Trong Sùng Minh Điện Tiêu Kỳ đang phê duyệt tấu chương. Bên trong điện đốt lò sưởi ấm áp, hoàn toàn trái ngược so với ngoài điện rét cóng người.
Đặt bút trong tay xuống, Tiêu Kỳ nhìn lại tấu chương vừa xem xong mới nhìn sang phía Quản Trường An, “Hi Tần cầm thư chưa?”
Quản Trường An liền vội vàng tiến lên một bước trả lời, “Bẩm hoàng thượng rồi ạ.”
“Gặp hay là không gặp?” Tiêu Kỳ cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Quản Trường An dừng một lúc rồi mới đáp: “Hi Tần chủ tử cũng không triệu kiến người nhà.”
Tiêu Kỳ sững sờ, lông mày nhướn lên, mím môi không nói.
Quản Trường An “rắm” cũng không dám phóng, hận không thể co lại thành một khối để giảm đi sự tồn tại của mình, trong lòng kỳ thật không vui chút nào. Hi Tần chưa chắc không biết ý của Hoàng thượng, thư thỉnh gặp cũng đã đưa cho nàng, ý tứ rõ ràng chính là kêu nàng gặp người nhà một lần. Nhưng Hi Tần cứ thế từ chối, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Gia thế Hoàng hậu và Quý phi thâm hậu Hoàng thượng không động được, nhưng một Hi Tần nho nhỏ, lẽ nào Hoàng thượng còn không làm gì được ư?
Chẳng qua mới được sủng ái mấy ngày mà cũng dám lên mặt vậy, chọc hoàng thượng tức giận lên thì còn có ngày lành sao.
Tiêu Kỳ trong lòng cũng không hiểu lắm. Lần trước Hi Tần không gặp người nhà còn có thể giải thích là nàng không muốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Giờ thư thỉnh gặp cũng đã qua sự xem xét của Hoàng hậu, có Hoàng hậu phía trước đỡ đầu thì tại sao nàng vẫn không chịu gặp?
Càng nghĩ càng không hiểu, mặt lại càng đen lại, cơ hồ có thể trích ra mực được.
Phượng Hoàn cung.
Hoàng hậu lẳng lặng quỳ trên bồ đoàn trước tượng phật, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt, miệng khẽ niệm kinh văn. Trong phòng nồng đậm mùi đàn hương như muốn sặc mũi người.
Đồng cô cô đứng cạnh cúi đầu phụng dưỡng một bên. Mỗi khi tâm trạng nương nương không tốt sẽ tới nơi này niệm kinh. Lần này Hoàng thượng hành động quả thật hơi quá đáng. Nâng đỡ Quý phi thì thôi đi. Vậy mà còn muốn nương nương làm giá đỡ cho một Hi Tần nho nhỏ, ả ta là cái gì chứ. Khó trách nương nương không vui. Nhưng hiện nay Quý phi đang hưởng sủng ái hết mức, nương nương cũng không thể so đo như trước đây với Hoàng thượng ...
Trong lòng khẽ thở dài, bà ta ngẩng đầu nhìn canh giờ rồi mới khom lưng bước tới, “Nương nương, đã một canh giờ rồi, nên đứng đậy ạ.”
Hoàng hậu chậm rãi mở mắt ra dừng một chút rồi mới vịn tay Đồng cô cô đứng dậy, nhìn bà ta nói: “Nhanh vậy sao, giống như mới qua một cái nháy mắt vậy.”
“Nương nương thành kính nên đương nhiên cảm thấy thời gian trôi rất nhanh.” Đồng cô cô cười đỡ hoàng hậu đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Bên Hi Tần cũng không đồng ý gặp người nhà, Hi Tần hỏi nương nương lúc nào có thời gian rảnh để nàng đến tạ ơn.”
Nét mặt Hoàng hậu liền nhu hòa rất nhiều, nhẹ nhàng thở phào, “Cũng coi như biết điều.”
“Nàng ta do một tay nương nương nâng đỡ lên, tự nhiên sẽ hiểu ý tứ. Nếu là người không biết điều, nương nương có thể nâng lên cũng có thể đè nàng xuống vậy.”
Hoàng hậu khẽ cười một tiếng, trên mặt mang theo vài phân vui vẻ nói: “Hi Tần biết điều, Bản cung cũng không để nàng thiệt thòi. Mở ngân quỹ lấy mấy xấp tơ lụa năm nây tân cống ban thưởng cho nàng, chọn màu sắc tươi sáng một chút. Nàng đang độ tuổi rực rỡ như hoa phải ăn mặc lung linh vào.”
“Vâng, nương nương hào phóng, Hi Tần sẽ tự biết đội ân đội nghĩa người. Năm nay Hi Tần trưởng thành không ít nên vải vóc để may quần áo bên Di Cùng Hiên cũng phải khẩn trương hơn.” Đồng cô cô cười nói.
Hoàng hậu cũng cười một tiếng, “Qua lễ mừng năm mới Hi Tần mười bốn tuổi, chỉ hơn năm nữa là đến tuổi cập kê, đúng là thời điểm tốt nhỉ.” Chờ đến lúc đó, Quý phi đã sinh con, cũng điều dưỡng sức khỏe tốt để còn nhận sủng ái của hoàng thượng. Hi Tần cập kê cũng có thể thị tẩm, đến lúc đó nàng cũng không tin Quý phi còn có thể một mình độc diễn.
Hoàng thượng nâng đỡ quý phi như vậy chẳng qua cũng là coi trọng đứa bé trong bụng nàng ta.. Người khác đều đang trông chờ muốn Hoàng hậu nàng ra tay nhưng nàng đâu có ngốc vậy chứ. Mưu hại hoàng tự là trọng tội. Nàng thân là Hoàng hậu, nhất quốc chi mẫu, sao lại để người ta bắt được điểm yếu này.
Lần này Hoàng thượng cố ý nhờ tay nàng coi trọng Hi Tần, làm cho nàng ra mặt thay Hi Tần, không phải nàng không biết rõ dự định của hoàng đế, hy vọng mình và Hi Tần đối mặt. Vừa vặn đây cũng là cơ hội, nàng cũng muốn thử một lần xem cuối cùng Hi Tần sẽ lựa chọn thế nào. Bây giờ nhìn lại, Hi Tần lại là người biết tri ân, không uổng công nàng hao tốn tâm tư che chở nàng ta.
Nếu là kẻ vong ân phụ nghĩa thì cũng không cần phải giữ lại.
Còn Hoàng thượng... Nét mặt Hoàng hậu hơi trầm xuống, nhớ tới lời cha nàng viết trong thư, xem ra Hoàng thượng hạ quyết tâm để nhà Tô quý phi và nhà bọn họ không đội trời chung. Nếu thật là như vậy, Quý phi mà sinh con trai thì nếu đúng như Hoàng thượng nói, đứa bé này có thể rất vinh quang ...
Dưới hào quang của Quý phi, thai nhi của Tiền tài tử sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ. Hoàng hậu cũng lo lắng, trong lòng nóng nảy nhưng bây giờ tất cả tinh lực của Hoàng thượng đều ở chỗ Quý phi, không đến chỗ nào trong hậu cung, cho dù vào hậu cung cũng chỉ đi chỗ Quý phi. Nâng niu che chở sủng ái như thế, quả nhiên là người quan trọng nhất trong lòng hoàng đế.
Tâm trạng vui vẻ vừa rồi biến mất như chưa hề có, hoàng hậu hỏi Đồng cô cô: “Bên Quý phi có động tĩnh gì không?”
“Bẩm nương nương, nhắc tới cũng kỳ quái, lần này quý phi giữ bình thản khác thường, không có động tác gì.” Đồng cô cô so còn sốt ruột hơn so với hoàng hậu, hận không thể làm cho cái thai nhi của Quý phi xảy ra vấn đề ngay lập tức mới tốt. Nếu thật sự để Quý phi sinh hạ hoàng tử, trong hậu cung này làm gì còn chỗ cho người nào đứng nữa, ngay cả nương nương của bà ta e là cũng phải lùi bước.
“Xưa nay Quý phi tâm cơ thâm trầm, người lại ổn trọng, đã như vậy thì các ngươi cũng phải ổn định mới được.” Hoàng hậu nghiêm nghị nói với Đồng cô cô, “Về sau nhìn thấy người của Quý phi không thể để xảy ra xung đột. Trong cung này cũng không phải do Quý phi một tay che trời, không ít người đang nhìn chằm chằm thai nhi trong bụng nàng ta. Bản cung cũng không muốn chịu tiếng xấu thay cho người khác.”
“Vâng.” Đồng cô cô rùng mình gấp rút đồng ý.
“Bên Hi Tần thì sao ạ?”
Hoàng hậu dựa vào gối, suy nghĩ một lúc mới nói: “Tạ ơn thì không cần, ngoài trời giá rét lạnh lẽo, kêu nàng nghỉ ngơi thật tốt là được. Ngươi nói cho nàng không được lơ là Hoàng thượng, nên tranh thì phải tranh lên. Trong cung này dù có Bản cung che chở cũng phải dựa vào nàng là chính.”
“Dạ.” Đồng cô cô khẽ đáp, thấy hoàng hậu cũng không phân phó gì khác bấy giờ mới khom lưng lui ra.
Ngoài cửa điện gió rét lạnh thấu xương, táp vào mặt người như đao kiếm. Đồng cô cô ngửa đầu nhìn mặt trời lơ lửng giữa tầng mây mờ mịt, trong lòng tay lại thấm ra từng lớp mồ hôi.