Bưng ly rượu bạch
ngọc, Triệu Nguyên Thừa cười cười: “U ác tính không thể để lâu quá, nó
nguy hại đến thân thể, đúng lúc đem cắt bỏ là vô cùng tất yếu.”
Hắn cũng không phủ nhận tràng diễn trên đại điện rất tốt, vì phá hủy thế
lực Tào Thanh Sơn, hắn đã âm thầm lên kế hoạch rất nhiều năm.
“Thần đệ thực sự bất ngờ, không nghĩ tới Tô Từ Cao là hoàng huynh phái đến
làm nội ứng bên người Tào Thanh Sơn, lần này hắn bị tâm phúc mình tín
nhiệm nhất bán đứng, nhất định bị đả kích rất lớn.”
“Hắn phạm nhiều sai lầm như vậy, đả kích này vẫn là tiện nghi cho hắn rồi.”
Triệu Nguyên Thừa lạnh lùng cười, đối với Tào Thanh Sơn từ nhiều năm trước hắn đã xem ở trong mắt, ghi tạc trong lòng.
Ngay cả lúc Tào Thanh Sơn cố ý kéo dài thời gian đưa lương thảo đến tiền
tuyến, lại che đậy việc Lục đệ đưa tin tới, việc này hắn đều biết được
rành mạch.
Sở dĩ mãi lúc này mới tìm Tào Thanh Sơn vấn tội là
không nghĩ rút dây động rừng, làm cho hắn có phòng bị, có thể đánh hắn
triệt để, không cần phải nhanh như vậy triển khai hành động.
Nếu
không phải lén mang Nhan Nhi ra cung, gặp phải đám người Tào Thanh Sơn
phái tới ám sát, hắn cũng sẽ không vội vàng triệu Lục đệ hồi kinh cùng
hắn diễn tuồng này.
Tóm lại Tào Thanh Sơn ngàn không nên, vạn không nên, chính là đánh chủ ý tới trên đầu của hắn.
Nếu người nọ ác độc như vậy, hắn cũng không cần phải chú ý chi nghị quân thần nhiều năm, trực tiếp đưa hồ ly kia vào Địa ngục.
Nhiều năm tham ô hối lộ như vậy, mua bán chức quan… tội danh đồng thời gia
tăng, cũng đủ làm cho Tào Thanh Sơn rơi đầu, mà nghe nói cái người không được việc gì Tào Kim Hạo, từ lúc cha của hắn vào ngục, tin tức rơi vào
trong tay Tào phủ, liền dọa thành bùn nhão bất tỉnh nhân sự.
“Hoàng huynh, ngài lần này quyết tâm bỏ tù Tào Thanh Sơn không chỉ có là trừ gian diệt ác đơn giản như vậy chứ?”
Triệu Nguyên Duy gắp đồ ăn, ngẩng đầu tự tiếu phi tiếu liếc huynh trưởng một cái.
“Nghe nói không lâu, ngài cùng hoàng tẩu lén ra cung, gây ra không ít nhiễu loạn …”
“Uh, tưởng ngươi đang ở biên cảnh, nhưng thật ra tin tức thập phần linh thông.”
“Giờ phút này tạm thời không có chiến sự, giải trí lớn nhất của các tướng sĩ chính là thu thập bát quái, chuyện tình hoàng huynh hoàng tẩu trong lúc đó luôn luôn bị nhìn chăm chú, muốn không biết cũng khó.”
Hắn cười hừ một tiếng: “Trẫm cũng không thể trị các ngươi tội nói bừa chuyện của hoàng đế.”
Triệu Nguyên Duy vẻ mặt cợt nhả, đứng dậy vái chào: “Mong rằng hoàng huynh
đại nhân đại nghĩa, đừng vì thế mà trách tội mọi người.”
Triệu
Nguyên Thừa mặc kệ hắn, khẽ uống rượu, ánh mắt dần dần trầm xuống:
“Ngươi có thể vĩnh viễn không thể lý giải được, sinh mạng người quan
trọng nhất thiếu chút nữa cùng mình sinh ly tử biệt là cảm giác gì.”
Nếu đời này không được nhìn thấy Kỉ Khuynh Nhan nữa, hắn không biết cuộc sống có còn ý nghĩa gì không .
Có được quyền thế cao nhất thì sao? Một khi trái tim bị đào rỗng, cùng cái xác không hồn có gì khác nhau.
Triệu Nguyên Duy ngẩn người, không nghĩ tới hoàng huynh mình vì một nữ tử lộ ra vẻ mặt như vậy.
Đối với nữ nhân Kỉ Khuynh Nhan này, hắn vô cùng hiểu biết.
Lúc trước thái tử Thương Việt - Thượng Quan Sâm mưu đồ gây rối Kim Thịnh,
vì để thuận tiện đánh bại Thương Việt, Triệu Nguyên Duy lấy thân phận
nội ứng lẻn vào, cũng rất nhanh lấy sự thông minh tài trí của mình được
Kỉ Hằng tín nhiệm, có thể thuận lợi tiến vào triều đình Thương Việt,
cùng Triệu Nguyên Thừa trong ngoài phối hợp.
Thời gian làm quan ở Thương Việt, hắn không chỉ một lần cùng hòn ngọc quý trên tay Kỉ Hằng, Kỉ Khuynh Nhan tiếp xúc.
Tuy rằng lớn lên tựa như thiên tiên, nhưng tính cách tinh quái, làm cho người ta đau đầu.
Lúc trước thái tử Thương Việt Thượng Quan Sâm ngày đêm trông mong, muốn nàng sớm trưởng thành, lấy nàng làm vợ.
Không nghĩ tới Thượng Quan Sâm tham lam, chẳng những tự tay hủy đi Thương
Việt trăm năm đại quốc, lại một tay đưa thê tử chưa cưới hỏi tới tay
hoàng huynh.
Tuy rằng hắn rất xem thường cách làm người đê tiện
của Thượng Quan Sâm, thấy Kỉ Khuynh Nhan không phải gả cho đối phương mà cảm thấy cao hứng, nhưng khi hắn nhìn hoàng huynh nhà mình coi như nô
lệ, cao hứng phấn chấn chúng tuyên bố với tướng sĩ Kim Thịnh nàng là vật sở hữu của mình thì hắn thực sự vì nàng mà lo lắng.
Hắn biết
hoàng huynh nhà mình là một nam nhân bá đạo tàn nhẫn, ở hậu cung nuôi đủ loại mĩ nữ, dù những nữ nhân này hầu hạ thế nào, cũng không thu phục
được trái tim đế vương.
Mà tính cách Kỉ Khuynh Nhan thuộc loại chính nhân, kiểu có thù tất báo.
Lúc trước hoàng huynh dùng phương thức như vậy vũ nhục nàng, bức nàng tiến
hoàng cung, nha đầu kia không biết sẽ tức giận thành bộ dáng gì nữa.
Nếu nàng không thể thu lại tính tình của bản thân, chọc hoàng huynh tức giận, khả năng chết ở hậu cung chiếm chín phần.
Không nghĩ tới sau khi hoàng huynh đem nàng về hoàng cung, không lâu đã sắc
phong nàng làm hậu, tuy rằng chúng thần tử cùng chúng tần phi phản đối,
nhưng không ảnh hưởng đến quyết định tùy hứng của Hoàng đế.
Hắn
tưởng hoàng huynh thật sự bị mê hoặc, cái tiểu cô nương kia không có
việc gì lại đi chọc giận Hoàng đế, hoàng huynh dưới cơn nóng giận, lại
hạ chỉ phế đi thân phận Hoàng hậu của nàng.
Trấn thủ tại Nam
Cương, hắn thực sự lo lắng cho tiểu muội muội này, chỉ sợ hoàng huynh
thực sự tức giận lại muốn mạng nhỏ của nha đầu kia.
Cho nên sau khi nhận được chỉ đòi hắn quay về kinh, hắn đã nghĩ muốn thám thính một chút tình huống của nàng.
Không nghĩ rằng nàng ba bốn lần chọc giận hoàng huynh vẫn rất vui vẻ, cho dù
mất danh hiệu Hoàng hậu, vẫn có năng lực đem hậu cung huyên náo gà bay
chó sủa.
Nghĩ đến đây Triệu Nguyên Duy không khỏi bật cười, nàng
quả nhiên là tiểu ma đầu khó chơi, xem ra, hoàng huynh bá đạo của hắn
cũng bị nha đầu kia nhiệt náo khổ không thể tả.
“Trẫm biết ngươi
cùng Nhan nhi lúc trước ở Thương Việt có vài phần giao tình, nơi này chỉ có ta và ngươi, huynh đệ hai người, ngươi nói thật cho trẫm biết, bây
giờ trẫm phải làm sao với nàng mới có thể làm cho nàng toàn tâm toàn ý ở bên người trẫm?”
Lời này làm cho Triệu Nguyên Duy sửng sốt một hồi lâu. Toàn tâm toàn ý ở tại bên người?
Huynh trưởng mà hắn biết, không phải loại người nguyện ý cùng một nữ nhân,
không nghĩ tới Kỉ Khuynh Nhan có bản lĩnh hoàn tòa thu phục được hoàng
huynh.
Hắn không nhịn được cười cười: “Nàng cũng không thích hợp
làm mẫu nghi thiên hạ, cho dù hoàng huynh đem thân phận tôn quý như vậy
hai tay dâng tặng, cũng tuyệt đối không có được niềm vui của giai nhân.”
Triệu Nguyên Thừa thở dài. Hắn làm sao không biết, tiểu tổ tông kia đối với
quyền thế, địa vị cùng tài phú, căn bản chẳng thèm ngó tới. Nếu vật
ngoài thân dụ dỗ được nàng thì nàng sớm đã quy phục ở bên cạnh hắn.
“Nếu có thể, trẫm rất vui cùng nàng giống người thường ẩn cư núi rừng, ao
ước như chim uyên ương, ngày ngày hạnh phúc giống thần tiên.”
Lời ra khỏi miệng, trong lòng Triệu Nguyên Duy giật mình.
Người đời đều nói Vĩnh Liệt đế yêu ngôi vị hoàng đế đến mất hết tính người,
nhưng chỉ có hắn biết, từ đầu tới cuối hoàng huynh coi ngôi vị hoàng đế
như cặn bã, nếu có chút cơ hội, hoàng huynh thật sự sẽ bỏ xuống tất cả.
Nhưng hoàng huynh dưới gối không có con, nếu hắn thật sự vì nữ nhân buông tha cho ngôi vị hoàng đế, kế tiếp không phải chính mình phải đối mặt với đủ mọi trói buộc ngai vàng mang đến.
Nếu thật sự như vậy, thì thật đáng sợ!
Hắn nghĩ biện pháp làm cho tiểu nha đầu kia tiếp nhận hoàng huynh, nhận hậu vị, hoàng huynh mới có thể ở trên đế vị, chính hắn mới có thể miễn trận tai họa này.
Tuy rằng Triệu Nguyên Duy đã quay về kinh vài ngày, nhưng vì hắn mới nhận chức Trấn quốc Đại tướng quân, nên Hoàng thượng
vẫn hạ ý chỉ, tổ chức tiệc tối ở trong cung chúc mừng. Một mặt để hoàng
đệ đón gió tẩy trần, cũng nhân cơ hội chúc mừng hoàng đệ thăng chức thêm bổng.
Văn võ bá quan đến dự tiệc là việc phải làm, nhưng làm
cho mọi người ngoài ý muốn là, tới tham dự tiệc rượu, trừ bỏ những phi
tử địa vị khá cao ở hậu cung, Triệu Nguyên Thừa còn muốn người bị phế
thứ dân, Kỉ Khuynh Nhan xuất hiện.
Xem trình độ sủng ái của Hoàng thượng đối với vị phế hậu này, lại trả lại ngôi vị Hoàng hậu cho nàng là điều có thể.
Nhưng Hoàng thượng lại không làm như vậy?
Đó là bởi vì hắn biết Kỉ Khuynh Nhan cũng không coi trọng danh phận, địa
vị, huống hồ là đem ngôi vị Hoàng hậu trả lại cho nàng, khó tránh khỏi
tạo cho nàng một chút châm chọc khiêu khích.
Lần trước ra cung bị tập kích, hắn lại hạ mình, thật vất vả mới dỗ tiểu tổ tông này thân cận với mình vài phần, hắn cũng không muốn phức tạp, để nàng không thoải
mái.
Nên khi hắn muốn mang nàng đi đến yến tiệc hoàng đệ đón gió tẩy trần thì nàng không phản đối đề nghị này.
Nha đầu kia bình thường đặc biệt lười biếng, phải làm Hoàng hậu thì hoàn
toàn không quan tâm trách nhiệm của Hoàng hậu, rất ít khi tham gia yến
tiệc trong cung.
Lần trước hắn tổ chức thọ yến, là hắn cưỡng bức, dụ dỗ nàng mới đến, không nghĩ đến vì màn cung yến đó mà làm cho quan
hệ hai người lâm vào tình trạng tồi tệ nhất từ trước tới nay.
Cho nên lần tiệc rượu đón gió này, hắn hỏi thực sự cẩn thận, nếu vị tiểu tổ tông này không muốn đi, hắn sẽ không miễn cưỡng.
Không nghĩ tới là khi hắn vừa nói ra, nàng liền dùng sức gật đầu còn nghiêm
trang nói: “Hoàng thượng hạ chỉ muốn ta đi, ta nào có thể không đi. Nếu
không đi làm mặt rồng giận dữ, lại đánh ta thì làm sao bây giờ?”
Hắn lúc ấy nghe được cũng không nói gì, vật nhỏ này hắn đã coi như trân
bảo, đừng nói đánh nàng, chính là rụng một sợi tóc, hắn cũng đau lòng
hơn nửa ngày.
Nhưng mà không nói ra. Ngày yến tiệc đón gió đã đến, hắn vẫn vui mừng hoan hỉ mang tiểu nữ nhân theo bên người.
Chúng đại thần đối với việc Hoàng thượng đem một thứ dân đối đãi như Hoàng hậu, còn mang bên người, cũng mặc không nói gì.
Bọn họ đã từ bỏ thuyết giáo chế lễ gia pháp với Hoàng thượng, dù sao nói
cũng vô dụng, nếu ngược lại khiến Hoàng thượng không vui, còn có thể bị
trách phạt.
Dù sao Hoàng thượng thống trị Kim Thịnh tốt như vậy,
chỉ cần bổng lộc của bọn họ không bị ảnh hưởng, địa vị không bị uy hiếp, cho dù Hoàng thượng muốn thờ phụng một con kiến, vậy cũng không sao.
Huống hồ Kỉ Khuynh Nhan không gây trở ngại, cho dù tính tình kinh người nhưng là một người đẹp, đó cũng là một cảnh đẹp ý vui.
Hậu cung có mấy vị quý phi đến, đối với tình huống trước mặt này cũng bảo trì trầm mặc.
Ngẫm lại tại sao Tào quý phi bị đánh vào lãnh cung, Liên quý phi vì sao đột nhiên bạo bệnh bỏ mình?