Từ nhỏ đến lớn, tết đối với ta mà nói vốn không có ý nghĩa
gì. NHìn thấy người khác cả nhà đoàn viên, ngược lại ta lại càng thấy
thương tâm. Trước kia nhất định luôn có Liễm Diễm bên cạnh, hiện tại thì sao? Cạnh ta chỉ có Vân Dung. Mặc dù ta cùng Vân Dung đã là tỷ muội,
nhưng nàng thuỷ chung/(rốt cục) vẫn không phải là Liễm Diễm đã cùng ta
lớn lên. Đầu đường bao nhiêu là náo nhiệt, bọn nhỏ mặc quần áo mới chạy
tới chạy lui chúc mừng tân niên, tiếng pháo nổ không dứt bên tai. Đèn
lồng đỏ thẫm đung đưa, câu đối khai xuân cầu may mắn,.. nhìn thật là
chói mắt. Tiếng pháo vang hoan hỉ, tiếng cười nói huyên thuyên,... tất
cả mọi thứ đối với ta đều là một loại châm chọc, một loại trần truồng
châm chọc....
Đi ngang qua một cái tửu điếm, thấy bên trong rất an tĩnh, lãnh
thanh, cho nên ta không tự chủ được mà tiêu sái bước vào (giống như 1
kiểu chạy trốn sự "châm chọc" ấy ạ). Nếu không thể giả vờ vui vẻ được
nữa, không bằng uống cho say đi, say cho bao thê lương, khổ sở tan vào
trong chén rượu... Khi còn ở hiện đại, lúc buồn ta thường đi tìm men
rượu, chìm trong xa hoa truỵ lạc say sưa mà quên đi bản thân. Tại sao
người khác xuyên qua mà vẫn sống vui vẻ, còn ta lại luôn thấy mệt mỏi cô đơn. Kỳ thật ta cảm thấy mệt mỏi vô cùng, từ khi cha mẹ vất bỏ ta, ta
cũng đã vô cùng mệt mỏi. Dù sao cũng có Liễm Diễm, có nàng yêu thương,
cho nên ta vì nàng mà kiên trì đi làm. Nhưng là hiện tại, ta cái gì cũng không có...
Bước chân vào 'Xuân Phong lâu', tiểu điếm tử lập tức ân cần chào đón, cười nói: "Cô nương thứ lỗi, tiểu điếm hôm nay không mở cửa tiếp khách
nhân." Không tiếp khách mà vẫn mở cửa, đúng là đồ heo bệnh. Ta đưa mắt,
thấy trong góc có một vị nữ tử mặc lam y phục, đương nâng cái bình rượu
lớn lên uống ừng ực.
Ta liếc liếc tiểu điếm tử, không vui hạ giọng: "Vị cô nương kia không phải là nhân nột sao?"
Tiểu điếm tử lập tức chưng ra bộ mặt nhăn nhó: "Ngài đừng nói nữa, vị cô nương kia tối ngày hôm qua giữa đêm khuya khoắt túm chặt tiểu nhân,
muốn ta cho nàng uống rượu. Tiểu nhân bất quá chỉ nói với nàng vài câu.
Cô nương này liền đem kiếm kề lê cổ tiểu nhân, nói rằng nếu không cho
nàng uống rượu nàng liền sẽ giết ta."
Ta sợ nha, thiên hạ còn có kẻ bá đạo như vậy. Cho dù ta luôn là cố
giữ dáng vẻ thục nữ, cũng ko nhịn được mà cười rộ lên. Nữ hài tử này
thật không có ý tứ, so với ta còn cá tính hơn. Nghe được tin tức giật
gân khôi hài như thế, tâm tình vô cùng buồn bực của ta lúc mới giờ là
bay hết veo.
Tiểu điếm tử thấy ta cười thành như vậy, lại trương ra một bộ mặt so
với mướp đắng còn nhăn hơn, "Cô nương, ngài cũng đừng giễu cợt ta thêm
nữa..."
"Ngươi, đi lấy cho ta một vò rượu...thượng đẳng" Ta nói xong liền
quay người hướng chỗ cô gái kia mà đi tới. Nữ trung hào kiệt như thế,
Liễm Dung ta hôm nay muốn kết mối giao tình.
Tiểu điếm tử hoàn toàn hôn mê, nhìn ta không động đậy. Ta không thèm
nhìn hắn, tự mình đi tới trước quầy cầm lấy một vò rượu, 'ba' – đặt
xuống trước mặt vị nữ tử áo lam, cười nói: "Ta bồi cô nương một chén."
Nữ tử áo lam ngẩng đầu, một khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra, lạnh như
băng, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào đôi mắt ta. Uy, ta đã thấy qua trăm ngàn mỹ nữ, nhưng cũng là chưa có gặp khuôn mặt nào tuyệt mỹ như
vậy, khuôn mặt ko có một tia ấm áp, nói thẳng ra là cái vẻ mặt nhìn đần
thối ra như cái loại vừa mới chết cả nhà ấy... Chưng ra khuôn mặt như
vậy, cư nhiên lại có vài phần xinh đẹp. Ánh mắt nàng khép hờ, nhìn lại
càng thêm vẻ phong tình. Ánh mặt nàng lay động, lộ ra một nụ cười: "Ha
hả, là ngươi a." Nàng giơ vò rượu lên, cái miệng xinh đẹp hạ giọng:
"Nào, uống cùng ta một chén." Âm thanh rất quen thuộc, ánh mắt rất quen
thuộc.
"Ngươi là ai?" Ta ngây ngô hỏi.
Nàng uống một ngụm rượu to, rồi ha ha cười nói: "Thuyền hoa, Thiên
Tuyệt Môn, Lam lệ," Trong đầu ta đột nhiên hiện ra thân ảnh nhanh nhẹn
màu lam, ngày ấy người đã cứu ta chính là nàng – Lam Lệ nữ hiệp. Lúc ấy
ngắm nhìn võ công cao cường của nàng, ta còn tưởng rằng nàng là một tiên tử, hiện tại nhìn qua, hoàn toàn giống một nữ lưu manh. Vừa lúc ta cũng giống một kẻ lưu manh, hai cái nữ lưu manh tụ một chỗ.
Lại uống xong một bình rượu nữa, ta thấy nàng hẳn là mượn rượu giải
sầu. Nữ hiệp Lam Lệ võ công cao cường, mà rượu vào cũng thành kẻ điên.
"Nữ hiệp tỷ tỷ, ngươi đừng uống nữa, ngươi uống nữa ta sợ ngươi sẽ ...say" Ta tự giác mang chữ "chết" tự mình nuốt trở lại.
"Say sao? Ta thực muốn say. Ngày ấy khi cả nhà ta bị kẻ khác giết
sạch ta cũng đã quay cuồng, giá mà ta có thể say không tỉnh dậy." Trong
giọng nói tràn ngập sự thê lương, lòng ta bắt đầu cảm thấy thương cảm
cho nàng. Mới vừa rồi ta còn nghĩ nhìn nàng như kẻ chết cả nhà, không
nghĩ tới nàng thật đã mất cả gia đình như vậy.
Ta nhịn ko được ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao bọn lại giết cả nhà ngươi."
Nàng cười khổ lắc đầu: "ÂN oán giang hồ... ngày hôm qua của 14 năm
trước, khi ta 6 tuổi, ta trơ mắt nhìn cả nhà bị người ta giết hại. Khi
ta từ phía dưới thi thể mẹ ta bò ra, trên người tất cả đều nhuốm đầy
máu, máu của người thân ta..." Ngày hôm qua? Không phải là tết âm lịch
sao. Ta khiếp sợ, là kẻ nào biến thái như vậy, mới đầu năm đã sát hại cả nhà người ta. Hắn quả thực là ăn no rửng mỡ không có việc gì làm.
Nàng nói xong ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tất cả đều là nước mắt.
Nước mắt, rượu cay, hoà chung một chỗ. Trên khuôn mặt thanh tú ướt nhoè, nhìn ko ra đâu là nước mắt đâu là rượu. Nàng đột nhiên cúi đầu, nằm ở
trên bàn khoc rống lên. Rồi lại cười, rồi lại khóc,... ta nhin ko được
sự hoài nghi nàng có phải hay ko mới từ bẹnh viên tâm thần trôn ra.
Tiểu điếm tử bất đắc dĩ bước lại chỗ chung ta, "Cô nương, nêu ngài
biết vị tiểu thư này, xin hãy mang nàng đi có được ko, tiểu nhân thật ự
ko chịu nổi nàng làm ầm ĩ. Chỉ cần ngài mang nàng đi, tiền rượu của nàng ta coi như ko tính." Tân tân khổ khổ giằng co một đêm, hiền tại hắn cả
tiền thưởng cũng ko cần, có thể thấy được Lam nữ hiệp của chúng ta phát
điên kinh khủng thế nào. Bằng lương tâm mà nói, thấy nàng như vậy lòng
ta có vài phần thương xót. Từ trên danh nghĩa nói, nàng đã cứu ta một
mạng. (cụ thể tình huống còn chưa rõ, nàng rốt cuộc là cứu ta, hay là
tới liên luỵ ta a?)
Ta tiện tay lấy một thỏi bạc đưa cho tiểu điếm tử một thỏi bạc, "Cho
ngươi, ngươi giúp ta mang nàng trở về." Một tràng sợ hãi vừa rồi cũng đủ nặng, nhân gia ko muốn dây dưa cùng nàng nữa. Ta đụng phải vị nữ hiệp
này, đủ ko may rồi.
Ta kéo nàng đi như 2 con cờ đô – mi – nô chuẩn bị ngã, rốt cuộc cũng
kéo Lam Lệ được về đến nhà. Nàng vừa đi vừa phun oẹ, khiến cho ta một
thân... Nếu ko phải thấy bộ dáng nàng nửa sống nửa chết, ta thật muốn
đem nàng quẳng đi. Vân Dung thấy ta đi ra ngoài một chuyến mà vác về một cái tửu quỷ, đôi mắt trợn tròn lên nghi hoặc.
Giằng co hồi lâu, cuối cùng cũng đem được Lam Lệ đi tắm rửa sạch sẽ,
rồi mang nàng lên giường nghỉ ngơi. Nàng là giờ một thân sạch sẽ, bấ quá có một người nào đó có bộ dáng như một kẻ chui từ đống rác chui ra....
Mà người đó ko phải ai khác lại chính là ta. Một thân quần áo mới, bị
nàng nôn ói cho mà ko cách nào né tránh được, ta thật là quá khiếp sợ.
Chắc kiếp trước ta nợ nàng nhiều lắm, cho nên lần nào gặp nàng cũng gặp
toàn xui xẻo.
Sau khi tẩy rửa sạch sẽ, Vân Dung một mặt lau giúp ta mái tóc ướt
sũng, một mặt ko nhịn cười được mà hỏi ta: "Vị cô nương này là ao? Tại
sao lại làm ngươi biến thành như vậy."
Ta bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Ta cũng ko biết phải nói cái thứ yêu
tinh này từ đâu tới, tóm lại mỗi lần gặp phải nàng ta là ta toàn gặp xui xẻo. Nhưng vẫn phải giúp nàng tỉnh rượu cái đã, ta sợ nàng uống nhiều
rượu quá mà chết vì say luôn mất." Nàng là ko biết, lúc ta đến cái tửu
lâu kia, thiếu chút nữa bị hù chết. Ta một năm cũng ko uống được nhiều
rượu như vậy, chỉ có thể nói là....quá shock~~~~
"Rốt cuộc là chải đầu cho ngươi xong, ta vẫn còn phải giúp nàng kia
tỉnh rượu?" CHính ra thì ta một mực sai bảo Vân Dung hoài. Theo bản năng đã coi nàng như nha hoàn từ lúc nào ko biết.
"...Trước cứ giúp người kia tỉnh lại đã, ko cần phải làm tóc giúp ta, rồi ngươi có muốn làm gì thì cứ làm thôi."
"......." Vân Dung cũng hết chỗ nói rồi, ai bảo nàng muốn được ta
nuôi. Ăn bám ta, ở bám ta, dùng đồ ta mua cho, từ việc được đối đãi như
khách tự nhiên trở thành cái nha hoàn cũng ko chết được.
Mùng một Tết cứ như thế bình thản trôi qua, thời gian trôi qua như cũ ko có gì sai biệt ( mọi việc trôi qua vẫn như cũ chẳng có gì thay đổi). Duy nhất có một điểm khác chính là trong nhà có thêm một người, một nữ
nhân ngủ mới nói năng như điên khùng. Lúc mới đầu ta vẫn còn nôn nóng
chạy đến bên người nàng chiếu cố, cho tới lúc nàng nói linh ta linh tinh tới tận đêm khuya. Ta rốt cục chán ghét đém lời nàng coi như tiếng
nhạc, trực tiếp mặc kệ mà ngủ ngon lành.
Ngẫm lại những lời nàng nói cũng có thể liên quan đến chuyện nàng đã
kể ta, miệng nàng một mực kêu cha, nương, muội muội, ca ca.... Lúc miệng mấp máy kêu gọi thân thể nàng cứ cuộn tròn lại một góc, trên mặt mồ hôi lạnh tuôn ra liên miên. Ai, hài tử đáng thương, hẳn nàng lại đại nghĩ
tới cảnh cả nhà nàng bị kẻ khác giết.
Nghĩ đến cái tình cảnh thập phần kinh hãi kia, ách. Là thảm khốc, đúng, thật là tàn nhẫn.
Mùng hai Tết đã đến rồi, nghe nói trên đường có người biểu diễn, ta
cho Vân Dung một bao lì xì đỏ thẫm (vì Vân Dung ko có tiền đi chơi), rồi để nàng ra ngoài hóng mát một chút. Vân Dung gần đây rất ít xuất môn,
ta thấy nàng sắp mốc meo luôn rồi, nhân dịp lễ mừng năm mới, cho nàng
náo nhiệt vui vẻ một phen. Ta vốn cũng muốn đi cùng nàng, nhưng lại sợ
cái vị nằm trên giường kia tỉnh lại, mang nơi này đập phá nát bươm.
Vân Dung ko có ở nhà, vị trên giường kia hẵng còn đang ngủ. Say quá
lợi hại, nàng đã ngủ một ngày một đêm, cư nhiên vẫn còn chưa tỉnh lại.
Ta hoài nghi nàng tới cùng có thể hay không ko tỉnh lại nữa, muốn chết
thì kiếm chỗ khác mà chết, chết chỗ này của ta sẽ làm ta sợ hãi.
Ta thật sự là buồn chán, gục trên bàn ngủ gà ngủ gật, ta thường xuyên ngủ gà ngủ gật, đặc thi thoảng lại quay qua săn sóc nàng. Mệnh ta thực
là khổ a, rõ ràng là tiểu phú bà, vậy mà giờ lại phải như một cái nha
đầu, chiếu cố một cái người điên.
"Nương....Nương, đừng bỏ ta đi, nương." Một tiếng thét thê thảm đến chói tai, làm cho ta giật mình tỉnh lại.
"Cháy nhà...." Cái này là...lúc ta tỉnh dậy ngủ mớ nói. Ta vừa nói
giật mình nhảy cẫng lên, nếu là cái trần nhà kia thấp tý, phỏng đoán ta
có thể nhảy lên tận nóc nhà luôn quá. (t/g: ngươi có thân thủ như vị Lam Lệ kia sao? J))
Không cần phải nói, Lam nữ hiệp vừa mới bình tĩnh trở lại xong lại
nổi điên. Nàng cả người co quắp, môi run bần bật, hai tay ô chặt người
lại. Ta bất đắc dĩ lắc đầu, dùng khăn long lau đi mồ hôi cho nàng. Nàng
đột nhiên giơ tay lên, 'ba' – cho ăn ăn một Đại Ba CHưởng. Khí lực Lam
Lệ không nhỏ, ta bị một cái bàn tay nàng đánh mà 'bã' người ra N mảnh.
Ta là làm việc tốt, tại sao muốn đối xử với ta như vậy, ta sợ nha.
"Ngươi là ai? Tại sao ta lại ở đây?" Một thanh âm lạnh lùng băng giá
tuôn ra, ta lập tức phục hồi lại tinh thàn. Xem cái mặt nhăn nhó của
nàng, tựa như ta vừa ăn đậu hũ của nàng, thật là oan uổng cho ta a. Ta
tức giận bò từ dưới đất lên, xoa xoa cái lưng, "Ngươi muốn nói gì?"
Lam Lệ trực tiếp ko để ý tới ta, xốc chăn đi xuống giường, liếc mắt
đánh giá căn phòng. Cho xin đi, đây là nhà ta, ko có phải địa ngục, thật ghét cái vẻ mặt này.
Nàng rốt cục vỗ vỗ đầu nói: "Ta nhớ kỹ ta đang uống rượu, như thế nào lại ở chỗ này?"
"Đại tỷ à, ta gặp phải ngươi uống rượu say gần chết, có lòng mang
ngươi về đây. Ta thay ngươi trả tiền, lại giúp ngươi tắm rửa, chăm sóc
ngươi cả đêm. Kết quả đổi lấy là ngươi nôn ói khắp người ta, sau đó lại
là đánh ta một cái tát, tỉnh lại còn dùng cái mặt khó chịu lườm ta, chắc kiếp trước ta thiếu nợ ngươi a." Ta cực kì bực mình, ngữ khí thật khó
chịu.
Nàng nhìn ta, không tự nhiên hạ giọng: "Xin lỗi."
"Chấp nhận, xem như ngươi cũng có chút thành ý, ta tha thứ cho
ngươi." Ta rất mặt dày cười cười. Chuyển biến tốt nha, ta muốn thu nàng
làm người bên cạnh ta, võ công Lam nữ hiệp cũng ko phải để làm cảnh,
không cần nhắc đến võ công. Chỉ cần coi công phu dụng độc của nàng, N
cái Liễm Dung cũng phải tử.
Nàng khôi phục lạnh như băng, không có một tia độ ấm hạ giọng: "Cám ơn, cáo từ." Nhiều lời hai chữ sẽ chết?
"Ngươi còn chưa khoẻ lại, trước nghỉ ngơi mấy ngày đã. Ta cũng muốn
rõ ràn chuyện lần trước" Ta cũng không phải tốt bụng như vậy, chủ yếu ta chỉ muốn làm rõ chuyện lần trước
"Ta không biết ngươi."
"Ta nói Đại tỷ, thuyền hoa, Nhất Tuyến Khiên, Lam Lệ." Bà già si
ngốc, ngày hôm qua vẫn còn tự giới thiệu với ta, hiện tại liền quên rồi?
Nàng tỉ mỉ chăm chú nhìn ta, "Là ngươi a."
"Đúng vậy, ngươi đã cứu ta, cho nên ta tự nhiên là cảm thấy không
phải khi để ngươi đi như vậy." Hừ, tình cảnh lúc đó còn chưa rõ ràng
nha.
Nàng hơi chút chần chờ, đối ta nói: "Hảo, phòng bếp ở đâu?" Nàng cũng là không chút khách khí, đúng nha, nàng chắc cũng đã đói bụng rồi.
"Ngươi đói bụng? Nhưng là ta không biết nấu cơm." Ta rất 'thành thật' nói.
"Ta sẽ nấu." Không hổ thẹn là kẻ sống một mình (nguyên câu là: người
này không hổ thẹn đã chết cả nhà. Nhưng là để thế nghĩa lửng quá, ta sửa a~ :">), rất biết tự lực, xem cái mặt kia cũng biết. (t/g: cho dù
không bị mưu sát, cũng bị nàng hù chết )
"Phòng bếp ở kia kía." Ta chỉ chỉ vị trí phòng bếp. Lam lệ nhìn ta
liếc mắt, bản thân vào phòng bếp, ngay lập tức truyền đến âm thanh nấu
cơm.
Ta buồn bực gỡ cái khăn che mặt xuống, tìm một ít dược thoa vào.
"Mặt của ta à, chúng ta gặp người người sợ, gặp hoa hoa rơi, chẳng lẽ ngươi liền như vậy mà bị kẻ khác ghét. Tại sao ai cũng thích bắt nạt
ngươi, muốn đánh ngươi." Ta buồn bực nghĩ. (giun: chị ấy vừa nói chuyện
với cái mặt của mình đấy ạ :">)