Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 234: Chương 234: Lời đồn về Kiều gia (Phần cuối)




Một bữa cơm ăn nhẹ nhàng vui vẻ. Sau khi khôi phục lý trí Tự Cẩm lúc nào cũng tươi cười, trò chuyện với Tiêu Kỳ rất vui nhưng tuyệt đối không nhắc đến một chữ Kiều Linh Di. Ngẫu nhiên Tiêu Kỳ nhắc tới chuyện triều chính, Tự Cẩm cũng nói chút ý tưởng của mình. Dù sao nàng hiểu rõ tình cảnh của mình, nhưng người trong nhà vẫn phải kiếm cơm dưới trướng Tiêu Kỳ. Con người sao, mặc kệ là lúc nảo cũng phải hiểu rõ vị trí của mình.

Ngóc đầu lên có khi gãy cổ, cúi đầu xuống chưa chắc gãy lưng.

Tiêu Kỳ đi thẳng về Sùng Minh Điện, trong lòng có một cảm giác kỳ quái, nhưng trong phút chốc lại không thể nói ra được là lạ ở chỗ nào. Hắn chau mày xem tấu chương nửa buổi chiều thì mới nghe Quản Trường An nói có người ở bên cạnh hắn hầu hạ động tay chân.

Trong lòng đang buồn bực, Tiêu Kỳ càng thêm tức giận, lệnh cho Quản Trường An điều tra thật kỹ. Nhận được hoàng mệnh, Quản Trường An đương nhiên là gióng trống khua chiêng tra xét, một lần nữa kiểm tra toàn bộ người hầu hạ trong Sùng Minh Điện từ trong ra ngoài. Kết quả cuối cùng vẫn khiến Quản Trường An kinh hãi. Trừ tiểu thái giám buổi sáng bưng chậu đồng kia bên ngoài, còn phát hiện thêm một kẻ nữa.

Quả thực là dám giành thịt trong miệng hổ. Quản Trường An cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên không thể nói với bên ngoài là diệt trừ kẻ tay trong phản bội. Chỉ nói là mấy kẻ kia ăm trộm này nọ nên phải lục soát toàn bộ. Nếu đã tra ra là ai đương nhiên phải trừng phạt. Lấy lý do đánh trộm thì dù người khác có muốn can thiệp cũng không có lý do và cơ hội.

Bởi vì khi giải quyết những chuyện như vậy, Quản Trường An hay nóng tính nên hắn ta chuyển toàn bộ nhân chứng vật chứng cho Cam Lượng. Vào tay của Cam Lượng thì người chết cũng có thể mở miệng nói chuyện. Những kẻ kia đã mặc định là phải chết rồi.

Trong một đêm, biến cố bên Sùng Minh Điện khiến toàn bộ hậu cung bị phủ một tầng u ám.

Tiêu Kỳ cầm lấy khẩu cung do Cam Lượng đưa tới, xem tên trên chữ ký, khóe miệng kéo ra, cười lạnh một tiếng. Mẫu hậu tốt của hắn thật đúng là nhanh tay. Vừa mới trở về đã có thể duỗi tay đến chỗ hắn. Rốt cục là bà đã ở trong cung bao nhiêu năm, cho dù vài năm không có mặt trong cung nhưng căn cơ vẫn sâu như vậy.

Quản Trường An và Cam Lượng đứng cúi đầu, rắm không dám thả. Tiêu Kỳ đặt bản cung khai trong tay xuống, nói với Cam Lượng: “Bên ngoài phải nói thế nào ông cũng biết rồi. Vứt hai tên thái giám này tới cửa chính Kiều gia đi.”

Cả người Cam Lượng run lên, không dám tin nhìn Hoàng thượng, “Hoàng thượng... Chuyện này hình như không được thỏa đáng lắm?”

“Chỗ nào không thỏa đáng thì ông phải làm cho nó thỏa đáng. Đó mới là bản lĩnh của ông.” Tiêu Kỳ phất phất tay, sắc mặt không vui nói.

Cam Lượng khẽ cắn răng, “Dạ, thuộc hạ hiểu rồi.”

Cam Lượng lui ra sau, Tiêu Kỳ nhìn lướt qua tờ cung khai trên bàn. Rốt cục là không chịu buông, vừa về đã ra tay. Nếu đã không sợ mất mặt, trẫm cũng không cần nhân nhượng. Hắn biết rõ Thái hậu cường thế. Bà đang thăm dò, thăm dò xem bà đi mấy năm trở về, sự nhẫn nhịn của hắn với bà còn ở mức độ nào.

Lần này, chỉ sợ sẽ làm thái hậu thất vọng.

Nhà cũ Kiều gia kể từ khi chủ nhân bị giáng chức đi đày dã không còn ai sống ở đó. Chỉ có vài gia nô ở lại quét dọn phòng ốc. Một sáng sớm phát hiện hai xác chết tiểu thái giám treo trước cửa. Mấy gia nô vừa mới thức dậy mở cửa nhìn thấy bị dọa sợ tới mức trợn mắt ngất đi. Chuyện ầm ĩ lên khiến hàng xóm làng giềng xung quanh đều bị kinh động. Chẳng mấy chốc chuyện chê cười này lan tràn khắp kinh đô.

“Có nghe nói không, sao hai người kia lại treo cổ chết trước nhà Kiều gia chứ?”

“Không biết, nói đến thì Kiều gia cũng đi mấy năm rồi, sao đang yên lành lại xảy ra chuyện này, không phải là có gì chứ...”

“Ai biết được.”

“Ta biết đây. Ta nghe nói hai tên tiểu thái giám này nhận sự nhờ vả của Kiều gia lấy trộm đồ trong cung. Sau khi sự việc bại lộ, Hoàng thượng nể mặt thái hậu giơ cao đánh khẽ, nhưng không biết sao hai người này luẩn quẩn trong lòng, treo cổ ở chỗ này, thật sự là kỳ quái.”

“Làm sao ngươi biết hai người này phạm tội trộm đồ trong cung hay làm chuyện gì trong cung, không phải là nói dối chứ?”

“Ta thèm nói dối, chuyện như vậy có thể nói linh tinh sao? Ta nghe hàng xóm người nhà của cháu họ cô ta nói, cháu họ cô ta là thiếp thất của Hình bộ đại nhân, tin tức linh thông lắm.”

“Thật ư? Trời ơi, thật sự là không thể tin được, sao Kiều gia này còn không chịu ngồi yên nhỉ.”

“Không phải là thái hậu nương nương hồi cung nên lại tính toán gì chăng.”

“Nghe nói Kiều gia đi cửa sau muốn về kinh đô đấy.”

“Con gái cũng đều đưa vào cung, chuyện này còn có thể giả sao. Nghe nói người ta là tình cảm thanh mai trúc mã, nói Hoàng thượng có thể từ chối sao, nỉ non bên gối thì ...”

Người chung quanh đều nở nụ cười, theo miệng mấy người này xì xào bàn tán, dân chúng đều nghe thấy. Trong phút chốc, tin tức Kiều gia dự định về kinh lan truyền sôi sục.

Tô Thịnh Dương đứng ở đầu ngõ phía xa, đứng thẳng tắp bên cạnh là Tần Tự Xuyên mặc thường phục, ánh mắt phức tạp nhìn hắn ta, “Cậu định làm gì mà muốn lan truyền lời đồn đãi thế này?” Nếu như bị thái hậu biết được, e là tính mạng cũng không giữ nổi.

Tần Tự Xuyên không ngẩng đầu lên, nhìn đám đông ngày càng tụ tập thêm nhiều người, ánh mắt như thể muốn xuyên thủng không gian, thản nhiên nói: “Kiều Linh Di và đương kim thánh thượng là thanh mai trúc mã. Trước đây cô ta có nhiều trợ giúp với Hoàng thượng, với tính tình của đương kim tất nhiên sẽ ưu ái cô ta để trả ân tình năm xưa. Cuộc đời này của tôi đã phụ lòng Cẩm muội muội, cho nên nếu nàng đã tiến cung thì tôi sẽ phải hết sức cố gắng bảo vệ nàng, bảo vệ nàng một đời vinh hoa bình an. Kiều Linh Di kia không phải là người đơn giản. Nếu tôi không làm như vậy, đợi một thời gian cô ta đã đủ lông đủ cánh, chỉ sợ Cẩm muội muội và em bé không được an toàn, phải đối mặt với nguy hiểm.”

Nét mặt Tô Thịnh Dương ngưng trọng, “Cậu biết tin này từ đâu, là thực hay là giả?”

“Thực giả đối với Tô huynh mà nói đều không sao cả, những chuyện này huynh không cần nhúng tay.” Tần Tự Xuyên cười nhạt một tiếng, ánh nắng mặt trời xuyên qua mái hiên rọi trên người y, cả người tựa như được nhuộm một vầng sáng lấp lánh, “Hôm nay dẫn huynh đến xem, chỉ đơn giản biểu lộ thành tâm. Sau này chỉ hy vọng khi tôi làm việc Tô bá phụ và Tô huynh đừng làm gì ngăn cản là được. Còn bình thường, chúng ta cứ coi như không hòa hợp, mỗi người một chí hướng là tốt nhất.”

“Cậu...” Tô Thịnh Dương trong lòng khó chịu, “Chuyện đã qua cậu không cần so đo, người nhà của chúng ta đã sớm quên rồi. Muội muội của ta ta sẽ tự mình che chở, không nhọc cậu phải hao tâm tổn trí.”

“Trong lòng tôi, nàng vĩnh viễn đều là tiểu cô nương đã chờ tôi.” Tần Tự Xuyên nói xong cười một tiếng, xoay người phẩy tay áo bỏ đi, hôm nay chẳng qua chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.