Tự Cẩm trơ mắt nhìn nét mặt hoàng đế từ từ tối sầm lại, sau đó thì đen như mực khiến người ta không dám thở.
Tức giận nàng nhận đồ của hoàng hậu sao?
Nhưng nàng không dám không nhận mà, hoàng hậu ban thưởng, chẳng lẽ nàng dám từ chối?
Ngẫm lại hoàng đế không ngốc đến vậy, chuyện như thế cũng đổ lên đầu nàng. Nhưng nếu không thì sao lại giận dữ thế kia? Nàng cẩn thận nghĩ lại mọi thứ một lần nữa, chắc chắn nàng không chọc giận hắn mà.
Nói thì nói, không đoán được tâm tư của ông chủ lớn cũng thật là khổ quá.
Không cẩn thận liền sai, lại không biết mình sai ở đâu, muốn tránh cũng không tránh được.
Còn gì khổ hơn chuyện đó?
Giống như ngươi vừa nộp đơn tuyển dụng đến công ty đa quốc gia làm trợ lý CEO, lúc nào cũng muốn dự đoán trước tâm tư thủ trưởng, cố gắng bảo vệ chén cơm của mình. Tự Cẩm cảm giác mình giống y như vị trợ lý kia, ăn bữa hôm lo bữa mai.
Đã xuyên việt mà còn phải trải qua những chua cay nơi công sở, chẳng hề dễ dàng gì.
Vì suy nghĩ quá nhập thần nên quên cả che giấu sắc mặt. Tiêu Kỳ vừa quay đầu liền nhìn thấy đôi mày cau lại sắp thành đường thẳng của Tự Cẩm, vẻ mặt rối rắm lo lắng như gặp chuyện cực khó khăn, ánh mắt bất an sợ sệt.
Mình không cẩn thận lại hù dọa nàng, sao nhát gan như vậy chứ?
“Nếu hoàng hậu ban thưởng thì nàng cứ nhận đi.”
Tự Cẩm nghe vậy vội vàng đứng dậy cảm tạ “Vâng, thần thiếp nhớ kỹ .” Nhưng nhận thì sao chứ, hoàng thượng không thích nàng may đồ bằng vải này, vậy nếu... Hoàng hậu trách tội thì làm sao bây giờ?
Trong chớp mắt, Tự Cẩm cảm thấy cực chán ghét hoàng đế.
Vừa nhìn nét mặt Tự Cẩm thì hắn biết nàng hiểu sai. Nhưng Tiêu Kỳ cũng không giải thích, vẫy tay sai người mang ra ngoài. Sau đó kéo Tự Cẩm chơi đánh cờ. Tự Cẩm trong lòng buồn bực, đem toàn bộ tức giận phát tiết lên bàn cờ , một đường xung phong thắng năm sáu trận.
Tiêu Kỳ chau mày, thấy sự ấm ức trên mặt Tự Cẩm tản đi. Hắn chỉ thả vài nước, rồi để cho nàng thắng vài trận thì hết tức giận rồi.
Thật dễ dụ quá mà.
Tính cách thế này quá đơn thuần. Trong cung này có thể gặp một người đơn giản như thế cũng khó như mò kim đáy biển.
Không ngờ hắn còn có thể gặp một người như vậy.
Cẩn thận nghĩ lại. Giống như lần trước nàng gặp hắn cũng không hề nói mình thiệt thòi ủy khuất, không nhân cơ hội trạng cáo Lý Chiêu Nghi làm khó nàng. Lần này hoàng hậu coi nàng như thịt trên thớt, nàng cũng chỉ ngồi ở đó lo âu. Dù hắn bảo nàng nhận, nàng cũng đồng ý, không một lời tố khổ.
Nếu Tết Trung thu hoàng hậu không thấy quần áo mới của nàng thì nàng phải làm gì đây?
Hoàng hậu trách tội xuống, muốn phạt nàng chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ. Chắc chắn vừa rồi nàng nghĩ chuyện này. Nhưng cũng không dám nói gì với hắn, tự mình nghĩ cách sao?
Trong lòng Tiêu Kỳ cũng hơi phức tạp. Đã đơn thuần lại còn ngu ngốc, sao không khóc kể với hắn vài lời. Trong hậu cung này từ hoàng hậu cho tới phi tử, mấy người nhân cơ hội ở bên cạnh hắn kể lể ủy khuất, ngáng chân người khác, đếm không xuể.
Hắn còn tưởng rằng Thái nữ nhỏ bé này sẽ tố khổ vài câu với hắn. Kết quả... vài ván cờ liền ngoan ngoãn.
Trong chớp mắt, Tiêu Kỳ có cảm giác mất mát sâu sắc.
So ra trẫm còn thua bàn cờ!