay thì biết ngay đã phải mất rất nhiều công phu để thêu. Mặc cho trước đây chịu bao nhiêu chèn ép thì nhìn họ đưa tới bộ váy áo như vậy, dù Tự Cẩm biết rõ Thượng Phục Cục đã cố tình đè ép váy áo của nàng, nàng cũng thật sự không tức giận được nữa.
Thượng Phục Cục... Quả là rất hiểu lòng người.
Tự Cẩm cũng không thể không phục họ.
Bình thường mặc váy không có nhiều tầng, loại này dễ vấy bẩn. Ở Di Cùng Hiên nàng chỉ mặc áo dài qua lưng, váy dài đến chân, eo mang đai lụa, nhìn cũng rất đẹp. Tóm lại là quần áo của Đại Vực Vương Triều đều đặc biệt dễ nhìn.
Sáng sớm hôm sau, Vân Thường đã bắt đầu chuẩn bị cho yến hội buổi tối. Váy áo cần mặc, giầy, trang sức đeo tay … Lục tung hết mấy thùng đồ cũng chỉ có vài cây trâm, vòng ít ỏi. Mặc kiểu gì cũng không thể nào đẹp xuất sắc được, chuyện này khiến Vân Thường rất chán nản.
Kỳ thật đi được đến bước này, Tự Cẩm cũng biết mình không có cách nào hòa hảo với bên quý phi. Vậy cũng chỉ còn cách đi theo hoàng hậu. Nhưng cách làm của hoàng hậu quá mạnh mẽ, nàng cũng không thích lắm. Yến hội tối nay, nàng sẽ chính diện giao phong với quý phi hay là tranh thủ sự ủng hộ hoàng hậu?
Muốn tranh thủ sự ủng hộ của hoàng hậu, vậy thì phải trang điểm thật xinh đẹp mới được, ít nhất không thể bị quý phi lấn át đến không còn gì để tranh.
“Ngươi đi vào vườn xem có hoa phù dung sắp nở không, giờ không cần hái, chỉ cần tìm thôi, chờ nửa canh giờ trước yến hội đi hái là được.” Tự Cẩm khẽ dặn.
“Có, trong ngự hoa viên trồng rất nhiều hoa phù dung, tiểu chủ muốn cài trâm hoa tối nay?” Vân Thường lo lắng nhìn Tự Cẩm nói: “Mấy người có ít đồ trang sức như tiểu chủ đều làm cách này hàng năm.”
Tự Cẩm: ...
Đây là muốn ép mình ra chiêu sao?