Thu Nhi hiển nhiên không vui chút nào,
mặt nhỏ nhắn nhăn lại đi ra ngoài, tôi nhìn Long Kỳ, “Tất nhiên là Thu
Nhi đã biết chúng ta không phải vợ chồng rồi, chúng ta đây chắc cũng
không cần chung phòng nữa” Tôi tiến đến trước mặt hắn thản nhiên bảo,
cảm ơn ông trời, cuối cùng cũng không cần ngủ chung với hắn nữa.
Sắc mặt Long Kỳ trông rất khó coi, thản nhiên liếc xéo mắt nhìn tôi một cái, “Cô có vẻ vui sướng quá nhỉ?”
Nói thực thì tôi chẳng có chút cảm thụ
gì, có lẽ là vốn bản thân không có cảm giác gì, mục đích đơn thuần của
tôi chỉ là muốn thảo luận lần nữa, muốn tìm nhiều đề tài để cải tạo quan hệ của chúng tôi thôi, tôi hùa theo ý hắn nói, “Vui chứ, cái đó thì
miễn bàn rồi!” Tôi giả vờ vui quá tới mức hoa chân múa tay, trên mặt loé lên nét cười sung sướng tột cùng.
Sắc mặt Long Kỳ ngày càng đen sì, âm trầm doạ người, nói trắng ra là cố nén cơn tức giận, “Vì sao?”
“A!” Tôi bỗng chốc chẳng biết nói gì,
cũng thấy chẳng có gì để nói, tôi cũng không biết là vì sao nữa, chỉ
thấy trong lòng có một nới cực kỳ quái dị, sao tôi lại muốn che giấu
tình cảm chân thực của mình trước mặt Long Kỳ chứ nhỉ? Vì sao cứ muốn
làm hắn tức chứ? Rất vui sao? Tôi không biết nữa, tôi ngẩng đầu lên, “Đó là vì tôi không muốn ngủ mà phải lo lắng đề phòng nha! Anh ngủ cạnh tôi chẳng khác nào một tên gian ác, ai mà biết khi nào thì anh lại muốn ăn
tôi chứ!”
Cứ lấy bừa một lý do ra, tôi tự nhận mình là một người không quen giả vờ không biết gì trước mặt một người đàn
ông không thân quen gì, mà hắn cũng lạ cơ, cứ hỏi mãi một chuyện chẳng
ra sao! Cứ muốn tìm nhiều lý do ra làm gì nhỉ?
Ánh mắt Long Kỳ nguy hiểm nheo lại gần
tôi, “Ta là ác sói sao? Ta ăn cô ư?” Sự thực đã chứng minh hắn chẳng
phải có can đảm làm chuyện này đấy thôi, tôi sợ tới mức lùi nhanh lại,
trên người hắn toát ra một luồng khí mạnh mẽ kinh người, tôi tưởng tôi
không thở nổi nữa.
Mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn cứ
phóng to lên sắp chạm vào chóp mũi của mình rồi, giọng tôi cuống hẳn
lên, “Ôi chao tý quên mất, sao tôi lại nói nhiều với anh thế nhỉ, chúng
ta không phải vợ chồng mà, phân phòng ngủ cũng bình thường thôi”
Long Kỳ rầu rĩ ngẩn ngơ, làm giống y lời tôi nói, hắn quay người phất tay áo bước nhanh đi.
Nhìn bóng hắn ra khỏi cửa, lòng tôi cũng
chùng xuống, thở dài. Tôi đây làm sao vậy kìa! Tôi điên rồi mà cả hắn
cũng điên rồi, tôi cũng không biết sau này còn phải chịu đựng điều này
thế nào nữa.
Đúng như ý tôi, tối Long Kỳ cũng chưa
bước chân vào phòng tôi tý nào. Tôi ngồi một mình dưới ánh nến ngây
người, nhàm chán khêu nến chảy làm bấc đèn, chẳng có cảm giác gì, dường
như cả không khí đều lạnh.
Trước đây tôi đều ngồi ngẩn người trên
giường, còn Long Kỳ thì ngồi trước bàn đọc sách, hình ảnh đó có chút
giống như hương vị của vợ chồng thực sự, hiện giờ thì, aizzz….. Tôi lại
thở dài, cứ ngồi trước cửa sổ nhìn bóng đêm lan tràn, đêm đông càng thâm đen và lạnh lẽo, làm cho con người ta càng thêm nản lòng, nhụt chí, làm cho con người ta nảy sinh gì đó.
Nhìn bóng đêm âm tối, tôi phát hiện ra
thói quen thực vô cùng đáng sợ. Làm anh và một người đáng ghét cùng ở
chung với nhau lâu dài, tất cả của hắn đều vô cùng quen thuộc, có lẽ
biết đâu cũng sẽ thích hắn cũng nên.
Lòng tôi nhói lên chút, vì trong lòng tự
dưng hiện ra lời nói mạnh mẽ xúc động, tôi bỗng nghĩ tới một khuôn mặt
luôn tươi cười, nụ cười ấm áp của Ngọc Hoán đó, sao lại có vẻ như xa
xôi mơ hồ, tại sao lại thế chứ? Tôi yêu Ngọc Hoán vẫn chưa sâu sao? Vào
lúc này trong đầu cứ hiện lên hình ảnh tức giận của Long Kỳ chiều nay,
tôi giận quá lắc lắc đầu, muốn bình tĩnh nghĩ cho kỹ. Đêm đã rất khuya
rồi, tôi lại không hề buồn ngủ, cứ trợn tròn mắt nhìn ánh nến hắt ra.
Tôi còn có một bí mật nữa, tôi vô cùng sợ tối, đặc biệt là ở một nơi tha hương khác, cứ cảm thấy trong lòng có một loại e ngại gì đó bám chặt
theo tôi, đợi lúc tôi một mình thì bắt đầu rục rịch, tôi biết tâm lý của tôi có tác dụng tự an ủi, nhưng nó chân thật tới nỗi đuổi mãi cũng
không mất đi ha!
Có hàng loạt tiếng chân bước nhè nhẹ làm
cho tôi bỗng thấy sợ hãi, ai đó? Ai mà lúc này còn đi lại chứ? Một luồng khí lạnh từ bàn chân toát ra, chắc không phải là quỷ đó chứ?
Đây là điều tối kỵ nhất trong cuộc đời của tôi đó! Tuy không ai chứng minh được nó tồn tại cả.
Một trận gió lạnh từ cửa sổ thổi tới, nến trong phòng tôi bỗng tắt “phụt”. Tôi sợ tới mức hét toáng lên một
tiếng, một bóng đen từ cửa sổ phi vào, tôi không kịp giãy dụa bị bổ
nhào vào người lên giường, miệng thì bị một bàn tay to bịt chặt. Tôi cất giọng kêu cứu nhưng chỉ phát ra tiếng ô ô thôi. Trời ơi! Ai có thể nói
cho tôi biết đây là chuyện gì thế? Ngay lúc tôi định há mồm cắn tay hắn
thì bóng đen nói chuyện, “Đừng nhúc nhích, là ta”
Muốn chết à, nằm đè lên người tôi lúc này đúng là Long Kỳ, hắn đang làm cái gì thế nhỉ?
NHưng lúc này ngoài cửa sổ vang lên tiếng nói chuyện khe khẽ, “Quận chúa, tất cả đã chuẩn bị xong, xin đợi chỉ
thị của Quận chúa” Lần này là một giọng nữ thanh thanh vang lên, “Nghe
rõ chưa, không có chỉ thị của ta thì đừng lộn xộn, ca ca cũng không
được!”
Vừa dứt lời, bốn bề lại im ắng, tôi nghe
như lọt vào trong sương mù vậy, mãi lúc lâu sau mới phát giác ra sức
nặng một người trên mình, máu lập tức dồn lên mặt, cảm giác hơi thở Long Kỳ gần ngay bên tai tôi, như lông chim nhè nhẹ khiêu khích vào dây thần kinh mình.
Muốn chết à, tim lập tức nổ bùm bụp kích
động, tôi đưa hai tay ra che ngực, cố gắng ngăn không cho hắn chạm vào
những chỗ quan trọng trên người. Long Kỳ thấy tôi giãy dụa, buông người
nằm xuống một bên. Tôi khó thở lập tức thấy dễ thở hơn. Tôi có thể cảm
giác được một luồng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào tôi, thần kinh
tôi lại lập tức như bị lên dây, cả người căng cứng không dám động đậy.
Ban đêm này thật dài, Long Kỳ vẫn không
đi, vẫn nằm bên cạnh người tôi. Tôi cũng không đuổi hắn, lẳng lặng không nói, đáy lòng rõ ràng có cảm giác rất yên tâm, rất nhỏ bé cứ nhảy nhót, giống như hắn nằm bên cạnh người tôi không có gì sợ nữa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tối nay tôi thực khó ngủ, vừa hoàng hôn
tôi liền tỉnh. Đầu tiên tôi hành động là nhìn xem Long Kỳ có bên cạnh
không? Không có? Tôi mới phát hiện ta một bóng thon cao đứng thẳng, tóc
dài bay trong gió, nhìn một bên mặt nghiêng hoàn mỹ lạnh lùng và vô cùng nghiêm nghị. Tôi giật mình kinh ngạc, xuống giường đi tới gần hắn. Thấy tôi tới, nét trên mặt hắn lập tức dịu đi, “Sao không ngủ đi?”
Tôi nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, “Anh một đêm không ngủ ư?”
Long Kỳ nhếch nhếch miệng, vẻ tuấn tú ám muộ không rõ nhìn tôi, “Cô cho là tôi ngủ được sao?”
Tôi kinh ngạc, đột nhiên như hiểu ra cái
gì, mặt ửng đỏ, lập tức bĩu môi, “Đâu có liên quan tới tôi chứ!” Chắc
không phải là tôi đâu!
Long Kỳ hừ khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn xa xăm. Tôi mặc kệ hắn, mở cửa xuống lầu. Tiểu nhị đã dậy rồi, lúc này
đang làm việc. Nhìn thấy tôi thì nhiệt tình hỏi chào, tôi cười đáp lại,
đi vào trong viện rửa sạch mặt mũi. Thời tiết càng ngày càng lạnh, tôi
đoán chắc mùa đông này biết đâu lại có tuyết rơi thì sao, biết đâu đấy,
tuyết đắp dày lên trắng xoá, cực kỳ kích thích đó!
Lúc này Thu Nhi đã xuống lầu, nhìn thấy tôi thì hơi có chút kinh ngạc, cười đi tới, “Tỷ tỷ, tỷ dậy sớm quá nha!”
Tôi gật gật đầu, lập tức nàng ta lại lên
lầu. CẢ người tôi đều lạnh, ngồi vào bên bếp lửa sưởi. Trời dần dần sáng rõ, trên đường Phong thành, mọi người bắt đầu náo nhiệt hoạt động dần.
ăn qua điểm tâm xong, mọi người lại bắt
đầu hướng hoàng thành Đột Quyết đi tới. Buổi chiều đến dưới chân thành
thị của Hoàng thành. Trước kkhi chúng tôi đi Long Kỳ đã bố trí cửa hàng
tơ lụa rồi, ở đây tụ tập thương nhân các nơi tới buôn bán tơ lụa. Vừa
mới bước vào phố này đập vào mắt là số vải vóc tơ lụa muôn màu, có vải
gấm trắng, màu sắc rực rỡ làm tôi xem chói cả mắt, lại có loại áo choàng bằng lông trắng như tuyết, màu sắc diễm lệ, thêu các đường viền hoa văn rất đẹp, quả thực là cho tôi nhìn mà suýt hét toáng lên, cứ sờ chỗ này
lại sờ chỗ kia, hận một cái là không thể làm hai mắt to dài hơn ra.
Lần này chúng tôi sắm vai thương nhân lẻn vào Đột Quyết, địa điểm gì đó đều đã được thu xếp ổn thoả. Tôi đứng ở
trước căn phòng này đánh giá. Mặt tiền thì thấy đây chỉ là cửa hàng
thương nhân bình thường thôi, chẳng có chỗ nào đặc biệt. Lúc đi vào, có
bốn năm gian phòng, lần này tôi và Long Kỳ lại ngủ chung, Thu NHi và
Viêm Hoả cùng Lãnh Phù một phòng. Tuy Thu Nhi đã biết thân phận của
chúng tôi nhưng cũng không vạch trần. Điều này làm cho tôi yên tâm. Nên
biết chúng tôi không phải giả vờ cho Thu Nhi xem, mà là giả vờ để cho
mọi người ở đây cần tiếp xúc xem, làm cho bọn họ biết đến là một đôi vợ
chồng thương nhân trẻ tới ở.
Thời tiết rất lạnh, trong phòng tôi có
đốt lửa. Vừa mới dùng bạc của Long Kỳ mua được một chiếc áo choàng vô
cùng ấm áp màu trắng, trùm kí cổ rất thoải mái. Thu Nhi thì dường như
rất thích giúp TRương ngũ ca chiếu cố, đang mang tới đám tơ lụa để bày.
Long Kỳ và Viêm Hoả Lãnh Phù thì chẳng
thấy bóng dáng đâu. Tôi biết bọn họ đã bắt đầu hành động rồi. Không có
gì thì nhẹ tênh mà!
Tôi một người rảnh rỗi quanh quẩn bên cửa hàng xem xét, ở bên cạnh cửa hàng của chúng tôi là một phu nhân trung
tuổi, tên gọi là Cao Y Mã. Nhìn phủ của bà ta thì thấy đây là một người
may mặc lớn tuổi. Người ta nói ánh mắt nhân vật này rất tinh, quả nhiên
vừa nhìn thấy chiếc áo choàng của tôi cứ khen ngợi liên tục, làm tôi
thấy rất ngượng ngùng với phố hoa lệ này. Tôi cười hì hì cảm giác cả đời này cũng chưa bao giờ nghe thấy những lời nào hay tới như vậy, lập tức
cũng khen chiếc áo choàng vàng óng ánh của bà. Hàn huyên một lúc chúng
tôi cũng thân quen rất nhanh, cũng hiểu biết chút ít tình hình ở đây.
Cho tới tận bây giờ tôi đều cho rằng tâm
địa Thu Nhi là một người đơn thuần, nụ cười của nàng ta, hành vi của
nàng ta, tất cả đều là cử chỉ của một cô gái rất thuần khiết, nhưng cảnh trước mắt này thì tôi không biết nên giải thích thế nào mới đúng. Thu
Nhi ngồi trên đùi Long Kỳ, hai tay ôm lấy cổ Long Kỳ, còn Long Kỳ thì
mặt mũi vẫn như thế, lãnh đạm. Hai người nhìn thấy tôi đứng che trước
cửa thì cùng ngẩn ra, đặc biệt là Long Kỳ, sắc mặt lập tức xanh mét. Sao họ lại có kiểu tư thế giống nhau thế nhỉ?
Lúc tôi đẩy cửa ra thì suy đoán lung
tung, nhưng rồi tôi cũng phủ nhận ngay, duy nhất chỉ có Thu Nhi là thích Long Kỳ thôi, Thu Nhi lại không biết ngượng gì, cứ thoải mái từ trên
đùi Long Kỳ đứng dậy, “Tỷ tỷ, người đã trở lại rồi à!” Tôi giật nảy mình hoàn hồn, nở nụ cười tươi, “Ừ” Còn câu tiếp theo bị tắc trong miệng tôi hỏi không nổi vì sao cả?
Long Kỳ liếc mắt nhìn Thu Nhi một cái, “Thu Nhi, ngươi ra ngoài trước đi”
Thu Nhi oán hận liếc nhìn tôi một cái.
Oán hận à? Có phải tôi nhìn nhầm không đây. Lòng tôi ầm một cái, không
biết làm thế nào. Đơị lúc Thu Nhi vừa đi khỏi, ánh mắt Long Kỳ thâm thuý nhìn về phía tôi, tôi kìm không được bắt đầu chế nhạo hắn, biểu hiện vô cùng nhẹ nhàng, giống như cảnh tượng vừa nãy chưa phát sinh vậy, “Hay
quá ha! Anh thực có diễm phúc ghê! Chả trách lại có nhiều cô gái thích
anh tới như vậy! Toàn bộ chỉ cần một luồng điện phóng ra mờ ám, cũng
không biết trêu chọc biết bao người hiểu sai nữa!” Nhìn khuôn mặt tuấn
tú của hắn, lòng tôi không khỏi có chút chua xót, tôi cũng được tính là
một người trong đó nữa sao?