Tự Cẩm thay y phục, đi thẳng sang Thọ Khang Cung. Vừa vào Thọ Khang Cung, liền phát hiện Hoàng hậu Quý phi Hiền phi Mai Phi, một đám phi tần có vị phần cao đều ở đây, nàng quỳ gối hành lễ, “Thần thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương.”
Thái hậu mặt trầm như nước, ánh mắt nhìn Tự Cẩm có vẻ hung ác lướt qua trong giây lát, “Hi Phi đứng lên đi, ban thưởng ghế ngồi.”
“Tạ ơn thái hậu.” Tự Cẩm chậm rãi đứng lên, sau khi Thi cô cô sai người chuyển ghế đến thì ngồi xuống, sau đó liền cúi đầu không nói.
Thấy Tự Cẩm giả câm, Thái hậu càng thêm tức giận, liếc mắt nhìn thoáng qua Hoàng hậu và Quý phi.
Hoàng hậu mím môi không nói chuyện, Quý phi nhìn Tự Cẩm vừa cười vừa nói: “Hi Phi muội muội có nghe nói tới chuyện Hoàng thượng muốn nam hạ không?” Mấy ngày nay Hoàng thượng đều ở Hợp Nghi Điện, nàng ta không biết mới có quỷ.
Quả nhiên là vì chuyện này, Tự Cẩm có cảm giác lang sói đã đến, nghe Quý phi nói liền ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, vẻ mặt đầy thuần lương vô hại, cực kỳ sảng khoái gật gật đầu, “Tối hôm qua thần thiếp có nghe nói.”
“Nếu Hi Phi muội muội cũng biết rồi thì Bản cung không quanh co lòng vòng nữa. Hoàng thượng chính là vua của một nước, há có thể đơn giản rời kinh thành. Nghe nói hải tặc phía nam hung tàn, hy vọng muội muội cũng có thể khuyên bảo Hoàng thượng một câu.” Quý phi nói.
Tự Cẩm bày ra bộ mặt đầy kinh ngạc, như thể nghe phải chuyện gì làm người ta kinh hãi vậy, Quý phi thấy vậy nhíu lông mày lại nhìn nàng, “Lẽ nào muội muội không muốn? Muội phải hiểu rằng an nguy của Hoàng thượng quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác, muội hiểu tầm quan trọng của chuyện này chứ?”
“Không phải vậy, thần thiếp chỉ là... Chỉ là không dám làm. Cho tới bây giờ thần thiếp chưa bao giờ dám làm trái ý Hoàng thượng. Huống chi thân là hậu phi, thần thiếp không dám nghị luận triều chính. Hoàng thượng nói ra là miệng vàng lời ngọc, há lại vì mấy lời của nữ nhân mà thay đổi, làm vậy chẳng phải là bị thiên hạ thần dân nhạo báng? Thần thiếp tuyệt đối không dám làm chuyện như vậy, cũng không có can đảm góp lời. Hơn nữa, cho tới bây giờ ở trước mặt thần thiếp, Hoàng thượng không nhắc gì tới triều chính, thiếp... thiếp cũng không biết phải nói như thế nào.”
Tự Cẩm nói xong cũng tỏ ra căng thẳng lo lắng, ánh mắt sợ hãi nhìn sang Quý phi, giống như những lời quý phi nói như mãnh thú, như nước lũ vậy.
Nhưng, Tự Cẩm một câu nữ nhân nói, lại đem cả thái hậu và mấy nữ nhân ở đây đều mắng vào hết. Các ngươi muốn nhúng tay triều chính? Các ngươi nghĩ sai phái hoàng đế? Các ngươi dám thì các ngươi làm đi, ta không dám ta không làm, đem hết thảy đều thuận tay đẩy đi ra, rửa sạch sẽ trách nhiệm của mình nhưng vẫn không quên chụp tội lỗi lên đầu Thái hậu, Quý phi.
Tội này khá nặng, nét mặt Quý phi và Thái hậu đều biến đổi không tốt. Hoàng hậu vẫn như cũ, mặt không chút biến sắc, Hiền phi như có điều suy nghĩ nhìn Hi Phi một cái. Mai Phi Khúc phi im lặng không lên tiếng, nhưng cũng có thể nhìn ra được vẻ mặt hai người không tốt.
Lần này sự tình Giang Nam dính líu rất rộng. Người nhà mấy tần phi các nàng dường như đều có liên quan, đương nhiên đều không hy vọng Hoàng thượng nam hạ. Nhưng các nàng không dám nói gì trước mặt hoàng thượng, chỉ có thể giật giây Quý phi, Hoàng hậu và Thái hậu, nhờ sức cổ vũ, mượn một phần sức lực.
Bọn họ cũng biết rõ ngay cả thái hậu nói Hoàng thượng đều không nghe, trong lòng mọi người vừa kinh vừa sợ. Lúc ấy mới nhớ tới người được Hoàng thượng yêu thích, Hi Phi.
Chỉ là tất cả mọi người đều cho rằng, thời điểm lúc này là cơ hội tốt có thể chứng minh địa vị của một tần phi trong lòng hoàng đế, Hi Phi làm sao bỏ qua cơ hội tốt lập uy như thế. Ai biết nàng ta lại sợ đến trắng mặt, tỏ vẻ mình muốn tránh mà không kịp, thật giống như nàng ta ở cạnh hoàng đế cũng không dám nói như các nàng vậy.
Khó tránh khỏi làm người ta thất vọng.
Thất vọng thì thất vọng, Khúc phi nhìn Hi Phi trầm mặc hồi lâu, lúc ấy mới đột nhiên nói: “Không phải là Hi Phi kiếm cớ từ chối đó chứ? Dù sao trong hậu cung này bây giờ có thể thường xuyên tùy giá cũng chỉ có một mình muội, nếu ngay cả muội cũng không nói nên lời, vậy thì mấy người chúng ta...” Nói đến đây cười một tiếng, “Sự tình quan hệ an nguy của Hoàng thượng, Hi Phi há có thể vì sợ hãi mà từ chối. Muội cư xử như vậy, chẳng phải là cô phụ tình cảm bấy lâu của Hoàng thượng với muội sao?”
Lời nói này thật ác độc!
Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn Khúc phi. Nói đến thì nàng và Khúc phi còn thật sự chưa từng chính diện giao phong thế này. Không nghĩ tới cô ta cũng lợi hại, nghe xem những lời kia bén nhọn như đao kiếm, giống như Tự Cẩm không đi làm chính là người có tội ác tày trời vậy.
“Lời của Khúc phi có lẽ không chính xác. Bản cung không hề từ chối. Có điều hậu cung không vượt chính, sự tình quan hệ triều chính đại sự, Bản cung chỉ là một nữ tử, không dám soán quyền loạn thế “tẫn kê ti thần”*. Nếu như hôm nay Bản cung làm, mai này chỉ sợ người nhà ta sẽ bị tố cáo không biết dạy con. Lúc đó Khúc phi có dám thay Bản cung ra mặt nói lời công đạo không?” Tự Cẩm luôn cẩn trọng nếu đối chọi với người có vị phần cao hơn mình. Nhưng nếu đối đầu với phi tần có vị phần thấp hơn thì nàng cần gì phải sợ. Tất cả mọi người đều là phi, nhưng nàng có phong hào!
“Bây giờ là chuyện khác, ai mà còn nghĩ tới chuyện này, Hi Phi muội muội lo quá rồi.” Mai Phi cười nhìn Tự Cẩm, mở miệng khuyên nhủ.”Chúng ta cùng là tỷ muội, trong ngày thường ở chung cũng coi như hòa thuận. Bây giờ phía nam không yên, Hoàng thượng khăng khăng đòi thân chinh nam hạ. Mọi người chẳng qua là lo lắng an nguy thánh giá, muội muội cũng nên hiểu được chứ. Trái phải rõ ràng trước mặt, muội muội cần gì câu nệ?”
Tự Cẩm xem như hiểu được, ngày hôm nay mình bị rớt xuống hang sói rồi.
Lúc này Hoàng hậu không nói gì, nhưng cũng không có bức bách mình, thấy rõ là đứng ở vị trí trung lập. Tự Cẩm không hề oán hận hoàng hậu. Chỉ sợ Vệ quốc công phủ cũng liên lụy trong đó, nếu không hoàng hậu cũng không ngồi ở chỗ này. Chỉ là Vệ quốc công phủ dính líu sâu đến thế nào, Tự Cẩm không đoán được.
Cho dù nàng có bàn tay vàng cũng không thể hiểu rõ mấy thế gia này căn cơ sâu đến bao nhiêu.
Bị người ta bức đến trên đầu, Tự Cẩm cũng không phải là người nhu nhược. Nhưng vốn thường giả trang bạch liên hoa, đột nhiên xoay người thành bá vương hoa thì hơi không được tự nhiên. Cho nên, lúc ấy Tự Cẩm theo thói quen mắt đỏ lên, giọng nói mang theo nghẹn ngào, đôi mắt ngấn lệ rưng rưng nhìn Mai Phi, lấy khăn lau lau khóe mắt rồi mới nói: “Mai Phi tỷ tỷ, nếu muội có thể khuyên bảo được Hoàng thượng, muội không nói hai lời nhất định đi làm. Nhưng tính tình Hoàng thượng các tỷ còn hiểu rõ ràng hơn muội, làm sao mà chỉ vì một hai câu của muội có thể khiến Hoàng thượng đổi ý đây. Tỷ tỷ có phải quá đề cao muội không. Thời gian muội tiến cung ngắn hơn so với các tỷ, ngay cả các tỷ tỷ cũng không có cách nào, cần gì phải bức bách muội chứ. Muội... muội cũng vậy, không muốn Hoàng thượng rời cung. Nhưng lời muội nói chưa chắc Hoàng thượng sẽ nghe. Nếu cứ cưỡng ép khuyên can, chỉ sợ ngược lại khiến Hoàng thượng chán ghét muội. Giúp mọi người thì Hoàng thượng giận, không giúp thì có lỗi với mọi người. Thôi tất cả đều là lỗi lầm của muội hết.”
Tự Cẩm nức nở đầy bi thương, tỏ vẻ vạn phần không muốn Hoàng thượng rời cung vì mấy tháng không được gặp Hoàng thượng. Thấy dáng vẻ này của nàng, trong nháy mắt mọi người đều cảm thấy chán ghét. Từ lúc Hi Phi lọt mắt xanh Hoàng thượng, cả năm các nàng cũng không gặp được Hoàng thượng mấy lần, cũng không thấy tức như lúc này.
Quả thực khó coi.
Thành công làm mọi người ghét bỏ, trong phút chốc cũng không có ai thèm phản ứng với Tự Cẩm. Trong lòng Tự Cẩm nhẹ một hơi, tiếp tục cầm khăn giả trang bạch liên hoa. Chao ôi, vai diễn nhập quá sâu, nước mắt cũng không ngăn được. Trong mắt người khác, đây chính là Hi Phi khóc đến mức không kềm chế được, cực kỳ không muốn, cực kỳ thê lương, hết sức già mồm ... khiến mọi người ngột ngạt.
Trong khi tất cả mọi người đều muốn ra chút sức lực vì người nhà thì đầu óc Hi Phi lại chỉ nghĩ tới nữ nhi tình trường. Như vậy làm sao không khiến người ta chán ghét... Kỳ thật bọn họ cũng hơi hâm mộ đi. Người nhà Hi Phi, hình như chưa bao giờ làm phiền toái đến nàng ta, ca ca của nàng ta còn là người dẫn đầu cánh trái của đội binh lần này.
Nhìn xem vận khí của người ta kìa…trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Tự Cẩm vừa ghét bỏ, vừa ghen tị, vừa không kiên nhẫn, vạn phần phức tạp.
Thái hậu nhìn Hi Phi khóc suốt, trong lòng cực bực bội, chưa thấy qua người nào hay khóc như thế, “Cả ngày khóc sướt mướt thật sự là xúi quẩy, im đi.”