Một ngày sau truyền đến tin, cung nữ Vũ Hoa các Xuân Tuệ
nhận tội, thừa nhận bị người khác mua chuộc. Mỗi ngày đều trộn hương
liệu với xạ hương, dẫn đến Phượng Nhi sẩy thai. Lúc đầu nhất quyết không khai ai là kẻ đã sai khiến nhưng sau đó Tĩnh phi tra ra nàng ta nguyên
lai là người hầu của Lệ tài tử, phạm vào một lỗi nhỏ bị phạt giáng cấp
cung nữ. Sau lại được điều tới chỗ Phượng Nhi, Xuân Tuệ không thể chối
cãi đành thừa nhận là do Lệ tài tử sai khiến. Xuân Tuệ xử tử, Lệ tài tử
được ban một dải lụa trắng, một chum rượu độc và một con dao. Có người
nói nàng ta chọn dải lụa trắng, thắt cổ ngay tại lãnh cung. Vương thái y không làm tròn nhiệm vụ, phạt bổng lộc nửa năm. Lập công chuộc tội,
tăng bổng lộc nửa năm. Thành ra Vương thái y không có gì tổn thất, cũng
không có tưởng thưởng, huề nhau. Ngâm Thu đối với tôi ngàn vạn lần tạ
ân, Vương thái y lại tới Lãnh cung tạ ân, khóc ầm ĩ, cuối cùng sẵn lòng
vì tôi làm mọi việc kể cả chết.
Lệ tài tử cũng thực là tự cho mình là thông minh, hại Phượng Nhi sẩy
thai còn chưa đủ, còn muốn nàng ấy mãi mãi không thể sinh con, cuối cùng lại tự mình hại mình. Lệ tài tử rất sợ Phượng Nhi lại mang thai, nên
mỗi ngày đều cho nàng ấy dùng xạ hương. Nàng ta lại sợ điều tra ra, mỗi
ngày chỉ dám dùng một chút, đáng tiếc lại để tôi ngửi thấy. Ít nhiều
nàng ta giấu đầu hở đuôi nếu không đúng là cũng khó phát giác. Như vậy
là chỉ số IQ còn thấp, chả trách chỉ làm tài tử. Hậu cung đều hận Phượng Nhi có mang, một tài tử nhỏ bé có là gì đâu a. (Người nào đó: Dung
Dung, ngươi đã vào Lãnh cung sao lại cứ xuất đầu lộ diện chứ. Dung Dung: ta học Luy Phong làm chuyện tốt ngươi có hiểu không. Có người nói hôm
đấy là ngày Lôi Phong, ta đi tố kiện là chuyện tốt. Người nào đó:
thổ...) Phi tần trong hậu cung chết hai người là chuyện bình thường,
ngoại trừ Phượng Nhi chắc không ai nhớ Lệ tài tử là người ngu ngốc nào.
Tôi bỗng nghĩ Dật Phong công tử cũng là người thú vị, nên cố ý hỏi
thăm xem hắn là ai. Nguyên lai người này hóa ra không tầm thường như tôi nghĩ, hắn tuy thế nhưng là người giàu nhất Tề quốc. Có người nói hắn
cùng hoàng thượng quan hệ rất tốt, vì quốc khố trống rỗng một thời gian, phải mời hắn ra tận lực, người này quả là vì quốc gia đại sự không ít.
Lần này biên ải báo nguy, Thành vương dẫn 10 vạn đại quân còn không đủ
quân lương. Hiện nay quốc khố trống rỗng, không thể làm gì khác hơn là
nhờ Dật Phong công tử ra tay cứu. Tề Hạo làm hoàng đế riêng việc này
thật có uất ức, thân làm vua của một nước không có tiền nên nghĩ ra biện pháp lợi dụng bạn bè quả đê tiện. Nói đi phải nói lại, kết giao với một người có tiền thực không tồi, tôi dự định sẽ nịnh bợ hắn sau đó tìm
cách trốn ra khỏi cung tìm không được người nhờ vả thì đành nhờ hắn. Hắn có tiền như vậy, nuôi một người rảnh rỗi như tôi hẳn không thành vấn
đề.
Bạch Lộ Tán đích thị là có hiệu quả, khuôn mặt tôi đã bớt sưng nhiều. Đáng tiếc dấu vết trên mặt vẫn như cũ, thái y nói vết bỏng trên mặt tôi đã lâu, hơn nữa từ hồi tôi còn nhỏ nên ảnh hưởng tới tổ chức của lớp da bên trong, cơ bản là khó phục hồi (trừ phi ở hiện tại có phẫu thuật
thẩm mỹ). Bất quá Ngọc Tình kiên trì mỗi ngày đều thay thuốc cho tôi,
mong muốn có kỳ tích.
.
Mới thay thuốc từ chỗ Ngọc Tình về, tôi cảm thấy rất buồn chán. Gần
đây Ngọc Tình mỗi ngày đều đi cùng Dật Phong, vì thế nên tôi rất nhàn
nhã. Vơi kinh nghiệm tình trường của tôi, Ngọc Tình chắc chắn là thích
Dật Phong. Dật Phong lại đau đầu vì cô công chúa điêu ngoa này nên tới
chỗ Tề Hạo kêu ca tiện thể luận đàm công sự.
Thân thể của tôi đã không mềm mại như trước, dù gì đã mang thai ba
tháng rồi. Người khác tạm thời không nhìn ra khiến tôi cảm thấy bản thân thật lợi hại. Hài tử trong bụng cũng không an phận, nôn ọe càng ngày
càng dữ, bình thường ăn cũng không vào.
Ngâm Thu chế thuốc dưỡng thai để tôi uống, nếu như ở thời hiện tại đã sớm đi bệnh viện rồi. Trước đây không dám mời thái y tới coi mạch, giờ
đây đã có Vương thái y, ông cho dù chết cũng không tiết lộ bí mật của
tôi.
Tôi phân phó Tần Nhi dẫn Vương thái y tới, Vương thái y tay ôm hòm
thuốc đi chậm. Lần này cứu ông ta thực nhất cử lưỡng tiện, vừa có được
lòng tin của Ngâm Thu và ông, lại thay Phượng Nhi báo thù. Ha ha, riêng
việc buôn bán tôi chưa bao giờ không có lãi.
Vương thái y quỳ xuống nói: "Tiểu chủ chuyện gì cần tới vi thần, vi
thần nguyện vì tiểu chủ nhảy vào núi đao biển lửa." Không phải chuyện gì to tát, đâu cần nghiêm trọng như vậy?
Tôi cười nâng ông dậy: "Bá phụ nói quá lời, chỉ là muốn nhờ bá phụ bắt mạch cho ta."
Vương thái y được nói nhẹ nhàng lại lo sợ: "Tiểu chủ, cứ gọi thẳng tên thần cũng được."
"Bá phụ khách khí rồi, ta cùng Ngâm Thu là chị em tốt, gọi ngươi một
tiếng bá phụ là chuyện thường." Mua chuộc lòng người, đôi khi phải như
vậy.
"Thế nhưng..."
Tôi cắt lời ông: "Bá phụ đừng khách khí, ta vẫn coi Ngâm Thu như muội muội lúc ta ở ngoài, huống hồ đây là Lãnh cung cũng không cần nhiều quy tắc làm gì."
Vương thái y kính cẩn dập đầu: "Tạ ơn tiểu chủ."
Tôi đưa cổ tay ra phía trước, Vương thái y tỉ mỉ giúp tôi bắt mạch, bỗng mặt hắn biến sắc: "Tiểu chủ... Người.."
Tôi từ từ nói: "Không sai, ta mang thai được khoảng ba tháng rồi."
Tôi thu cổ tay về, vén lại ống tay áo: "Đây là nguyên nhân hôm nay ta
tìm bá phụ, đừng hỏi ta đây là hài tử của ai, chỉ nên biết ta sẽ sinh hạ nó. Ta mong bá phụ giúp ta an thai và giữ bí mật này. Bí mật này nếu
tiết lộ ra ngoài, Mạc gia và ta đều bị chu di."
Tôi cố tình thở dài: "Ta không thể nói là có thể liên lụy tới ngươi
và bá phụ thân, quả thật xin lỗi." Con gái ông và tôi hiện tại ở trên
cùng một thuyền, ông không giúp tôi chẳng khác nào giết con gái mình,
ông chắc chắn sẽ không như vậy.
Đầu toát mồ hôi lạnh, ông liên tục gật đầu nói: "Vâng, vi thần tuân mệnh."
Bị tôi lừa, Vương thái y khăng khăng một mực muốn giúp tôi an thai.
Ông mở hộp gỗ vuông, tôi nói Tần Nhi theo ông lấy thuốc về. Uống thuốc,
nhóc con kia cũng bớt quậy hơn.
Tôi cũng muốn đi xem Phượng Nhi ra sao, không biết nàng ấy giờ thế
nào. Mới vừa vào Lãnh cung thì tôi nghĩ không thể ra ngoài. Sau lại
nghĩ, cung quy cũng không có khoản phi tần đã vào Lãnh cung không thể ra ngoài. Tề Hạo cũng không có hạ lệnh cấm tôi ra ngoài, vì thế bây giờ
tôi tự do.
Tôi kéo kéo vạt áo, vì y phục của tôi giờ rộng thùng thình, cơ bản nhìn không ra bụng.
Đi tới Thái Dịch trì, nghe thấy một trận cười nhẹ truyền ra, tôi đi
vào trong thấy Mai Tần, Triệu Tử Tuyết cùng Phượng Nhi dang ở ao chơi
đùa. Phía mấy người cung nhân bưng thức ăn cho cá thêm chút ít hoa quả.
Trong truyền thuyết ái thiếp của hoàng thượng Triệu quý tần quả nhiên đẹp, người một thân hồng sắc, thân giống như hoa mẫu đơn. Đầu đội lục
chi phượng, cùng thêm nhiều phụ tùng khác. Lúc trước tôi có thấy nàng
một thời gian quả không nhìn lầm.
Phượng Nhi mặc đồ tím, tuy gầy gò nhưng tinh thần sảng khoái, nhìn
thế nào cũng không giống vừa mới mất hài tử. Tôi còn lo lắng nàng ấy tâm tình không tốt, hôm nay xem ra đã quá lo xa rồi. Tôi xoay người muốn
đi, chợt nghe Phượng Nhi gọi: "Tiểu nghi khoan hãy đi." Tiểu nghi? Sao
lại gọi Tiểu nghi?
Tôi quay đầu lại, hạ thấp người nói: "Thần thiếp thỉnh an ba vị tỷ
tỷ." Chu Phượng Nhi ý của ả là không coi tôi là chị em. Đã như vậy, tôi
cần gì phải coi ả là người một nhà. Ngâm Thu nhanh chóng thi lễ.
Triệu Tử Tuyết cười nói: "Muội muội miễn lễ."
"Đúng vậy muội muội không cần khách khí." Mai Tần nói với tôi.
Tôi mỉm cười: "Cảm tạ tỷ tỷ, muội thân thể không khẻo, xin cáo lui trước."
"Tỷ tỷ, chúng ta khó lắm mới gặp nhau, sao không ở lại trò chuyện một lúc." Phượng Nhi đi tới, khẽ mỉm cười nhạt. Nếu là trước đây chúng tôi
còn là hảo tỷ muội nhưng hai chữ "tiểu nghi" vừa rồi đã cắt đứt tình tỷ
muội đó rồi. Có lẽ, chúng tôi chưa bao giờ thực sự là tỷ muội. Tại thấy
nàng giống muội muội trước đây nên tôi một mực bảo vệ nhưng bây giờ có
thật là tỷ muội tốt hay không thì phải xem lại.
Nếu nàng ta đã nói như vậy tôi quả thực khó nghĩ, đành miễn cưỡng
cười cười rồi cùng mọi người cho cá ăn. Tôi là người hiện đại, thêu
thùa, đàn hát, bắt bướm chơi cá quả thực không có hứng thú. Ngồi một hồi đã thấy phiền muốn chết.
Triệu Tử Tuyết vỗ vai Mai Tần nói: "Mai tỷ tỷ, chúng ta qua bên kia
ngồi đi." Mai Tần đi trước, chúng tôi liền theo sau. Đúng là một nữ nhân ngang ngược, dựa vào có Thái hậu đằng sau nên hống hách.
Triệu Tử Tuyết thân mật kéo tôi lại gần, nói: "Muội muội, ở Lãnh cung đã quen chưa?" Cố ý nói hai chữ Lãnh cung để đả kích tôi, đáng tiếc tôi không sợ.
"Cảm tạ tỷ tỷ quan tâm, ta sống rất tốt, rất thoải mái." Vui sướng như một con chuột.
"Lãnh cung quạnh quẽ, tiểu nghi nhất định phải tự chăm sóc tốt bản
thân. Nếu tiểu nghi cần có thể tới tìm bản cung." Phượng Nhi bộ dạng yếu đuối, trong lòng nửa phần thương hại là tôi cảm thấy chán ghét.
Tôi từ từ nói: "Cảm tạ Tiệp dư, Tiệp dư còn phải phụng dưỡng hoàng thượng, Liễm Dung đâu dám phiền tỷ tỷ."
Phượng Nhi nói: "Tỷ tỷ đừng khách khí, muội muội tuy rằng được hoàng
thượng sủng ái nhưng tỷ tỷ lúc đầu đối với ta thật tốt, tỷ tỷ không cần
khách khí." Khoe khoang cái gì, Tề Hạo trong mắt bản tiểu thư chỉ là một tên tiểu tử đáng ghét.
Tôi xem nữ nhân này suy nghĩ vẫn như trước, trong lòng có vài phần
khổ tâm. Lẽ nào là kiến thức trong cung quá nhiều xem tôi hôm nay thân
phận thấp kém mà coi thường? Tùy thôi, giao hảo với Triệu Tử Tuyết và
Mai Tần của tôi đều không tốt.
Tôi khoát tay đứng lên cười: "Tam vị tỷ tỷ, thần thiếp thân thể không khỏe, xin cáo lui."
Tôi quay người lại, đột nhiên cảm giác bị vướng chân, tôi mất cân
bằng, ngã xuống đất. Tôi còn có hài từ trong bụng, nghĩ chắc chắn không
chỉ bản thân bị thương, nghĩ tới hài từ thì đã không kịp, cả người đập
mạnh xuống đất.
Nhất thời bụng truyền một trận đau ra khắp cơ thể. Ngâm Thu vội vàng chạy tới, nước mắt chảy dài đỡ tôi dậy.
Triệu quý tần, Mai tần, Chu Phượng Nhi đều vội vàng đỡ tôi. Tôi liều
mạng duy trì sức tàn cuối cùng, giả cười so với khóc còn khó coi hơn:
"Không sao, Ngâm Thu chúng ta đi."
Ngâm Thu mặt đầy nước mắt, đỡ tôi khó nhọc quay về. Tôi cũng không
biết tôi đã lưu lại chỗ đó một chút máu. Phía sau, ba người cười vui vẻ
nhìn tôi.
Lãnh cung đã ở trước mặt, thân thể tôi mềm nhũn, chật vật té xuống đất.
Hắc ám, vô tận đích hắc ám. Trước mắt bỗng nhiên hiện ra một thân ảnh quen thuộc, Liễm Diễm. Liễm Diễm ôn nhu nhìn tôi, thay tôi lau đi mồ
hôi trên mặt. Tôi kéo tay nàng lại, nhưng kéo không được, từa như hạt
cát bị phân tán. Liễm Diễm, Liễm Diễm, đau quá a, đau quá a. Có phải chị sắp chết không, chị chết rồi, ai nấu cơm cho em, ai giặt đồ cho em, khi em bị bệnh liệu ai chăm sóc? Liễm Diễm, Liễm Diễm, chị nhớ em. Em ở đâu hả? Liễm Diễm...
Vừa qua một cơn mộng dài, bóng tối giày đặc... Liễm Diễm đột nhiên
xuất hiện, quay lại mỉm cười với tôi. Tôi muốn bắt lại, nhưng lại tan
biến như bọt biển. Mông lung xuôi tay, hình như có tiếng khóc, khiến tôi nghe xong cảm thấy phiền lòng.
"Tần Nhi... Tỷ tỷ, tiểu thư nếu biết hài tử không còn chắc hẳn rất đau lòng." Ngâm Thu khóc nức nở hỏi Tần Nhi.
Tôi đột nhiên mở choàng mắt, thấy Tần Nhi và Ngâm Thu trên mặt còn vương lệ nhìn tôi đau thương.
Tôi lạnh lùng nói: "Khóc cái gì? Ta còn chưa có chết."
Ngâm Thu vội nói: "Tiểu thư, tới giờ uống thuốc rồi." Bát thuốc đen sì đích thị là thuốc Đông Y ở trước mặt tôi.
Tôi đem thuốc tới uống. Một ngụm uống hết, xong cầm bát ném mạnh
xuống đất. Hai nha đầu giật nảy mình, Tần nhi thử thăm dò hỏi: "Tiểu
thư, ngươi không sao chứ."
Tôi không nói gì chỉ nhún vai: "Không có việc gì, chỉ là thấy hơi đói bụng, chuẩn bị cho ta ít đồ ăn đi. Phải là đồ đại bổ đó, sẩy thai sức
khỏe sẽ không tốt, nghe nói hồng đường kê đản rất tốt, nhớ cho thêm
đương quy."
"Tiểu thư... Ngươi thật không sao?" Ngâm Thu hỏi.
Tôi cười: "Ta vì sao lại phải khổ sở, nên ăn thì ăn, nên cười thì
cười." Tôi nhìn trời chắc không còn sớm hỏi: "Ta hôn mê bao lâu rồi?"
"Hai ngày." Hai ngày, ngủ lâu như vậy, không trách được đầu óc choáng váng.
Tần nhi lo lắng nhìn tôi, "Tiểu thư... Người làm sao vậy?" Nước mắt
của tôi cầm không được tuôn rơi. "Tỷ tỷ, nếu người muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng làm ta sợ."
Tôi nói: "Không sao, được rồi, có ai biết ta có mang chưa?"
Ngâm Thu cúi đầu: "Không có."
"Hảo, nếu không có là được rồi."
"Tiểu thư người đừng như vậy." Tần Nhi quỳ xuống trước mặt tôi.
Tôi cười: "Ta làm sao? Tạm thời ta không chết được, ta còn nói các
ngươi mang đồ ăn cho ta, sao còn không đi? Ta nghĩ đã có người đại ngốc
rồi, không ngờ các ngươi còn ngốc hơn nữa."
Các nàng hai người miễn cưỡng lui ra ngoài, sắc mặt tôi thoáng cái
trở nên âm trầm, khóe môi nhếch lên một tia cười nhạt. Tôi một lòng muốn làm đà điểu, một lòng muốn trốn đi. Đáng tiếc các nàng không chịu buông tha tôi, Chu Phượng Nhi, tôi đã có lỗi gì với cô, tại sao lại hại tôi
như vậy? Triệu Tử Tuyết, Mai Nhã các ngươi cũng không thoát bị liên lụy
đâu.
Đã một thời gian, tôi không muốn phải xa hài tử này. Nên cho tới bây
giờ vẫn còn vài phần u buồn. Hiện tại đã không có, tôi tuy rằng có
thương tâm nhưng cũng sẽ không quá thương tâm. Tôi thậm chí nghĩ, đây là ý trời. Thế nhưng, tôi vẫn như cũ muốn báo thù...