Khi Triệu Nguyên Thừa vội vàng chạy đến Vong Ưu cung, thái y lâu năm nhất, y thuật cao nhất đã ở bên trong.
Hắn vẫy tay ý bảo lão thái y không phải quỳ, đi vào tẩm phòng Kỉ Khuynh
Nhan, chỉ thấy nàng ngay ngắn nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, môi tím lại, như người bị trúng độc.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhớ hồi trước nàng còn nghịch ngợm, thường xuyên làm hắn tức giận đến phát
điên, lúc này đây lại bất động nằm trên giường, trông như không còn sức
sống. Triệu Nguyên Thừa vừa đau lòng vừa phẫn nộ.
Ngọc Điệp bây
giờ đã sợ đến phát run, nhìn thấy bộ dáng chất vấn tức giận của Hoàng
thượng, lập tức quỳ trên mặt đất, giọng nói run rẩy.
“Bởi vì
nhiều ngày nay thời tiết nóng bức, cho nên khẩu vị của Kỉ chủ tử có kém
đi, cũng ngủ nhiều hơn, tối hôm qua sau khi Hoàng thượng đi, Kỉ chủ tử
mệt mỏi nằm ngủ trên giường, nô tỳ nghĩ Kỉ chủ tử quá nóng nên ngủ, nên
cũng không dám gọi, không nghĩ buổi sáng đến, đã thấy Kỉ chủ tử….”
Triệu Nguyên Thừa ngồi ở đầu giường, tinh tế quan sát khuôn mặt Kỉ Khuynh
Nhan, vẻ mặt ưu sắc, lão thái y bên cạnh thấy thế liền nhỏ giọng
nói:“Hoàng thượng, lão thần vừa mới xem mạch cho Kỉ chủ tử, Kỉ chủ tử là trúng Thiên Sơn kì độc.”
Ngọc Điệp vẻ mặt cầu xin nói,“Mỗi bữa
ăn của chủ tử, nô tỳ đều dung kim bạc để thử mới dám cho chủ tử dùng,
thủ vệ trong cung nghiêm ngặt như vậy, hơn nữa bình thường chủ tử ăn rất ít, làm sao có thể trúng độc?”
Hồ lão thái y giải thích,“Thiên
Sơn kì độc khác với các loại độc khác, cho dù có dùng kim bạc thử, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thử được là có độc hay không , bởi vì
loại độc này phát tán rất chậm, triệu chứng đầu tiên khi trúng độc là
mệt mỏi, lúc độc tính chậm rãi phát tán, mới mất mạng.”
Ngọc Điệp nghe như vậy, sắc mặt biến đổi.
Triệu Nguyên Thừa cũng đột nhiên nhớ lúc đến Vong Ưu cung hôm qua, tưởng rằng nàng không chịu được sự ép buộc của hắn mới ngủ, bây giờ nghĩ lại, hóa
ra lúc đó nàng đã trúng độc.
Hai mắt hắn đỏ lên, tức giận gọi Lưu Phúc,“Lập tức điều tra là ai dám can đảm hạ độc nàng, tất cả đầu bếp
phụ trách đồ ăn trong Vong Ưu cung đều giam vào đại lao, trẫm muốn biết
rốt cuộc là người nào mà có lá gan lớn như vậy, dám mưu hại nữ nhân của
trẫm?”
Lưu Phúc hoảng sợ. Từ khi Hoàng thượng mười sáu tuôi đăng cơ đến nay, dù có đau khổ như thế nào, cũng chưa bao giờ giống như hôm
nay, xem ra trong lòng hắn Kỉ chủ tử đã rất quan trọng. Không dám ngần
ngại, liền vội vàng đi làm ngay
Hồ lão thái y nhìn thấy Hoàng
thượng tức giận, bước lên nhỏ giọng khuyên giải, an ủi:“Hoàng thượng
đừng lo lắng, tuy rằng Thiên Sơn kì có lợi hại, nhưng Kỉ chủ tử cũng
không trúng nhiều độc, hơn nữa Kỉ chủ tử đã nôn ra máu đen nên chất độc
đã được thải ra, bây giờ Kỉ chủ tử hôn mê bất tỉnh, tính mạng cũng không lo, chỉ cần uống vài chén thuốc, cẩn thận điều trị, Kỉ chủ tử sẽ rất
nhanh khỏi lại.”
Lời nói của thái y rất chắc chắn, nhưng nhìn Kỉ
Khuynh Nhan vẻ mặt tái nhợt, bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, Triệu
Nguyên Thừa vẫn sợ hãi.
Hắn thật sự rất sợ, nếu nàng mà không còn thở nữa, hắn chả còn thứ gì.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, cả người hắn liền rét run.
Không bao lâu, cung nữ bê một chén thuốc tới, là do lão thái y phân phó, đưa
chén thuốc cho Ngọc Điệp để cho Kỉ Khuynh Nhan uống.
Bởi vì bây
giờ nàng đang bất tỉnh, Triệu Nguyên Thừa liền dựa người nàng vào lòng
mình, nhẹ nhàng mở miệng nàng ra, cho Ngọc Điệp đút thuốc cho nàng.
Chưa uống hết chén thuốc, Kỉ Khuynh Nhan đã ho ra máu đen.
Triệu Nguyên Thừa sợ hãi, Hồ lão thái y thấy thế, vội vàng nói:“Hoàng thượng
đừng sợ, Kỉ chủ tử ho ra máu chính là đẩy chất độc ra ngoài, nếu ho vài
lần nữa, chất độc sẽ được đẩy hết ra ngoài, lúc đó mới có thể hoàn toàn
bình phục.”
Tuy rằng lời thái y nói có phần đúng, nhưng nhìn tiểu nữ nhân trong lòng ho ra máu đen, vẫn làm cho hắn thấy lo lắng
Kỉ Khuynh Nhan thật là một tiểu yêu tinh! Bình thường thì có thể trêu chọc người khác khiến người ta tức chết, bây giờ thì sống chết còn không
biết thế nào, làm cho hắn rất nóng lòng.
Từ khi nàng ho ra máu
đen, cả người liền mơ mơ màng màng, nàng lúc thì khóc lóc, lúc thì kêu
nóng, lúc sau lại nói đau bụng, lúc lại nói đau đầu.
Triệu
Nguyên Thừa biết nàng khó chịu, cũng không trách móc nàng, thỏa mãn yêu
cầu của nàng, làm cho nàng dễ chịu, hắn lo người khác vụng về, hầu hạ
nàng không tốt, cẩn thận ôm nàng vào ngực, tự mình chăm sóc.
Lúc nàng nóng thì quạt cho nàng, lúc nàng lạnh thì giúp nàng ấm lên.
Đau bụng thì xoa bụng cho nàng, nàng đau đầu thì giúp nàng ấn thái dương.
Nàng khát thì cho nàng uống nước, lúc nàng đói thì thì đút cháo cho nàng.
Qua mười mấy canh giờ, khi tiểu nữ nhân trong lòng đã khá hơn thì đã là nửa đêm.
Ốm là lúc mà người yếu nhất, thân thể không chỉ yếu ớt, trong lòng cũng rất yếu.
Kỉ Khuynh Nhan khó chịu, đầu choáng váng, hoa mắt, khó chịu cả một ngày,
mấy lần ho ra máu đen, sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt xinh đẹp, bây giờ
yếu ớt, u sầu.
Nàng ghé vào lòng Triệu Nguyên Thừa hưởng thụ mùi
hương quen thuộc trên người hắn, như một con cún con bị lạc, cuối cùng
cũng tìm thấy chủ nhân.
Trong lòng nàng mặc dù không muốn, nhưng thân thể suy yếu nên theo bản năng tìm chỗ dựa vào.
Triệu Nguyên Thừa quý trọng giờ phút mềm mại, nhu nhuận này của nàng, một bên nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, một bên dùng khăn lụa lau mồ hôi trên trán
nàng.
Lúc Kỉ Khuynh Nhan tỉnh lại, liền nhìn thấy một bát thuốc bên giường, thuốc trong bát đen xì.
Vẻ mặt nàng chán ghét, dù không nhìn bát thuốc kia, cũng biết là nó rất khó uống.
“Ngoan, thuốc sắp nguội rồi, bây giờ uống được không?”
Nàng quay mặt đi, nhắm chặt hai mắt, kêu, “Ta uống nhiều lắm rồi, dù có chết ta cũng không uống, ta không uống!”
Mỗi lần uống thuốc kia, trong bụng nàng nóng như lửa đốt, không chỉ vì
không chịu được mùi vị khó uống kia, mà còn ho ra rất nhiều máu đen,
càng làm nàng khó chịu.
Lúc nàng nôn ra chất đen òm, tỏa ra một mùi hôi rất khó chịu, cái này luôn luôn mắc ở cổ họng nàng làm nàng rất khó chịu.
Triệu Nguyên Thừa biết nàng rất sợ uống thuốc, lúc nàng hôn mê còn có thể đút thuốc cho nàng, nhưng bây giờ nàng đã tỉnh, không chịu uống thuốc thì
rất nghiêm trọng.
Hắn không đành lòng bắt buộc nàng, nhưng Hồ lão thái y nói, thuốc này mỗi cách ba cái canh giờ phải uống một chén, nếu
uống muộn hoặc uống ít, chất độc còn dư sẽ không hết, cho dù nàng có khó chịu, nhưng vẫn không thể không uống.
Hắn một tay ôm lấy người
nàng ngồi dậy, đưa bát thuốc đến miệng nàng, khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm
khắc, lãnh giọng nói: “Ngoan, uống đi, bằng không trẫm sẽ không ngại đem tất cả nô tài trong cung đến đây, đánh từng người trước mặt ngươi.” Mấy ngày ở chung, hắn đã sớm biết làm thế nào để thuyết phục nha đầu này.
Đã được hắn giáo huấn một lần, Kỉ Khuynh Nhan biết nam nhân này không hề nương tay với người nào.
Tuy rằng còn muốn phản kháng, nhưng nghĩ đến việc hắn vì bức nàng mà làm
cái việc chỉ có hôn quân mới làm kia, chỉ có thể nén giận trừng mắt nhìn hắn, cầm lấy bát thuốc, cố nén sự
ghê tởm, uống hết bát thuốc kia.
Quả nhiên, thuốc vừa vào trong bụng, nàng lại ghê tởm nôn ra.
Nôn máu đen ra, nàng suy yếu khóc trong lòng hắn, vừa khóc vừa lên án: “Ta
không cha không nương(mẹ) không có quê hương, cô đơn bị nhốt ở đây đã
thảm lắm rồi, rõ ràng đã không còn thân phận Hoàng hậu, nhưng sao những
người đó vẫn muốn ta chết?
“Ta đã làm hại ai? Ta thương ai? Vì
sao tất cả bọn họ đều muốn hại chết ta? Đại thần không tha ta, hậu cung
phi tử không tha ta, thiên hạ này còn ai thương ta?”
“Ta quý nhất mệnh của mình, ta hận nhất là người khác muốn mạng của ta, ai muốn mạng của ta, ta sẽ liều mạng với hắn......”
Nghe nàng khóc thê thảm, đầy bụng ủy khuất, mách tội như trẻ con, Triệu
Nguyên Thừa đau lòng không biết làm như thế nào, chỉ có thể dỗ dành dành nàng, muốn nàng không đau lòng nữa.
Thấy nàng thương tâm khổ sở, lòng hắn đau đớn, ôm chặt nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng nói bên tai
nàng: “Việc này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, Nhan nhi nàng yên tâm, từ
nay về sau, trẫm nguyện dùng tính mạng mình bảo vệ nàng, tuyệt đối sẽ
không để ai làm thương tổn đến nàng.”
Cũng không biết qua bao lâu, trong lòng truyền ra tiếng hít thở đều đều.
Cúi đầu nhìn, nữ nhân kia náo loạn cả một ngày rốt cục cũng đã mệt mỏi ngủ.
Nhìn dung mạo vô tội khi ngủ của nàng, Triệu Nguyên Thừa ôm chặt tay, như muốn nàng nhập vào người mình.
Lúc trước được dễ dàng như vậy, nhưng đến khi thiếu chút nữa mất đi nàng,
hắn mới phát hiện, từ lúc nào không hay hắn đã coi nàng như sinh mệnh
mình.
Không biết bắt đầu từ khi nào, dục vọng đối với nàng lại biến thành cảm tình.
Hắn muốn thấy nàng thật vui vẻ, muốn nàng toàn tâm thương hắn, muốn trên đời này hai người là duy nhất.
Hắn thấy buồn cười, hóa ra cảm giác yêu một người, hẳn là như lo được lo mất.
Hiệu suất làm việc của Lưu Phúc luôn làm cho Triệu Nguyên Thừa vừa lòng,
không đến ba ngày, Lưu Phúc đã tìm được hung thủ hãm hại Kỉ Khuynh Nhan.
Tin tức xác thực, Triệu Nguyên Thừa mang theo mười mấy nội thị đến Sở Nguyệt cung.
Chủ nhân của Sở Nguyệt cung - Tô Nhược Liên nhìn Hoàng thượng đã một năm
chưa đến cung của mình rốc cục cũng đã đại giá quang lâm, nhưng không có ngây thơ đến mức mà nghĩ rằng mình lại được Hoàng thượng sủng ái.
Nàng rất rõ gần đây trong cung xảy ra chuyện gì.
Tiền Hoàng hậu Kỉ Khuynh Nhan trong Vong Ưu cung suýt chết, nàng cũng biết ẩn tình trong đó.
Cho nên khi Hoàng thượng u ám xuất hiện trước mặt nàng, chất vấn nàng có
phải hạ độc Kỉ Khuynh Nhan hay không, nàng cũng không e dè mà thừa nhận.
Triệu Nguyên Thừa lạnh lùng nhìn nữ nhân đang quỳ gối trước mặt mình, trong
trí nhớ của hắn, Tô Nhược Liên tính tình nhát gan, không tranh sủng với
ai.
Khi đem nàng vào hậu cung, hắn cũng thấy nàng không phải là
người tàn ác, biết cách xử sự, mới ngoại lệ ân sủng nàng một thời gian.