Chính bởi vì sự viếng thăm của Dật Phong công tử, trong nhà ta lại
mọc thêm một mạng nữa. Đối với sự xuất hiện đột ngột của Dật Phong công
tử, Tề Hạo trừ ra... cao hứng cũng không có phản ứng nào khác. Bởi vì
hắn cùng Thái hậu từng muốn Dật Phong công tử đem ta lôi về Hoàng cung,
hắn tìm thấy ta trong tình thế nà, hơn nữa quan hệ của bọn họ dường như
không tệ. Bảy người bọn họ mỗi ngày đều đi cùng nhau, tóm lại là mỗi
ngày đều có một biện pháp chơi bời khác nhau. Mà ta ngày nào cũng giống
như kẻ trộm trốn qua trốn lại, rõ ràng là nhà mình, hiện tại lại giống
như kẻ đi ăn trộm, hoặc là nhìn như ngoại nhân. Đám người này thật sự là không biết điều, rõ ràng kẻ nào cũng đều là kẻ có tiền, vậy mà hết lần
này tới lần khác đều chạy đến chỗ ta ăn chùa. Ta là người nghèo đó, nuôi không nổi nhiều kẻ ăn bám như họ. Rốt cục, ta bắt đầu hướng bọn họ mỗi
người thu một ngày 30 lượng phí ăn ở, trừ Vân Dung ra. Tần Nhi chết
tiệt, theo Lạc lão huynh đáng ghét liền không cần ta nữa, lần sau nhìn
thấy ta nhất định giả bộ không nhận ra nàng. 30 lượng đối với bọn họ
cũng không phải cái đinh gì, Dật Phong công tử tiện tay đưa cho ta một
xấp ngân phiếu, nhiêu đó cũng đủ cho mấy người bọn họ ở đây một năm. Nãi nãi, ta dùng hết tâm tư buôn bán lời lâu như vậy, còn không bằng người
ta tiện tay bỏ ra chút 'tiền lẻ'.
Khi ta quay trở lại trang sức màu đỏ phường, Giáng Giáng giao cho ta
một cái tráp, là tặng lễ lần trước Dật Phong công tử tặng cho ta, bị ta
quên ở đó, cho nên nàng thu lại giùm ta.
Ta vừa mở ra nhìn, trang sức trong hộp, cư nhiên là trang sức ta đem
đi cầm bữa nọ, chính xác là những thứ này, nguyên một kiện đó – đều bị
hắn chuộc lại không sai. Trải qua chuyện này, ta không thể không đánh
giá kỹ lại người này lần nữa.
Từ sau hội Nhất Tuyến Khiên, ta đem chuyện bọn họ bỏ qua một bên mà
quên bẵng. Mãi cho đến một ngày, ta từ bên ngoài trở về. Nhìn thấy Tần
Nhi ở bên cạnh giếng múc nước, không cẩn thận làm đổ xô nước, mà Lạc
Kinh Thên phi thường sốt ruột tiến lên, quan tâm địa đạo: "Có bị thương
tích gì không, cho ta xem tay ngươi."
Tần Nhi giật mình ngại ngùng rụt tay lại, vì vậy Lạc lão huynh lại
yêu thương địa đạo: "Ngươi nhìn ngươi kìa, sao lại không cẩn thận như
vậy." Biết hắn lâu như vậy, đây làn lần đầu tiên ta thấy lời hắn nói
ngọt ngào như vậy.
Sau đó ta phát hiện có một người có cái biểu hiện, chỉ cần nơi nào có Tần Nhi, đều sẽ thấy hắn ở bên cạnh. Tần Nhi nấu cơm, hắn liền làm ra
vẻ kiểm tra thức ăn , Tần nhi giặt quần áo, hắn sẽ ở trong viện dò xét.
Tóm lại hắn luôn luôn có lý do để đeo bám bên người Tần nhi, hắn là
trong lúc làm việc cũng tán gái? Đúng là có cái 'đức hạnh' y hệt như bọn bảo tiêu của trang sức màu đỏ phường.
Vân Dung dần dần không e ngại Tề Hiên cùng Tề Hạo nữa, ngược lại quan hệ cùng bọn họ không tệ. Nhất là cùng Tề Hạo, hai người phi thường hợp
ý, Ta thẳng thắn hoài nghi có khi nào hắn mang Vân Dung trở về làm phi
hay hay không, nhìn hắn như vậy cũng biết hắn háo sắc, rất có thể nha.
Dật Phong mỗi ngày đều mang Tề Hiên ra bên ngoài lêu lổng, nghe nói
nơi bọn họ thường xuyên đi tới chính là Phiêu Hương Viện. Bởi vì quan hệ của chúng ta, nên bọn họ cũng không dám mang Tề Hạo đi, bản thân Lạc
Kinh Thiên cũng không đi, Tiểu Hỉ Tử.... Không cần nói, hắn là tuyệt đối sẽ không có hứng thú đối với nữ nhân. Hai cái gia hoả ra vẻ đạo mạo
kia, ta còn tưởng rằng hai người bọn họ là kẻ tốt, nguyên lai lại là
hạng người này. Ngọc tình thật sự chẳng có mắt nhìn người. Tề Hiên cùng
Tề Hạo... sống như vậy, nói sao thì Ngọc Tình cũng là tỷ tỷ của bọn họ,
tại sao lại không đi khuyên nhủ Dật Phong công tử? Tính, hai người bọn
họ cũng không phải thứ gì tốt.
Muốn trốn tránh Tề Hạo, lại sợ hãi đám cầm thú kia... bình thường ta
đều là trốn ở trong phòng. Không phải nghiên cứu kế hoạch siêu thị, cũng là chơi đùa cùng điện thoại di động, thuận tiện lại lo lắng phải làm
như thế nào để kiếm tiền. Mắt ta đã ngập hết trong tiền, trừ kiếm tiền
ra ta cũng không có suy nghĩ nào khác. Mỗi ngày nhìn lên màn hình Liễm
Diễm cười ngọt ngào với ta, ta lại nhớ tới nhưng lời nàng nói, "Tỷ tỷ,
ngươi là đang ở cổ đại, chỉ cần hắn toàn tâm toàn ý yêu ngươi cũng đã là đủ rồi. Giả như, nếu ngươi thật sự thương hắn, sẽ bao dung cho hắn, vì
hắn mà nỗ lực. Hắn là hoàng đế, không cho ngươi được ngươi cái thứ tình
yêu ngươi mong muốn. Ta biết cái ngươi muốn chính là tình yêu độc nhất
vô nhị, nhưng là có được tất nhiên có mất, không cái gì là hoàn hảo cả.
Tỷ tỷ, nếu như ngươi thật sự thương hắn, hãy bao dung cho hắn."
Tâm tư ta hiểu rõ nhưng lời nàng nói thật sự rất có đạo lý, nhưng là
hiện tại ta nghĩ không thông. Trăm ngàn lần suy nghĩ, trong lòng ta thuỷ chung vẫn là không tìm ra đáp án.
Ta thật sự muốn lại cùng nàng nói chuyện mấy câu, hy vọng nàng có thể giải trừ mối bận tâm này. Bao nhiêu lần ta bấm số điện thoại của nàng,
là bấy nhiêu lần đổi lấy sự thất vọng.
Đêm đã khuya, ánh trăng rọi khắp nơi, ánh sáng hắt vào từ cửa sổ. Tay trái cầm ngọc bích , tay phải cầm điện thoại di dộng, trong lòng không lúc nào yên. Tình cảnh như vậy, không biết đã lặp lại biết bao
đêm. Đáng tiếc đầu ta quá hỗn độn, cho tới bây giờ, cũng không thể su
nghĩ thấu đáo. Liễm Diễm, điều ngươi nói có thật sự đúng không? Tề Hạo,
chúng ta lúc đó thật sự là có duyên phận, ta chính là thê tử của ngươi,
nhưng là nhất thiết phải tiếp nhận hậu cung ba nghìn của ngươi sao?
Ta than nhẹ một hơi, nhẹ nhàng thổi tắt nến. Gió thổi vào phòng, các
cánh cửa sổ va cọ vào nhau bần bật. Ta đưa tay muốn đóng cửa sổ lại, lại nhìn thấy một kẻ đang bước vào phòng Tề Hạo. Đêm hôm khuya khoắt? Làm
cái quỷ gì vậy. Ta một mực vô cùng quan tâm, ta cởi giầy, đôi chân trần
lặng lẽ đi tới cửa sổ phòng hắn. Ghé lỗ tai sát vách tường dưới cửa sổ,
càng ngày càng cảm thấ bản thân giống như ăn trộm.
Bên trong truyền đến thanh âm trầm thấp của Tề Hạo: "Tra ra rồi sao?"
"Khởi bẩm Hoàng thượng, những thích khác lần trước hành thích ngài,
đích thật là do Trữ Vương phái đi. Trữ Vương sợ hãi sự việc đã bị bại
lộ, đã trả một khoản tiền lớn thuể Thiên Tuyệt Môn phái sát thủ mai phục Hoàng Thượng trên đường hồi kinh." Tề Hạo gặp thích khách? Có bị thương không? Điều quan trọng vậy cũng không nói? Được, người đang nói kia là
ai? Nghe giọng rất quen thuộc.
Tề Hạo cười lạnh: "Trữ Vương? Hắn vẫn còn vì sự kiện năm đó mà thù hận ta."
"Hoàng Thượng, Trừ Vương lòng muông dạ thú, không bằng sớm... ngăn
chặn hậu hoạ." Không cần phải nói, chắc chắn là hắn định làm một cái
động tác cắt cổ. Trữ VƯơng muốn tạo phản? Ta hôn mê, chuyện hoàng gia
thật sự là phức tạp.
Tề Hạo đột nhiên thở dài, "Đại ca, Nhị ca, Ngũ ca, đều đã chết. Hai
tay của ta, không muốn lại dính cả máu của Tứ ca." Ta thiếu chút nữa kêu bật lên, nếu không ta vội vàng che miệng lại, đã sớm kêu to lên rồi.
Nguyên lai, là hắn giết ca ca của mình?
Người nọ lại nói: "Hoàng thượng, dưới chân của kẻ thắng là máu xương
của kẻ thua cuộc, huống hồ là bọn hắn... bất nhân với ngài trước, Hoàng
thượng chỉ là vì bảo vệ bản thân mà phải bất đắc dĩ làm vậ, ngài cũng
không hề sai." Hay cho câu nói dưới máu xương kẻ thắng là máu xương kẻ
thua cuộc.
"Bát ca gần đây có động tĩnh gì không?" Nhìn thế nào cũng thấy Tề
Hiên không giống như kẻ có mưu đồ tạo phản a, ngay cả hắn mà cũng đề
phòng? Tâm tư Hoàng đế thật sự là quá kinh khủng.
"Khởi bẩm Hoàng thương, ta thử dò xét qua nhiều thứ, Thành Vương đích thực là tâm trung với ngài."
"Ân."
"Hoàng thương, xin thứ cho Dật Phong lắm lời, Thành VƯơng đối Hoàng
Thượng trung thành và tận tâm. Vì sao Hoàng thượng lại một mực không tin tưởng hắn?" Vị bên trong kia chính là Dật Phong công tử. Hắn là gian
thương? Như thế nào lại cùng Hoàng thương phát sinh quan hệ này?
"Ngươi cần phải biết, phụ hoàng nguyên bổn là muốn truyền ngôi cho
hắn. Ta đốt di chiếu, dưới sự trợ giúp của Triệu gia ta mới có thể trèo
lên ngôi vị Hoàng đế. Phụ hoàng là một người ngôn ngoan, nếu như Bát ca
tính tình thật sự ôn hoà, người tuyệt đối sẽ không mang ngôi vị Hoàng đế ra truyền cho hắn, trừ phi Bát ca có điểm hơn người." Soán vị? Hai chữ
to đùng xuất hiện trong đầu ta. Ta một lòng cho rằng hắn là người tốt,
mấy chuyện soán vị như vậy hắn cùng làm ra được sao?
Dật Phong nói: "Hoàng thương, Trữ Vương lòng muông dạ thú, có lẽ tiên đế không yên lòng đem giang sơn giao cho hắn, cho nên mới...."
"Không có khả năng, phụ hoàng từng nói, làm đế vương, cần phải có dã
tâm, càng cần thiết phải có nhẫn tâm, không có hai cái tâm này là không
được! Bát ca trước giờ là một người nhân hậu, phụ hoàng vì sao lại
truyền ngôi cho hắn?" Ta dùng sức nuốt ực nước miếng, thiếu chút nữa là
rớt ra. Dã tâm, nhẫn tâm? Nói như vậy hắn là có dã tâm, cũng có nhẫn
tâm? Ai, hắn quá yêu giang sơn, làm nữ nhân của hắn chắc chắn không thể
thắng được giang sơn, buổi nói chuyện của bọn họ rốt cuộc đã khiến ta
tìm ra quyết định chính xác nhất.
"Hoàng thương, nói đến dã tâm, ai có thể so sánh với Trữ Vương, tại
sao ngài không giết hắn đi? Hơn nữa lại tuỳ ý để cho hắn được an toàn?"
Ta cảm giác bản thân giống như đặc vụ 007 nghe lén chuyện cơ mật quốc
gia.
"Ta đã giết 3 vị ca ca. không muốn sau đó lại giết cả hắn nữa, đây là thứ nhất. Thứ hai chính ngươi cũng biết hắn cùng người Vương gia cấu
kết với nhau làm việc xấu, giết hắn chỉ sợ sẽ chuốc lấy những phiền phức không đáng có. Mặc dù mượn thế lực Lâm gia đối phó thế lực hai nhà
Vương, Triệu. Nhưng là thế lực Vương gia vẫn không thể coi thường được.
Ta càng lo lắng khi triều đình có biến có nào đấ, Triệu gia cũng sẽ quay sang ủng hộ Trữ Vương." Phức tạp, siêu cấp phức tạp, mấy vấn đề chính
trị nà ta thật sự không hiểu, nhưng là ta biết hắn...làm hoàng đế rất
khổ cực.
"Hoàng thương, chỉ cần lập Triệu Tử Tuyết làm hậu, không phải sẽ lung lạc được Triệu gia sao?" Dật Phong lại đưa lên một ý kiến khác
"Ổn định Triệu gia, Lẫm gia phải làm sao? Lâm Tĩnh không phải là một
nữ nhân đơn giản, qua nhiều năm như vậy nàng đã lung lạc không ít triều
thần." Tề Hạo lo lắng hạ giọng. Lâm Tĩnh lung lạc đại thần, ta lại lần
nữa giật mình một cái, ta trước kia sao lại không nhận ra rằng thế cục
triều đình cư nhiên lại phức tạp như họ chuột thế?
"Ý hoàng thượng là??"
"Ta dự định lập Mạc Liễm Dung làm hậu." Ta thiếu chút nữa té trên mặt đất, ta không muốn làm hoàng hậu, càng không muốn làm bia ngắm. Tề Hạo
nói tiếp: "Nàng không có dã tâm, quan trọng hơn cả nàng là người hiền
đức." Ta hiền đức? Có phải mắt hắn bị hoa hay không?
"Hiền đức? Dật Phong cũng chất vẫn lại phẩm chất của ta.
"Nàng nói nàng thích lan uyển, ta nói sẽ xây cho nàng một toà giống
hệt vậy, kết quả bị nàng mắng cho dừng lại. Ta cũng đã thử nói như vậy
với rất nhiều phi tần khác, nhưng không có một nữ nhân nào lại cự tuyệt
cả. Sau ta lại thử qua nàng rất nhiều lần, nàng xác thật hiền đức, thích hợp làm một quốc gia chi mẫu. Hơn nữa mẫu hậu cũng muốn ta lập nàng làm hậu, nếu không lập nàng, chắc chắn mẫu hậu sẽ ép ta lập Triệu Tử Tuyết. Quan trọng nhất là, nàng thông minh tuyệt đỉnh, nhìn xa hiểu rộng.
CHẳng những có thể quản lý tốt hậu cung, còn có thể giúp ta đối phó bang lão hồ ly kia." Ta thiếu chút nữa phải bật cười, nguyên lại đây sẽ là
công dụng của ta, ta chỉ là một cái công cụ. Ta thông minh tuyệt đỉnh?
Nếu ta thật sự thông minh liền sẽ không bị hắn hư tình giả ý lường gạt
như vậy.
Dật Phong nói: "Thứ cho ta nói thẳng, chỉ sợ còn có một nguyên nhân
khác. Nàng là nữ nhi của Mặc Văn Xương, Mạc Văn Xương là Lại bộ thượng
thư đã nhiều năm, có vô số quan viên lớn nhỏ do hắn đề bạt ở khắp trong
triều. Thế lực mạc cũng đủ để chống lại Lâm gia cùng Triệu gia. Hoàng
thượng từng yêu cầu ta điều tra Mạc Văn Xương, qua nhiều năm như vậy hắn một lòng tận tuỵ cống hiến, lại là kẻ thanh liêm,cho nên Ảnh nhi là
người thích hợp nhất để trở thành hoàng hậu." Lời nói của Dật Phong khi
đó, cư nhiên có thêm vài phần châm chọc. Ta là công cụ? Ta cư nhiên lại
bị hắn dùng làm công cụ lung lạc cha ta? Xuyên qua một hồi, chẳng lẽ chỉ để làm công cụ sao?
Tề Hạo rất lâu không nói gì, xem như là đồng thuận.
Dật Phong lại nói: "Tề Hạo, chúng ta là huynh đệ đã nhiều năm, ta chỉ muốn khuyên ngươi một câu, không cần phải tái thương tổn nàng. Ngươi đã phụ một Mẫn Huyên rồi, không cần phụ cả nàng nữa, theo như ta thấy,
nàng đối với ngươi tình cảm sâu đậm. Năm đó ngươi lợi dụng tình cảm của
Mẫn Huyên, nhờ nàng thay ngươi diệt trừ thái tử. Nàng không để ý danh
tiết của mình, thừa nhận bản thân cùng thái tử cấu kết. Chính bởi vì
điều nà, cả gia tộc nàng bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội. Nhưng rốt cuộc ngươi đã đối xử thế nào với nàng? Tuỳ tiện phong nàng một cái chức vị Quận chúa, sau đó gả cho ta làm thiếp? Làm huynh đệ, ta đáp ứng
ngươi chiếu cố nàng thạt tốt. Ta đối nàng cho dù tốt, nàng vẫn vô cùng
thống khổ, ngươi đã phá hoại đời nàng. Anh nhi là một cô nương tốt, nàng thuần khiết như một đoá hoa sen. Nếu nàng muốn sự tự do của mình, ngươi đừng ép nàng cuốn vào cung đình tranh đấu. Nàng có cuộc sống của riêng
nàng, ngươi đừng cứ quấy rầy nàng nữa." Ta nhịn không được hít một hơi
thật sâu, trong lòng không ngừng rùng mình. Chẳng trách mỗi lần nhắc tới Mẫn Huyên thần sắc bọn họ lại trở nên cổ quái, thì ra trong đó là ẩn
chứa những điều như vậy. Nếu như ta ngu ngốc giống như Mẫn Huyên, tin
tưởng thứ tình cảm giả dối của Tề Hạo, có phải hay không sẽ gặp phải kết quả như nàng?
"Ta thực sự rất có lỗi với nàng." Làm hại người ta cả nhà bị tịch thu tài sản, những kẻ phạm tội thì bị giết sạch đi, hại cả gia đình người
ta phải thống khổ như vậy, chỉ một câu nhận lỗi là xoá đi được sao? Nếu
nhận lỗi là hữu dụng, thì cần gì đến cảnh sát nữa? Hãm hại huynh đệ, lợi dụng nữ nhân, tự sửa di chiếu, tất cả những chuyện này nếu là người tốt thì đã chẳng làm rồi. 27 năm qua, ta sống quả thật uổng phí, quả thực
sống khốn nạn đến mức này rồi, mà cư nhiên nhìn không ra hắn lại là
người như thế. Trở lại vấn đề cũ, liệu hắn có thể hay không lại chính
mình giết cha?
"Hôm nay ta lấy thân phận là đại ca cầu xin ngươi, đừng làm thương
tổn Ảnh nhi nữa." Dật Phong, thi ra chính ngươi mới là người đối xử với
ta tốt nhất.
"Ngươi thích nàng?" Dật Phong thích ta? Có bị nhầm không? Chính ta cũng là không có biết.
Lúc này, ta vô cùng hy vọng hắn sẽ không thừa nhận, đáng tiếc đáp án
hắn đưa ra khiến ta vô cùng thất vọng. Hắn nói: "Phải, ta thích nàng."
Trả lời rất thẳng thắn, không có một chút vòng vo.
"Ngươi không chê nàng xấu?" Ý ngươi là không tin sao? Nếu ghét bỏ ta, tại sao hắn muốn đi theo ta chứ.
"Xấu thì đã sao? Ta vẫn cứ thích nàng? Nữ tử trên thế gian này, có
mấy người có thể giống như nàng thật lòng nhưvậy? Ở trong lòng ta, nàng
vĩnh viễn là người đẹp nhất." Lệ, lặng lẽ rơi... thì ra trên đời này, kẻ không quan tâm đến dung mạo của ta, lại chính là hắn. Phong đại ca, cám ơn ngươi. Thì ra, cái thứ tình yêu mà ta theo đuổi lại luôn luôn ở bên
cạnh ta, chỉ là ta đã xem nhẹ mà thôi. Nhớ lại tại Nhất Tuyến Khiên đại
hội, khi ở tại Phong gia hắn đối ta là vô cùng quan tâm, lúc tái ngộ tại trang sức màu đỏ phường... một màn kí ức ùa về trong mắt ta.
Tiếp đó, ta lại nghe đến một câu nổ mạnh: "Kỳ thật, ta cũng không có
ghét bỏ gì nàng. Ở trong lòng ta, nàng vẫn là đẹp nhất. 3 năm trước, lúc Tề Châu bị đại dịch hoành hành, ta đã từng gặp nàng. Khi đó nàng phiêu
dật xuất trần, giống tiên tử hạ phàm. Bắt đầu từ khi đó, ta liền thích
nàng. Nàng nói nàng không phải Mạc Liễm Dung, nàng là Mai Ảnh. Ta thích
chính là Mai Ảnh, tình cảm dành cho nàng là thật lòng, chưa từng có dối
trá." Ta chỉ có thể lặng lẽ thở dài, nếu yêu ta, tại sao lại muốn lợi
dụng ta, ở trong lòng ngươi, trước sau vẫn coi giang sơn là quan trọng
nhất...
"Nếu thích nàng, hãy để nàng đi. Tâm tư nàng mỏng manh dễ vỡ, cung
đình thật sự không hợp với nàng. Chỉ cần ngươi buông tha cho nàng, muốn
ta làm gì ta đều nguyện ý." Ở trong lòng ta, ngươi chẳng qua chỉ là một
người cùng ta có chút hữu duyên mà thôi, nhưng là tại sao ngươi lại hiểu rõ về ta như thế? Phong đại ca, ta không đáng để cho ngươi hy sinh gì
cả, thâm tình của ngươi ta không thể tiếp nhận. Ta không phải người tốt
như ngươi tưởng tượng, ta ích kỷ, tham tài, sợ chết, mười phần đều là
một kẻ tiểu nhân hèn hạ.
"Để nàng ở bên cạnh ta, ta cam đoan sẽ không thương tổn nàng." Cam
đoan không thương tổn ta? Ngươi lấy cái gì ra để cam đoan đây? Bản chất
của cung đình vốn dĩ thập phần đều dơ bẩn.
Ta ngạo mạn chậm rãi xoay người, không muốn tiếp tục nghe bọn họ nói
nữa. Ta đưa tay lên lau sạch nước mắt, coi như những lời này ta chưa
từng có nghe qua. Ta đi tới gốc một cây đại thu, lấy tay đào xới đất ra
một cái hố, đem tín vật bảo thạch chôn vùi thật sâu. Coi như chúng ta
chưa từng có một đêm triền miên, chưa từng gặp gỡ, chưa từng yêu
thương.....