Thái giám tâm phúc của hoàng đế - Lưu Phúc cùng hai tiểu thái giám, đem theo thánh chỉ, chạy đến tẩm điện của Hoàng hậu - Vong Ưu Cung, cảnh tượng
vô cùng vội vã.
Trong Vong Ưu Cung, Hoàng hậu Kỉ Khuynh Nhan mới
mười tám tuổi, lười nhác nằm nghiêng trên nhuyễn tháp Bạch Ngọc, mặc
phát thuỳ tiết (chỗ này không hiểu >.
Nàng mặc áo choàng lụa mềm mại màu vàng kim, vải mỏng rộng thùng thình phủ
lên trên người gầy yếu, mơ hồ có thể thấy da thịt trắng noãn như tuyết,
mềm mại.
Trên đùi nàng phủ một tấm chăn mỏng, cung nữ quỳ trên mặt đất, thật cẩn thận mà bóp chân cho nàng.
Bàn tay trắng nõn, thon dài đang cầm một quyển sách, ánh mắt trong suốt như nước, tập trung nhìn chữ viết trên sách, trông như hưởng thụ cuộc sống
bình thường, tốt đẹp.
Lát sau, từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, chính là Lưu Phúc cùng hai tiểu thái giám.
Lưu Phúc kia hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt cực kỳ khôn khéo, đang bước vào
Vong Ưu Cung, tươi cười bái kiến chủ tử, “Hoàng hậu nương nương, thánh
chỉ đến…..”
Hoàng hậu không chút để ý mở ra mí mắt, duy trì tư thế như cũ, cầm quyển sách nhẹ nhàng trở mình, không thèm hừ lấy một tiếng.
Lưu Phúc ho nhẹ một cái, đối với hành động của Hoàng hậu cũng không dám nói thêm gì.
Một tên tiểu thái giám cất giọng lanh lảnh nói: “Nương nương, thánh chỉ đã đến, sao người còn không quỳ xuống tiếp chỉ ?”
Chân mày nữ tử trên giường chau lại, khóe môi giương lên chút giễu cợt cùng
lạnh lùng, vẫn không có ý định quỳ xuống, mà cung nữ đang bóp cho nàng
nghe thấy thế liền ngừng tay, xoay người quỳ xuống.
Kỉ Khuynh
Nhan liền đóng sách lại, nhìn cung nữ kia ra lệnh: “Tiếp tục bóp!” Tuy
biểu tình không giận dữ, nhưng âm thanh kia lại giống trù thu chim hót
rất êm tai.
Tiểu cung nữ sợ tới mức không biết làm sao, do dự trong chốc lát, mới lại quay lại tiếp tục bóp chân cho nàng.
Lưu Phúc quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn tên thái giám vừa mở miệng,
trong ánh mắt nhìn không ra hung ác tàn bạo, quay đầu lại, thay bằng vẻ
mặt tươi cười, “Nương nương ngài có thể nằm tiếp chỉ…..”
Nói
xong, hắn chậm rãi mở thánh chỉ trong tay, cao giọng nói: “Phụng thiên
thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Hoàng hậu Kỉ Khuynh Nhan được làm quốc
mẫu là nhờ ơn trời, nhưng không có đạo đức của người làm phi.
Tại lễ thọ yến của trẫm dám coi thường lễ pháp hoàng tộc, trước mặt mọi
người đánh đại thần, ỷ vào sự sủng ái mà kiêu, bất chấp thiên hạ to lớn
mà phá hư tín vật hoàng gia “Thánh linh châu”, coi rẻ quốc pháp, tội ác
tày trời, nay phế bỏ tước vị Hoàng hậu, giáng xuống thứ nhân, khâm thử!”
Thánh chỉ được đọc xong, bên trong một mảnh tĩnh mịch.
Trong tẩm cung, cung nữ thái giám đều nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, “phế bỏ tước vị Hoàng hậu”, mấy chữ này truyền vào tai, bọn hạ nhân chỉ cảm
thấy toàn thân rét run.
Phải biết rằng nếu chủ tử mất đi sự sủng ái, cuộc sống của bọn nô tài cũng không tốt đẹp gì.
Nhưng người nên lo lắng vẫn nằm ở trên giường, nghe vậy thì nhợt nhạt cười
lạnh, “Làm phiền Lưu công công trở về nói với Hoàng thượng, chỉ phế hậu
này ta nhận!”
Lưu Phúc cung kính tiến lên, đưa thánh chỉ qua, rồi lại nhỏ giọng bên tai nói: “Nương nương, nếu bây giờ người đi tìm Hoàng thượng cầu xin tha tội, chịu nhận phạt, nói không chừng Hoàng thượng sẽ thu hồi lại thánh chỉ…..”
“Không cần!”
Kỉ Khuynh Nhan tiếp nhận thánh chỉ, cũng không thèm nhìn qua một cái, ném xuống mặt đất.
Trong Vong Ưu Cung bọn nô tài bị hành động của nàng doạ đến không tin được, run run mà quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh.
Lưu Phúc thở dài. Vợ chồng giận dỗi, xui xẻo nhất chính là bọn hạ nhân.
Rời khỏi Vong Ưu Cung, hắn quay đầu lại trừng mắt tên thái giám đang đi phía sau: “Đến hình sự phòng lãnh ba mươi bản.”
Tiểu thái giám kia nghe thấy vậy, phịch một tiếng quỳ xuống đất, giọng run rẩy hỏi: “Lưu tổng quản, đây là vì sao?”
Hắn hừ một tiếng, “Tên nô tài ngu xuẩn, ngươi có biết tại sao Hoàng thượng
dù phế Hoàng hậu nhưng không đem nàng vào lãnh cung không?”
Tiểu thái giám cẩn thận suy nghĩ, quả thực trong thánh chỉ không có nhắc đến việc đem Hoàng hậu vào lãnh cung.
“Ngươi có biết vì sao nàng dám nằm mà tiếp chỉ không?”
Sắc mặt Tiểu thái giám tái nhợt mà lắc đầu, hắn là hạ nhân mới đến, chỉ
nghe nói lúc trước Hoàng thượng rất sủng ái Kỉ Hoàng hậu, vì nàng mà dự
định bỏ đi toàn bộ hậu cung.
Lưu phúc giơ chân đá hắn một cước,
“Nguyên nhân thì ngươi hiểu sau, chỉ biết ta vì cái gì mà bảo ngươi đi
lãnh ba mươi bản.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Không phải
hắn đối với hạ nhân quá mức vô tình, mà hiện giờ tuy Kỉ Khuynh Nhan bị
phế, nhưng chỉ cần có đầu óc thông minh mọi người đều biết, nàng chính
là sinh mạng của Hoàng thượng.
Tên thái giám kia có mắt như mù, đắc tội với nàng không chết thì cũng bị Hoàng thượng lột da.
Ba mươi đại bản coi như là bài học cho hắn, cho hắn biết trong hoàng cung, hạng người nào không thể đắc tội.
Hậu cung, vĩnh viễn là nơi tràn ngập mùi máu tanh, nếu không tinh ranh thì chỉ có chết!