Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 13: Chương 13: Lại có trò hay để xem rồi




Trong đại điện yên tĩnh đến nỗi một sợi tóc rơi cũng có thể nghe thấy. Thời gian chậm rãi trôi qua, Quản Trường An đứng không vững nữa. Giờ ăn tối cũng đến rồi, người của Kính sự phòng còn chờ bên ngoài. Cứ kéo dài thế này thì hắn ta lại có thể bị khép vào tội thiếu tận tụy, không kịp thời nhắc nhở.

Trong lòng tới nghĩ lui bèn can đảm đi tới, đứng cách hai bước trước ngự án, khẽ nhắc: “Hoàng thượng, trời tối rồi, đến giờ dùng cơm.”

Tiêu Kỳ nghe vậy mới ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ nước. Nhìn thấy mới kinh ngạc nói: “ Muộn nhỉ .” Lúc về là giờ Dậu, không ngờ vừa nhìn thì đã trễ như vậy.

Quản Trường An cười nhìn Hoàng thượng, “Người của Kính sự phòng còn chờ bên ngoài.”

Tiêu Kỳ sững sờ, lập tức phẩy tay, “Kêu họ về đi, hôm nay trẫm nghỉ ngơi ở Sùng Minh Điện.”

“Vâng.” Quản Trường An lui ra ngoài. Tiểu thái giám của kính sự phòng đứng ở xa ngoài cửa đang nhón chân nhìn, vừa thấy Quản Trường An đi ra vội vàng chạy tới, khom lưng chào, “Nô tài Đường Chúc Sinh, thỉnh an đại tổng quản.”

Quản Trường An là người hiểu biết, trừ kẻ nào có thể uy hiếp tới địa vị của hắn ta thì hắn luôn đối xử bình thường đối với phía mấy người phía dưới, cười nói: “Về nói cho quản sự các ngươi, hôm nay Hoàng thượng nghỉ ở Sùng Minh Điện, về đi.”

Đường Chúc Sinh vội vàng cảm ơn Quản Trường An rồi đi về nhanh như một làn khói.

Sắp về thì bị người Ngự thiện phòng chặn lại. Hắn ta mới nhớ còn chưa kêu người dâng bữa tối bèn vội vàng đi vào xin ý kiến rồi quay ra nói với tiểu thái giám Ngự thiện phòng: “Bưng đồ ăn lên đi.”

Tiểu thái giám kia nghe lệnh chân lướt như bay chạy tới ngự thiện phòng báo. Đồ ăn của Hoàng thượng cũng có lệ phần. Trừ phi hôm nay Hoàng thượng kêu món mới, nếu không thì cứ theo thực đơn mà làm. Đây cũng là quy tắc tổ tiên đã định ra.

Lại vội quay về điện lớn. Vừa vào cửa thì nghe Hoàng thượng nói: “Ngày mai dọn dẹp Di Cùng Hiên xem có thể ở hay không.”

Quản Trường An vừa nghe tên này, trong lòng liền cân nhắc. Vài ngày trước hắn ta cũng tiện đường đi qua, tiện thể vào xem vài chỗ. Bây giờ có thể báo cáo bèn vội vàng nói: “Nhắc tới cũng đúng dịp, mấy ngày trước đây nô tài vừa đi qua có vào xem một chút. Năm ngoái sinh nhật quý phi nên sửa chữa Di Cùng Hiên. Bên trong dọn dẹp rất sạch sẽ. Nếu an bài để ở thì chỉ cần thu dọn chút nữa là được.”

Tiêu Kỳ không nhớ ra việc sửa chữa Di Cùng Hiên quan hệ gì với sinh nhật quý phi bèn ngẩng đầu nhìn Quản Trường An.

Quản Trường An lập tức nói: “Lúc đó Hoàng hậu nương nương muốn dọn dẹp Di Cùng Hiên để làm sân khấu. Sau đó không dùng đến nhưng cũng thu dọn sạch sẽ.” Di Cùng Hiên không lớn, chỉ có 5 gian phòng chính. Nhưng sân thì khá lớn, có thể dựng sân khấu để mọi người ngồi trong phòng xem diễn.

Lý do quan trọng muốn sử dụng Di Cùng Hiên là chỗ này khá gần Sùng Minh Điện, tiện cho Hoàng thượng không phải đi xa xem trò vui, âm thanh ca múa cũng sẽ không quấy nhiễu thánh giá. Hoàng hậu nương nương chọn chỗ này rất phù hợp, nhưng sau đó quý phi lại cứ thích ngược ý với hoàng hậu, làm nũng với Hoàng thượng bèn đổi đến diễn ở Trường Nhạc Cung.

Giờ nhớ lại, vì chuyện này mà năm ngoái Hoàng hậu nương nương không vui mấy ngày.

Mấy chuyện nhỏ, Tiêu Kỳ không rõ lắm. Hậu cung có hoàng hậu quản, nghe ý Quản Trường An thì Di Cùng Hiên này cũng đã từng có chuyện. Nhưng hắn cũng không có lòng hỏi chuyện này, chỉ nói: “Vậy trước cứ thu dọn Di Cùng Hiên đi.”

“Vâng.” Quản Trường An trong lòng nghĩ tới lui, khẽ nắm tay đi ra. Từ Y Lan Hiên về Hoàng thượng liền xem bản đồ, sau đó lại kêu hắn ta cho người dọn dẹp sân mới, e là để an bày cho Tô Tiểu Y.

Trời trời, không nghĩ tới Tô Tiểu Y ngốc nghếch đó vẫn lọt mắt xanh Hoàng thượng.

Di Cùng Hiên dù không phải là cung lớn nhưng rất nhiều người muốn đến ở. Ai bảo chỗ này gần với Sùng Minh Điện chứ.

Lại có trò hay để xem rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.