“Ái phi vì trẫm ra ý tưởng có công, nàng muốn thưởng cái gì?” Tiêu Kỳ dịu dàng hỏi Tự Cẩm.
Tự Cẩm ngẩng đầu lên vẻ mặt mê mang, “Thần thiếp có làm gì đâu, sao dám nhận công lao đòi ban thưởng.”
“Thế hả?” Tiêu Kỳ cũng không tin, nhưng nàng không muốn nhận thì thôi đi, hắn nhìn Tự Cẩm một cái, rồi mới hỏi: “Thuốc bổ này là hoàng hậu kêu nàng mang tới phải không?”
“Vâng, Hoàng hậu nương nương lo lắng cho sức khỏe của hoàng thượng.” Giờ phút này Tự Cẩm vẫn nhớ phải tranh công cho hoàng hậu trước mặt hoàng đế, sau này cũng có thể ăn nói với hoàng hậu.
“Ừ.” Tiêu Kỳ chỉ nói một tiếng rồi không nói thêm gì chuyện này nữa, chuyển sang chuyện khác hỏi: “Ái phi nói cho trẫm nghe ân oán giữa nhà nàng và Tô gia Khúc Châu xem như thế nào?”
Tự Cẩm: ...
Hoàng đế cũng nhiều chuyện như vậy hả?
Hơn nữa, nhắc lại thì chuyện này cũng rất kỳ quái nha.
Nhận thấy cách thức tồn tại và tình thế triều chính của Đại Vực Vương Triều khá rắc rối phức tạp, Tự Cẩm hiểu rõ được một chuyện, nàng cần lực lượng của gia tộc. Nhưng trước mắt lực lượng của Tô gia nhà nàng hoàn toàn không đáng kể, so với Tô gia Khúc Châu thì thực là một trời một vực, cho nên việc quan trọng bây giờ là phải tìm mọi cách làm cho Tô gia nhà nàng lớn mạnh lên nhanh chóng.
Hoàng đế bất chợt hỏi nàng chuyện này, phải chăng là cũng muốn nắm rõ ân oán nội bộ trong Tô gia, sau đó xem xét tạo cơ hội nâng đỡ một nhánh khác của Tô gia, tạo thế cân bằng đối chọi với Tô gia Khúc Châu chăng?
Giống như để Tạ Hoàn và Tô gia của quý phi tranh chấp?
Bao nhiêu suy nghĩ lướt qua trong đầu nhưng Tự Cẩm cũng không có thời gian nghĩ nhiều, nàng sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ mới từ tốn nói, “Kỳ thật thần thiếp biết cũng không nhiều, dù sao cũng là sau khi ông tổ qua đời, nhà thần thiếp liền bị trục xuất khỏi gia tộc.”
“Trục xuất?” Tiêu Kỳ bắt được chữ quan trọng trong lời Tự Cẩm.
Tự Cẩm hơi hơi nhíu mày, sau đó mới gật gật đầu, “Quá trình cụ thể thần thiếp cũng không biết rõ, chỉ nghe cha thần thiếp nói trước khi ông tổ qua đời có để lại cho ông cố một ít sản nghiệp. Sau khi ông tổ mất, ông cố thần thiếp bị gia chủ dòng chính vu oan hãm hại một tỳ nữ. Sau đó thỉnh mấy vị trưởng lão trong gia tộc trục xuất nhà ông cố khỏi gia tộc, gạch tên trên gia phả. Từ đó nhà thần thiếp liền trở thành Tô gia mà không phải Tô gia Khúc Châu.”
Nói đến chuyện này, trong lòng Tự Cẩm liền dâng lên cảm giác chua xót. Cảm xúc đó tràn đến bất ngờ, tựa như chính là chua xót và bi phẫn trong lòng nguyên chủ. Ở thời cổ, bị trục xuất ra từ đường, gạch tên trong gia phả là một chuyện cực kỳ nhục nhã. Người cổ đại rất quan trọng dòng tộc, gia thế, bị trục xuất đi quả là một đả kích quá nặng nề.
Tiêu Kỳ đã cho người điều tra qua, nghe Tự Cẩm nói biết rõ nàng không nói láo bèn an ủi: “Nếu đã như vậy mà người nhà nàng còn có thể đạt thành tựu thế này cũng là quá giỏi rồi.”
Bị dòng chính đuổi ra từ đường, không được chia cho một chút tài sản ruộng đất nào vậy mà cha của Tự Cẩm còn có thể làm tới chức quan Ngũ phẩm, cũng được coi là kỳ tích. Đặc biệt qua đó thấy rõ, ông cha Tự Cẩm quả là người có chí, có học thức, nếu đổi lại là người khác thì e đã sớm suy tàn.
“Cha thần thiếp kể, hôm ông cố bị trục xuất đã từng nói: Phàm là con cháu của nhà này thì đời đời đểu phải kiêu hãnh tiến lên, không được làm tổ tông hổ thẹn. Cha và đại ca thần thiếp đều luôn ghi nhớ trong lòng, không giây phút nào dám quên.”
“Đúng như nàng nói, nhà nàng ai cũng cứng đầu.” Tiêu Kỳ chợt nhớ lời Tự Cẩm nói hôm đó, bất giác cười khẽ.