Nếu ai nói, tối qua tôi chỉ đơn giản nằm mơ, có đánh chết
tôi cũng không tin. Tôi thấy, đây là một đoạn kí ức nào đó của Liễm
Dung. Tôi đoán, đó chính là đoạn kí ức về quá trình Liễm Dung và Tề Hạo
quen nhau, tuy tuổi tác của người trong mộng bị che đi bởi mặt nạ, nhưng qua thanh âm cũng biết đó là Tề Hạo. Phiên Phiên, tôi phỏng chừng cái
tên này là một ký ức được cất sâu dưới tận đáy lòng, nay đã bị đánh
thức. Nói như vậy, Liễm Dung thực sự biết Tề Hạo sao? Vậy, vì sao đoạn
ký ức đó lại ngắn như thế, sau đó thế nào? Còn nữa, vì sao Liễm Dung lại phải chạy đến ngôi chùa đó, Tề Hạo vì sao lại bị người ta đuổi giết?
Rối tinh hết cả lên, nhớ được một ít manh mối, lại lôi ra một đống lằng
nhằng. Bất quá cũng tốt, chí ít tôi cũng xác minh được Liễm Dung và Tề
Hạo nhất định có cố sự.
"Tiểu chủ, hôm qua người nói thích ăn bánh hạt, cho nên Hoàng thượng
phân phó nô tài mang đến một ít." Không cần phải nói, nhất định là giọng của Tiểu Hỉ Tử. Hàng ngày đều đến xum xoe, giọng hắn vừa nghe là biết.
Tôi cười cười: "Cảm tạ Hỉ công công, thay ta tạ ơn Hoàng thượng."
Tiểu Hỉ Tử cười mãn nguyện: "Đấy là chưa nói, chỉ cần tiểu chủ thích
ăn gì, nô tài sẽ đáp ứng hết. Hoàng thượng đã dặn rồi, tiểu chủ muốn cái gì, muốn ăn gì, cứ nói với nô tài một tiếng là được." Ngày nào cũng
vậy, hắn không phiền cơ mà tôi phiền.
"Công công, gần đây những gì ngon nhất ở Ngự thiện phòng đều bị ta ăn sạch rồi." Ngẫm lại mà cười, chỉ cần có đồ ăn ngon, Thái hậu và Hoàng
thượng nhất định sẽ sai người đưa đến cho tôi, chúng nữ nhân ở hậu cung
đến vị thế nào cũng không biết.
"Tiểu chủ nói vậy, chỉ cần người thích là được rồi. Nếu không, Hoàng
thượng sao biết người thích bánh hạt dẻ, lập tức ngài phái người đưa
tới." Ai, Tề Hạo đối với tôi thật tốt, đáng tiếc tôi không phải là Liễm
Dung thật, cũng không phải là Phiên Phiên của chàng.
"Tiểu chủ thực có phúc, Thái hậu cũng bảo ta mang đến cho người." Đang nói chuyện, Phúc công công của Thái hậu cũng đã tới.
Tôi vội đứng lên, "Phúc công công, ông cũng tới à."
"Hôm nay tiểu chủ người nói thích ăn bánh hạt dẻ, cho nên Thái hậu
sai nô tài mang đến cho người." Hôm nay tôi đúng là nói thích ăn, vốn là thứ tôi thích ở thời hiện đại. Cho dù thích cũng không cần phải đưa đến a, tôi không phải heo, sao ăn được nhiều như vậy.
Tiểu Hỉ Tử đứng lên, thi lễ với tôi: "Tiểu chủ, Hoàng thượng còn đang đợi nô tài, có yêu cầu gì xin cứ nói với nô tài."
"Tạm thời chưa cần gì, tạ ơn công công quan tâm." Tôi cố duy trì
phong độ. Kỳ thực tôi đã bị cái giọng nam không ra nam nữ không ra nữ
của hắn làm buồn nôn rồi, chịu không nổi nếu hắn tiếp tục dài dòng đâu.
Ngoài Tần Nhi, hắn là người thứ hai có thể đại diện cho Đường Tăng được
đấy.
"Tiểu chủ, Ngự thiện phòng mới có vị ngự trù mới, các món do hắn làm
rất ngon. Thái hậu phân phó, tiểu chủ muốn ăn thì tới Vĩnh Thọ cung."
Phúc công công không quên ân cần. Nhắc đến ăn, tôi lại buồn nôn.
Phúc công công thấy sắc mặt khó coi của tôi, vội nói: "Tiểu chủ có phải khó chịu? Có muốn thỉnh thái y đến không."
"Không cần, cảm tạ, gần đây bụng ta không được tốt lắm."
Một thanh âm vui sướng bay vào: "Hảo cho Tiểu Phúc Tử ngươi, nguyên
lai trốn ở đây nãy giờ." Phúc công công biến sắc, đáng thương nói: "Tiểu chủ, nô tài đi trước, Ngọc Tình công chúa không dễ đối phó đâu."
Phúc công công lui ra khỏi cửa, hành lễ với một nữ tử. Nàng rất đẹp,
một thân hỏa hồng nổi bật, tóc đen buông phần nửa, khí phách kiên cường, trang phục rất giống với nữ tử giang hồ. Cũng hơi giống với Thái hậu,
nàng chính là bảo bối của Thái hậu, tỷ tỷ của Tề Hạo, thất công chúa
Ngọc Tình.
Ngọc Tình công chúa quả thực là công chúa tài năng nhất của tiên đế,
văn võ song toàn, lại đẹp như vậy. Nhưng tính tình mạnh mẽ, hai mươi
tuổi rồi mà vẫn chưa xuất giá. Kỳ thực, nàng chưa xuất giá là vì chưa
muốn gả cho ai, nghe nói, nàng toàn tâm toàn ý tìm một nam nhân thật nổi bật mới chịu gả cho. Ngọc Tình công chúa và đương kim Hoàng thượng cùng một mẹ, lại được Thái hậu sủng ái vô cùng. Không biết có bao nhiêu
vương công quý tộc muốn trèo cao, đều bị nàng cự tuyệt. Nghe đâu năm
ngoái, có vị võ tướng ỷ vào võ công của mình, biểu diễn chút võ thuật,
đến thỉnh gả Ngọc Tình cho hắn. Bị Ngọc Tình đánh cho ba ngày không
xuống giường được, từ đó về sau, không ai dám chọc đến nàng nữa. Ở trong cung, tất cả phi tử nương nương đều liều mạng nịnh bợ nàng, nịnh được
nàng thì chẳng khác nào nịnh được Hoàng đế và Thái hậu.
Ngọc Tình công chúa thấy Phúc công công cúi đầu lui ra, liền tóm áo
hắn lại, "Ngươi mang bánh hạt dẻ đi đâu? Ngươi biết rõ bản công chúa
thích nhất thứ ấy, còn không để lại tí nào đã lấy đi hết, có ý tứ gì? Có phải muốn bản công chúa chết đói?"
Phúc công công đau khổ, cúi đầu: "Cô nãi nãi của ta ơi, oan uổng a,
là Thái hậu nương nương bảo tiểu nhân mang đến cho Mạc tiểu nghi, không
liên quan đến nô tài."
Tôi nhìn chiếc bánh đặt trên bàn, bưng đến trước mặt nàng, "Công chúa, bánh hạt dẻ đây, thả hắn đi."
Ngọc Tình một tay đẩy Phúc công công ra, "Nếu bánh hạt dẻ của bản
công chúa được tìm thấy rồi thì bỏ qua cho người." Ngọc Tình trực tiếp
không đếm xỉa đến tôi, nhận lấy chiếc bánh thơm ngon mà ăn, tướng ăn
giống tôi thật. Còn bảo tôi không thục nữ ư, cho dù là Ngọc Tình công
chúa cũng chẳng ra sao. Bất quá, tính tình nữ tử này giống tôi, không
cách nào khác, tôi thích thế.
Tôi đưa mắt về phía Phúc công công, hắn xám xịt gật đầu ly khai. Phúc công công đã theo Thái hậu nhiều năm, tài lực trong cung không vừa đâu. Chúng tần phi đều phải mặt mày tươi cười với hắn, không ngờ lại sợ Ngọc Tình.
Tôi rót một ly nước cho Ngọc Tình, nàng nhận, một hơi hết sạch, ngay
cả một tiếng cảm ơn cũng không có. Tôi đạm đạm nhất tiếu, "Công chúa
thích ăn thì đem tất đi đi."
Nàng nhìn ta: "Cảm tạ, ta lấy hết, nhưng đừng mơ ta nói tốt cho người trước mặt Hoàng thượng." Tôi đoán, chúng tần phi thường hối lộ nàng,
cho nên nàng cũng cho rằng tôi giống như thế.
Tôi cũng nhìn lại nàng: "Ta không muốn ngươi nói tốt cho ta, Hoàng
thượng sủng ái ta chẳng qua vì ta không thích thế. Ta còn mong ngươi ở
trước mặt hắn nói xấu ta một chút, bảo hắn vĩnh viễn nhốt ta ở Lãnh
cung, đừng thả ra."
"Vì sao? Có nữ nhân nào lại không muốn hắn sủng ái." Tôi còn tưởng nàng có tư tưởng mới chứ, nguyên lai cũng cổ hủ a.
"Ta không thích, ta xuất giá sẽ gả cho người mình thương, còn muốn
hắn toàn tâm toàn ý với ta. Hoàng thượng đâu có thể đáp ứng được, hậu
cung của hắn nhiều mỹ nhân như vậy, không thể chung thủy được. Nhược
thủy tam thiên, chích thủ nhất biều (1)."
(1) nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều: Nước sông dù có đến ba nghìn gáo, ta cũng chỉ cần một gáo mà thôi (Maroon & Dudu
wordpress).
"Nhưng... Hắn là hoàng đế a."
"Hoàng đế thì sao? Nam nhân khả dĩ tam thê tứ thiếp, tầm hoa vấn
liễu, vì sao nữ nhân lại phải giữ trinh tiết. Nam nhân mất hứng rồi khả
dĩ hưu nữ nhân, nữ nhân vì sao không thể hưu bọn họ? Ta nói cho ngươi,
ta đã hưu Hoàng thượng rồi, cho nên đừng coi ta là nữ nhân của hắn, càng đừng so sánh ta với đám nữ nhân hậu cung kia. Bản tiểu thư thông minh
tuyệt đỉnh, nam nhân bên cạnh có thể xẹt như xe lửa vây quanh. Đừng có
nghĩ đệ đệ lừ đừ của ngươi là tốt, hắn có nhiều nữ nhân như vậy, là một
thân đại củ cải hoa tâm điển hình. Liễm Dung ta tuyệt đối không thích
san sẻ một nam nhân với một đống nữ nhân." Tôi hồi ở thời hiện đại bị
một đống ruồi bâu, giờ... Cơ bản không đáng nhắc.
"Mạc tiểu nghi..." Nàng đột nhiên đứng bật dậy, lớn tiếng.
Tôi lơ đáng hỏi lại: "Làm sao?" Cùng lắm thì đánh nhau một trận.
"Nói rất hay, thảo nào mẫu hậu và Hoàng thượng đều thích ngươi, hiện
tại ta cũng bắt đầu thích ngươi rồi đấy." A? Tôi vốn tưởng nàng sẽ mắng
tôi một trận chứ.
Tôi cười hì hì: "Đương nhiên, ta là ai nào? Ta là siêu cấp đại tài
nữ." Với một người hiện đại mà nói, tư tưởng này bình thường thôi.
"Xe lửa là cái gì?" Nàng đột nhiên ngây ngốc hỏi.
"Xe lửa là... Ách... Đó là... Một loại phương tiện giao thông, đừng
lắm lời." Tôi bực mình, cùng thảo luận xe lửa là cái gì với một cổ nhân, tựa hồ thật dớ dẩn. Tôi có giải thích đến 1000 năm nữa, nàng cũng không hiểu.
"Phương tiện giao thông? Là cái gì?" Tôi ngã ngửa, phiền phức a.
"Cái này, so với mã xa không khác mấy a, chạy rất nhanh."
"Hôm nào mang ta đi xem, lớn thế này rồi vẫn chưa thấy xe lửa." Xác suất cô nhìn thấy xe lửa so với gặp quỷ còn nhỏ hơn ấy.
"Xe lửa là một vật không thấy được, chỉ là trong truyền thuyết mà thôi, thực tế là chưa ai từng thấy." Tôi bắt đầu nói láo.
Nàng có chút thất vọng: "Nga. Xe lửa..."
Tôi phất phất tay, sốt ruột nói: "Đừng... Đừng nói đến xe lửa là gì nữa. Là ta nghe cố sự, có nói ngươi cũng không biết."
"Cố sự gì, kể cho ta đi."
"Giời, đại tỷ, ta không phải sách, người kể truyện xưa nhiều lắm,
ngươi tìm ta làm gì. Nếu có VCD, DVD thì ta sẽ cho ngươi xem, nhưng thời cổ đại không có điện." Thật tức chết, cái cô công chúa phá đám này, ấu
trĩ ghê gớm, ngốc vô cùng. Tôi sai rồi, quá sai rồi. Kỳ thật trong cung, không, là toàn Tề quốc, người có thể làm Đường Tăng đệ nhị sau Tần Nhi, không phải là Tiểu Hỉ Tử, mà là Ngọc Tình công chúa.
"DVD? VCD? Là gì vậy? Cả điện nữa? Cái gì là điện?"
Tôi bĩu môi không vui, hỏa sơn bạo phát: "Ngươi sao lắm lời thế hả,
nói chuyện với ngươi thực là tức chết, ta khổ cực giả trang thục nữ lâu
như vậy, đã bị ngươi phá hủy toàn bộ rồi. Con mẹ ngươi nói lung tung nữa ta tống ra khỏi Lãnh cung."
"Vì sao lại phải giả trang? Từ nhỏ đến lớn, mẫu hậu thường dạy ta như nam hài tử, vẫn sống hảo hảo đó thôi." Nàng dẩu dẩu miệng: "Không ngờ
ngươi so với ta còn..." Câu nói mà nàng dùng để thay lời than thở, chẳng phải lời hữu ích gì,
"Quá đúng, ta nói cho ngươi, kỳ thật biệt hiệu của ta là Nam Nhân bà. Có người tiên đoán ta tương lai sẽ không xuất giá, kết quả là nam sinh
bên cạnh ta khả dĩ xếp hàng từ Trung Quốc cho đến Nga, điểm dã man này
cũng tốt. Chúng ta có một bộ phim tên là Bạn gái dã man, sách sách, rất
hợp với sở thích của ta. Đàn bà sống ở thành phố như thế, quả thật là
ngon lành a." Tôi mở miệng, nói vô cùng tận a.
"Phim là cái gì? Có ăn được không?" Nhìn vào đôi mắt chờ mong của
nàng, tôi bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng làu bàu, "Chắc phải ăn ngon lắm,
ngươi toàn nói về khẩu vị của mình." Mấy nghìn năm thực sự khác biệt, dù tôi rất quý nàng, nhưng mà quá khó để khai thông.
"Sau này đừng có như bà lão, quấn lấy ta hỏi mấy câu vô nghĩa này, ta trên biết thiên văn, dưới biết địa lý. Biết trước mấy nghìn năm, biết
sau mấy nghìn năm, cứ nhất nhất giải thích cho ngươi thì mệt chết mất."
Chuyện lịch sử mấy nghìn năm trước nên biết một chút, tôi vốn là người
thời tương lai, thế giới sau này này thế nào tôi đương nhiên biết, không phải bịa đặt đâu.
Ngọc Tình chớp chớp mắt, cười gian: "Liễm Dung, ngươi lợi hại như thế có thể giúp ta một chuyện không." Nàng đột nhiên huyền bí lại gần tôi.
"Hảo, chuyện gì?" Thảo nào lại bày ra cái vẻ tính toán thế này, ra là có chuyện muốn nhờ a.
"Các cựu thần trong triều ngày ngày đều nói với Hoàng thượng, muốn
hắn gả ta đi." Nguyên lai Ngọc Tình bất khả nhất thế (2) đây cũng có lúc phải phiền não.
(2) bất khả nhất thế: không ai bì nổi (QT).
Tôi bày ra cái dạng dày dạn kinh nghiệm: "Kỳ thực rất đơn giản a, ngươi không lấy chồng không phải là được rồi sao."
"Đơn giản thế thôi á?"
"Thì đơn giản vậy, hôn nhân là chuyện của chính ngươi, vì sao phải
nghe mấy cái lão cổ hủ đó. Như thế này nhé, nếu như bọn họ lại bảo ngươi lấy chồng, thì ngươi nó với họ, ta không lấy chồng, muốn lấy thì các
ngươi đi mà lấy." Có đôi lúc đơn giản vậy thôi.
"Liễm Dung, ngươi thật là hoành tráng." Nàng bội phục từ thâm tâm.
Tôi dương dương tự đắc: "Ta nói cho ngươi, nữ nhân là phải hoành tráng như thế, bằng không xú nam nhân sẽ xem thường chúng ta."
"Muội muội ngươi lợi hại."
Tôi giận tái mặt: "Đừng có gọi ta là muội muội." Tôi đã 27 tuổi rồi,
bị một nha đầu 20 tuổi gọi là muội muội, trong lòng thấy khó chịu. Mấy
phi tử kia cũng gọi thì khách sao như thế, nhưng với Ngọc Tình công chúa thì khách sao cái nỗi gì.
"Vậy phải gọi gì? Tiểu nghi sao?"
"Siêu cấp phản cảm, gọi tỷ tỷ, còn nữa, đừng có coi ta là phi tử của
đệ đệ ngươi, ta là tỷ tỷ." Dù sao cũng đã có tuổi, "Được rồi, được rồi,
gọi Liễm Dung muội muội nghe làm bộ a."
"Hảo, không ngờ trên đời có đứa con gái tính tình giống ta đến vậy."
Chúng tôi đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, lang bái vi gian (3)... Ách,
dùng từ không đúng lắm.
(3) lang bái vi gian: câu kết với nhau làm việc xấu (QT).
Từ những 'sự tích' vĩ đại về Ngọc Tình, nha đầu kia tuyệt đối, theo
tôi, là một người đức hạnh. Trước tiên, không nói nàng là hòn ngọc quý
của Thái hậu, tôi thấy kết thân với nàng rất đáng giá. Nữ nhân hậu cung
muốn mua chuộc nàng không ít a, đáng tiếc các nàng dùng sai phương pháp. Ngọc Tình là một nha đầu rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt,
khiêm tốn nhún nhương với nàng thì nàng càng khinh thường. Không ngờ bị
tôi mắng một trận lại dễ dàng lấy lòng được, da...
Tôi kính trọng nàng là dư thừa, dù sao tư tưởng của cô bé này ở thời đại đây như thế cũng là hiếm có.