Trước Trung thu, hoàng đế ban sắc dụ, trục xuất bốn mươi hai quan viên văn võ từ ba đại Châu phủ, Khánh Dương phủ, Hứng Hà phủ. Cách ly hơn một trăm quan viên thông phán chờ xét hỏi. Những nơi thiếu quan viên quản lý thuế nông, sai nha, khuyến nông, thuỷ lợi …, nếu không có người đảm nhiệm thì đều tuyển người tài mới.
Đối với những người nhận tiền hối lộ, vu oan người vô tội làm dân chúng phẫn nộ, tất cả giam vào ngục, đánh ba mươi trượng, đày ra biên ải làm nô dịch.
Đối với những người không cần cù việc công, đòi hỏi tiền bạc, khiến dân chúng sợ hãi mà dẫn tới chết người, làm nhiều việc ác, tất cả giam vào ngục, đánh ba mươi trượng. Tri huyện chém đầu, huyện thừa thì bãi chức và đày ra biên ải làm nô dịch trọn đời!
Đối với những người lạm dụng tư quyền, ép giá lương thực, chiếm lấy ruộng đất của người khác, bắt vào đại lao bộ Hình. Bố cáo tội lỗi trước toàn dân trong mười ngày sau, sau đó bãi quan đày ra biên ải làm nô dịch trọn đời!
Đối với những người đã nhận tiền bạc của thương hộ, đổi lấy lương thực cho người khác, tư lợi cho cá nhân, báo nợ thuế nông, chém đầu!
Sắc dụ tuyên đọc trước điện thánh, hơn một trăm quan viên có liên quan. Trong đó quan viên ở Giang Nam chiếm hơn một nửa. Hoàng đế vô cùng tức giận, người nào đứng ra biện hộ phân trần đều bị coi là đồng lõa. Triều thần khiếp sợ, không ai dám phản bác. Trong tay hoàng đế nắm chứng cớ, từng sự việc đều có nhân chứng vật chứng đầy đủ, tất cả quan viên bị bắt vào kinh đều tội trạng rành rành.
Lần này, Ngụy các lão này khâm sai quả nhiên là càn quét hơn phân nửa quan trường phía nam, kết quả này khiến chính ông ta cũng không dám tin. Từ ban đầu khiếp sợ, dần dần phẫn nộ rồi tới chết lặng. Cuối cùng phàm những ai ra mặt biện hộ, uy hiếp … đều bị Ngụy các lão đuổi ra ngoài cửa, ghi chép vào trong danh sách, hồi kinh sau trình hết lên Hoàng thượng.
Bộ Hình, Đại Lý tự, Đô sát viện, ba bên thẩm tra, trên triều đình gió tanh mưa máu, trong hậu cung im ắng đến nỗi châm rơi có thể nghe thấy.
Tự Cẩm đã hơn nửa tháng không thấy Tiêu Kỳ, không nghĩ tới lần này lại xảy ra chuyện động trời như vậy. Hơn nữa nàng nghe nói Tần Tự Xuyên cũng bị hoàng đế nhét vào bộ Hình để tham gia thẩm tra chờ ngày phán xét. Có một vị sát thần như thế ở đây, chắc hẳn cũng không ai dám công khai cầu tình giở trò gì.
Tính số ngày thì nàng cũng sắp sinh. Thái y nói ngày dự sinh sẽ vào cuối tháng tám hoặc là đầu tháng chín, sớm hoặc trễ mấy ngày đều là bình thường, kêu nàng không cần lo lắng. Dù sao Tự Cẩm cũng là lần đầu tiên sinh con, cho dù đã từng đọc rất nhiều sách báo về chuyện này thì cũng chỉ là nghe nói mà thôi, không có kinh nghiệm thực tế. Bây giờ càng gần đến ngày sinh thì càng căng thẳng. Hơn nữa thái y dặn dò nhiều lần phải đi lại, không cần lười biếng khiến Tự Cẩm càng khẩn trương.
Đúng lúc này thì Tiêu Kỳ đang bận tối mặt với án quan viên phía nam. Vụ án này kéo không biết bao nhiêu quan viên lớn nhỏ xuống chức. Mà cơ hội này đúng là lúc Tiêu Kỳ cài người của mình vào nằm vùng là tốt nhất. Bởi vì chuyện này mà Tự Cẩm cũng phải nén nhẫn nhịn không đi quấy rầy Tiêu Kỳ. Cũng trong lúc này, con đường thông từ Di Cùng hiên sang Sùng Minh Điện bị xây bao vây lại.
Rốt cuộc, con đường duy nhất thông từ hậu cung tới Sùng Minh Điện bị cửa cung ngăn cản, không còn ai có thể tự tiện đi thẳng tới Sùng Minh Điện.
Đương nhiên, bên chỗ Tự Cẩm từ sớm đã có Quản Trường An tự mình mang lệnh bài tới. Dựa vào cái này, thị vệ trông coi cửa cung kia sẽ không dám ngăn cản nàng đi vào.
Tất cả tú nữ đã vào cung hết, chuẩn bị lại tới tết Trung thu. Dưới sự chủ trì của hoàng hậu, trong cung dần dần lại có không khí náo nhiệt. Hai bức tường cung cao ngất dựng lên, toàn bộ thủ vệ trong cung đổi thành Kiêu Long Vệ trong một đêm. Ai còn nghĩ sẽ đưa tin trong cung ra bên ngoài đã là muôn vàn khó khăn.
Hành động của Tiêu Kỳ vừa hiểm vừa nhanh, cơ bản không lộ ra chút động tĩnh nào. Hầu như trong một đêm Kiêu Long Vệ tiếp quản toàn bộ các vị trí gác cửa cung của Phi Long Vệ. Còn Phi Long Vệ vì lý do đấu thua Kiêu Long Vệ mà bị hoàng đế đưa vào quân doanh trong kinh đô chịu sự huấn luyện.
Hoàng đế luyện binh, lại lấy Phi Long Vệ dẫn đầu binh lính, cho nên thế gia cũng không có lập trường phản đối. Phi Long vệ cũng chỉ là một đội lính bảo vệ hoàng gia, chẳng lẽ còn muốn nói hoàng đế có tâm tư khác sao? Hoàng đế thao luyện Phi Long Vệ, ai dám nói đây không có lòng trọng dụng, ngươi dám gây chuyện ư? Vạn nhất hoàng đế tức giận, buông tay mặc kệ, tiền đồ sau này của Phi Long Vệ kia cũng liền bị phá hủy.
Lực lượng thế gia tập trung nhiều trong Phi Long Vệ, quả đắng này khiến bọn họ ăn không trôi phun không ra, quả thực có thể nghẹn chết người.
Thời gian tết trung thu cũng là khi thái hậu vừa trở về, vì lý do này mà hoàng hậu nghĩ cho dù thế nào cũng phải tổ chức thật lớn. Hơn nữa, lần này án nợ thuế trên triều đình đang gay gắt, tranh chấp gió tanh mưa máu. Hậu cung nên có sự kiện vui vẻ để hòa giải bớt. Kể từ đó mới thiên hạ thái bình.
Bởi vì bức tường vây đã ngăn cản con đường đi tới Sùng Minh Điện nên Hoàng hậu trực tiếp đi Thọ Khang Cung.
Thái hậu nghe nói hoàng hậu tới cũng không ngạc nhiên. Nàng con dâu này của bà rất thông minh lanh lợi, bà hiểu rất rõ lần này nàng ta đến là vì lý do gì. Nhưng vẫn giả bộ không hiểu gì hết, hai mẹ chồng nàng dâu cười nhẹ nhàng nói chuyện, chẳng mấy chốc mà nhắc đến tiệc đêm trung thu.
“Năm nay yến tiệc trung thu cũng trùng với thời điểm các muội muội mới tiến cung, thần thiếp muốn tổ chức náo nhiệt vui vẻ hơn mọi năm. Mấy ngày nay Hoàng thượng lo lắng bận rộn quốc sự, không rảnh vào hậu cung, cũng nên thừa cơ hội này để Hoàng thượng gặp chư vị muội muội một lần, không biết ý của mẫu hậu như thế nào?” Hoàng hậu cười nhìn Thái hậu, nếu là chỉ nói tổ chức tiệc trung thu, thái hậu chắc chắn sẽ không tỏ thái độ. Nhưng nếu nhắc chuyện kia, thì vì Kiều Linh Di thái hậu cũng không thể cự tuyệt. Giờ Hoàng thượng đã gần nửa tháng không vào hậu cung, cho dù Kiều Linh Di nóng lòng nhưng ngay cả mặt mũi Hoàng thượng cũng không thấy được thì nàng ta có bao nhiêu thủ đoạn cũng không thể thi triển.
Trong lòng Thái hậu cười nhạo một tiếng, làm sao bà không biết rõ hoàng hậu đang tính toán gì chứ. Trên mặt lại thong dong bình thản như mây trôi nước chảy, chậm rãi nói: “Những chuyện này con xem xử lý là được, con quản lý hậu cung, mấy quy củ lễ nghi đều nắm rõ, cứ theo lệ thường là được.”
Hoàng hậu cười cười, “Năm trước trong cung ít người nên cũng không tổ chức lớn, Năm nay thì khác. Thần thiếp nghĩ tới cũng nên náo nhiệt lên, hòa thuận vui vẻ mới là thịnh vượng.”
“Vậy cứ như thế làm đi, nhiều việc như vậy mà chỉ có mình con lo toan thì cũng vất vả, hao tâm tổn trí. Hoàng hậu cũng có thể để Quý phi giúp con chia sẻ vài việc.”
“Bên Quý phi muội muội còn phải chiếu cố chăm sóc Ngọc Trân công chúa. Tuy chuyện này cũng đã có ấn lệ nhưng để nàng ấy chạy đi chạy lại hai nơi cũng vất vả, lại còn không có thời gian dành cho công chúa. Một mình thần thiếp cố gắng vẫn chịu được, nếu đến lúc không kham nổi thì lại nhờ mẫu hậu chỉ điểm cho.” Để Quý phi ra mặt quản thúc nàng? Hoàng hậu cười cười uyển chuyển từ chối.
Thái hậu nhìn thoáng qua Hoàng hậu, cũng không nói thêm gì nữa, gật gật đầu, “Nếu con đã có kế hoạch rồi thì làm đi.” Còn đến chỗ bà kể lể dài dòng làm gì, chẳng qua muốn được tiếng là dâu hiền vợ đảm mà thôi.
Sau khi từ Thọ Khang Cung đi ra, đi đến nửa đường Hoàng hậu gặp Quý phi. Quý phi hơi khom người hành lễ với Hoàng hậu, vừa cười vừa nói: “Hoàng hậu nương nương vừa mới từ Thọ Khang Cung về sao?”
Hoàng hậu gật gật đầu, nhìn lướt qua Hoa cô cô ôm Ngọc Trân công chúa, bé gái đã gần một tuổi rưỡi đang buồn bã ỉu xìu, mệt mỏi nằm gác lên vai Hoa cô cô. Ánh mắt đảo qua liền nhìn sang Quý phi, “Muội muội dẫn Ngọc Trân đi dạo trong vườn ư?”
Quý phi nhẹ nhàng cười, “Cả ngày trốn trong Trường Nhạc Cung cũng không có gì vui. Ngày hôm nay thời tiết rất tốt, liền đưa con bé ra ngoài đi dạo một chút. Mới đi có mấy bước thì lại không chịu đi nữa. Thần thiếp thật sự là hết cách với con bé.”
Hoàng hậu cũng không thấy quý phi để Ngọc Trân xuống hành lễ với nàng, trong lòng cười nhạo một tiếng, cũng làm bộ như không phát hiện gì chỉ nói: “Hai mẹ con muội đi chơi đi, Bản cung còn có chuyện phải đi trước đây.”
“Cung tiễn Hoàng hậu nương nương.” Quý phi quỳ gối tiễn hoàng hậu, nhìn theo bóng lưng hoàng hậu g dần dần đi xa, đội ngũ hầu hạ thật dài biến mất ở chỗ ngoặt thì vẻ tươi cười trên mặt mới nhạt xuống.
Bây giờ ở trong hậu cung muốn chuyển tin tức ra bên ngoài không dễ dàng. Nàng ta cũng không tin hoàng hậu không sốt ruột. Bản thân nàng đã gần nửa tháng không nhận được tin của nhà mình, cũng không biết bên ngoài như thế nào. Lần này Hoàng thượng ra tay mạnh mẽ vang dội, không lộ chút tin tức nào, vừa nói thì hành động liền, quả nhiên khiến người ta trở tay không kịp.
Đang nhíu mày nghĩ tới mấy chuyện phiền phức này thì nghe tiếng Ngọc Trân gào khóc, tiếng Hoa cô cô khẽ khàng dỗ dành, quay đầu lại thì nhìn thấy Ngọc Trân đang chạy tới, ôm lấy chân mình.
“Mẫu phi, bế bế.” Ngọc Trân giơ cánh tay nhỏ xíu, mặt mũi đầy nước mắt. Tiểu cô nương tỏ vẻ rất đáng thương.
Quý phi ngồi xổm xuống, nhìn con gái nhíu mày nói: “Đang yên lành con khóc gì chứ? Mẫu phi đã không bế nổi con nữa rồi. Con ngoan ngoãn để Hoa cô cô bế đi.”
Ngọc Trân công chúa không chịu, gào khóc lớn lên. Quý phi không có cách nào khác chỉ đành giơ tay bế con gái. Nhưng Ngọc Trân công chúa vốn được nuôi dưỡng tốt, béo tròn chắc nịch. Quý phi cố gắng hết sức, bế được một lát đã không chịu nổi. May mà Hoa cô cô luôn đỡ một bên, vội vàng đón công chúa, nếu không chỉ sợ hai mẹ con đều té xuống đất.
Ngọc Trân không cho Hoa cô cô bế vặn vẹo gào khóc không ngừng, Quý phi mất hết kiên nhẫn nghiêm mặt nhìn con gái. Kết quả Ngọc Trân thấy nàng như thế càng khóc to hơn.
Quý phi lại nhịn không được thở dài, Hoa cô cô bế Ngọc Trân công chúa khễ dỗ dành, lại nhìn Quý phi hạ giọng nói: “Nương nương, có lẽ là tiểu công chúa nhớ phụ hoàng.”
Quý phi hơi nhíu mày nhìn Hoa cô cô một cái, còn không đợi nàng ta nói gì, Ngọc Trân nghe được lại gào thét lên giọng muốn gặp phụ hoàng.
Đúng lúc này tiếng khóc của tiểu công chúa vẳng tới chỗ cung điện kế bên. Cũng là lúc Kiều Linh Di ở đó, nàng ta liền ngẩng đầu nhìn sang thì thấy nét mặt vừa giận vừa bất lực của Quý phi, bất giác cân nhắc suy nghĩ. Nghiêng đầu liền khẽ nói với Thư Họa đứng bên cạnh. Thư Họa gật gật đầu, lặng lẽ lui ra ngoài.
Lúc đó, Kiều Linh Di liền chậm rãi đi tới, giúp Quý phi dỗ dành bé gái, bàn tay giơ lên Ngọc Trân vừa nhìn liền lập tức không khóc nữa.