Nghe xong 'lời khuyên' của Suất ca, tôi buồn chán quay lại
Kinh Hồng các. Hắn nói cũng đúng, với dung mạo của tôi, nhất định lạc
tuyển, quả thật không cần lo lắng. Vấn đề tôi không còn là xử nữ tuy
nghiêm trọng, nhưng đoán rằng các bà cô ấy sẽ không vạch trần ra đâu.
Cái này gọi là nã nhân thủ đoản, đã thu tiền của tôi rồi mà còn tạo xì
căng đan, sống không dai đâu. Làm tôi lo nghĩ nhất chính là nụ cười thâm sâu và câu nói không thể hiểu nổi của ma ma kia. Vừa nhớ lại, đã thấy
sợ rồi.
Thấm thoát đã thấy một đám tú nữ, tụm năm tụm ba đi vào Kinh Hồng
các. Ăn nhanh vậy? Thật là có phúc không biết hưởng a, nếu tôi mà là các nàng ấy, được ăn bữa trưa, nhất định sẽ ăn đến no phồng bụng thì thôi.
Nhìn vóc dáng các nàng, chắc cũng không cần ăn kiêng. Có lẽ trong đầu
nghĩ đến Điện tuyển lát nữa, ăn không vô. Những đứa con gái này, thực
không biết cung đình hiểm ác, đau đầu nhức óc thế nào mới tình nguyện
chịu chết.
Mải mê suy nghĩ, tôi thấy như mình đụng vào vật gì rồi. Tôi vừa ngẩng đầu lên, là một vị nữ tử thanh tú đang sợ hãi nhìn tôi. Không xong, tôi đụng vào người ta. Vội cười lành: "Liễm Dung vô tâm đụng vào cô nương,
thỉnh cô nương thứ lỗi."
Nàng đạm đạm nhất tiếu: "Là Phượng Nhi bất cẩn, phải thỉnh tỷ tỷ chớ
trách phạt." Cái này... Cái này... Rõ ràng là tôi đụng vào con nhà người ta, sao lại xin lỗi tôi.
"Là lỗi của Liễm Dung, đụng vào cô nương, Liễm Dung phải thỉnh cô
nương thứ lỗi mới đúng." Trông nàng khách khí thế, tôi cũng nên khiêm
nhường một chút.
"Không, không dám." Nàng khó khăn thốt ra mấy chữ. Vẻ mặt hoảng hốt,
tôi không phải khủng long, có cần thiết thấy kinh khủng như vậy không?
Tôi liếc mắt quan sát nàng, thấy nàng ăn mặc bình thường, trang sức
cũng không nhiều lắm, chất liệu cũng thường, thậm chí có chút cũ kỹ.
Không cần phải nói, nữ tử này nhất định gia thế hàn vi, cho nên lúc nào
cũng nhường nhịn. Nhìn lại bản thân mình, tuy trang phục của tôi thanh
nhã, nhưng trên người vẫn có vài thứ đồ trân phẩm hiếm thấy. Nàng sợ mất lòng tôi, nên mới khúm núm vậy.
Tôi cười: "Liễm Dung đụng vào cô nương, nên thỉnh tội với cô nương."
Nàng vội nói: "Không dám, không dám, tiểu thư không cần làm vậy."
Tôi nhìn dáng vẻ hồi hộp ấy, nắm tay nàng, nói: "Đã có duyện hội ngộ, chính là tỷ muội, có gì mà dám hay không dám. Nếu cô nương không chê,
gọi ta một tiếng tỷ tỷ." Đã từng như vậy, tôi đã từng nhỏ bé lẻ loi vâng vâng dạ dạ như thế, giống nàng bị người ta xem thường. Nhìn nàng, tôi
không khỏi nhớ tới quãng thời gian học đại học.
Rất nhiều năm trước, tôi may mắn đỗ vào một trường đại học có tiếng,
đa số chúng bạn đều có bối cảnh gia thế hiển hách. Còn tôi thì sao? Tôi
chỉ là một đứa con gái bị quăng đi, cái gì cũng không có. Nhớ lại ngày
khai trường, tôi vì khẩn trương, đụng vào một bạn học, kết quả bị cô ta
mắng như một con chó. Sau đó tôi mới biết, nữ sinh mắng tôi đó là thiên
kim của ngài thị trưởng, tính tình thất thường, khi tôi học đại học cũng được trải nghiệm nhiều.
Nữ tử nhu nhược trước mặt này, cũng giống với tôi ngày xưa ấy. Nhưng
nàng so với tôi còn may mắn hơn, bởi người nàng đụng phải là tôi.
Nàng vừa mừng vừa lo, "Thật sự có thể?"
Tôi gật đầu: "Đương nhiên có thể, có thể gọi ta tỷ tỷ, chúng ta là hảo tỷ muội."
Tôi nắm lấy tay nàng, cùng bước vào Kinh Hồng các, thấy Tưởng Dung đã ở bên trong rồi. Tưởng Dung thấy tôi kéo tay Phượng Nhi, châm chọc:
"Tam muội, muỗi cùng đừng tự hạ thấp mình như vậy."
Phượng Nhi nghe nàng ta nói như thế, lén liếc sang tôi. Tôi cười: "Ta biết thân biết phận, không cần ngươi nhắc nhở."
Lườm lại nàng một cái, lướt qua. Bởi vi tôi đi quá nhanh nên gây ra một cơn gió lạnh.
Phượng Nhi và tôi cùng ngồi xuống, nàng cảm kích nói với tôi: "Tỷ tỷ, cảm tạ tỷ. Tỷ là thiên kim tiểu thư đại gia, không nên vì ta mà đắc tội những người khác."
"Có gì là đắc tội chứ, nữ nhân đó cố tình bới móc, đừng để ý nàng."
Tưởng Dung a Tưởng Dung, ta biết nỗi buồn khổ của ngươi, vì sao ngươi
không thể làm chính mình? Vì sao ngươi luôn muốn đối đầu gay gắt với ta?
Tôi không thích nàng ta, nhưng cũng không ghét, tôi không hi vọng có một ngày nàng chết bởi tay tôi.
Phượng Nhi biết ơn nhìn tôi: "Tỷ tỷ, cảm tạ tỷ. Cha ta chỉ là một
huyện lệnh nhỏ, không tiền không quyền, khó được các tỷ tỷ để mắt ta."
Huyện lệnh mà nói, so với mấy vị trọng thần thì kém xa, khó trách nàng
dè dặt khép nép vậy.
Tôi thấy nàng là một cô gái được, dung mạo thanh tú, ăn nói có học
thức, chỉ có điều lá gan quá nhỏ. Tôi chúc nàng lạc tuyển, chứ cứ với
kiểu này, nàng không bị đám cọp cái hậu cung kia ăn tươi mới là lạ.
Chúng tôi hai người hàn huyên vài câu, nàng lại trở về một góc ngồi.
Giữa đám tú nữ nét mặt như hoa, phục trang đẹp đẽ, tỏ ra hèn mọn như
vậy. Tôi nhìn nàng, đành bất đắc dĩ thở dài. Nữ tử ở niên đại này, thật
vô năng a.
...
Điện tuyển cuối cùng cũng bắt đầu, tôi đợi thời khắc này đã lâu. Chỉ
cần tôi bị loại, tôi sẽ không còn là tú nữ nữa. Vì một ngày mai tươi
sáng, nhất định phải nghĩ ra biện pháp để mình lạc tuyển.
"Lại bộ thượng thư Mạc Văn Xương chi nữ Mạc Tưởng Dung." Thái giám
xướng tên Tưởng Dung. Những người khác thì tôi không quan tâm, nhưng
Tưởng Dung thì rất chú ý.
Tưởng Dung đạm đạm nhất tiếu, trang nhã khéo lẽo tiêu sái, hướng đến
người ngồi trên ngai vàng thi lễ. Đương kim hoàng thượng chưa lập hậu,
cho nên lần tuyển tú này chỉ có thái hậu và một vị phi tử tham gia. Nhìn bộ dạng Tưởng Dung như vậy, trong tâm tôi thầm xem thường. Không phải
chỉ là tiểu tiếp sao? Lạc tuyển cũng được mà.
Hoàng đế ngồi sau tấm rèm còn chưa lên tiếng, đã nghe thái hậu nói:
"Lui xuống đi." Tưởng Dung vẫn đang mỉm cười, sắc mặt chợt tái, mồ hôi
lạnh đổ xuống.
"Mẫu hậu, Mạc Tưởng Dung tài mạo song toàn, có thể phụng dưỡng hoàng
thượng, mẫu hậu..." Giọng nữ rất êm tai truyền ra. Thái hậu chỉ cắt lời: "Mạc thượng thư cả đời vì nước, trung thành tận tâm. Nghe nói gần đây
thân thể suy yếu, Tưởng Dung nhu thuận hiếu thảo, để nàng chăm sóc là
tốt nhất."
Lý do hay, không phải muốn PK (*) Tưởng Dung chứ? Có cần phải nói dễ
nghe thế không? Nghe giống thái hậu thương cảm cho triểu thần lắm ấy?
(*) PK = player killer – thuận ngữ game online thì phải '___'
"Mẫu hậu nói rất phải, đưa Mạc Tưởng Dung xuất cung, ban thưởng gấm
Tam Thất, một đôi ngọc Như Ý." Nhân vật chính của ngày hôm nay cuối cùng cũng phát ngôn, xua đuổi như đuổi ăn xin a, mấy lời này là huỷ cả một
giấc mộng thiếu nữ đấy.
Sắc mặt Tưởng Dung trắng nhợt, nước mắt đọng mi. Giờ phút này, lòng
tôi không hiểu sao lại thấy thương thương? Vì Tưởng Dung sao? Không, sao lại phải vì đứa con gái ngu ngốc này chứ. Hoàng cung, thật tốt như vậy
sao? Tôi ước gì hắn cũng nói, Mạc Liễm Dung cút đi.
"Mạc Liễm Dung."
Tôi giật mình, vội đáp: "Thần nữ tại."
Phía sau mành, giọng vị nữ nhân chậm rãi vang lên: "Bỏ màng che mặt của ngươi xuống." A? Bỏ màng che mặt?
"Không cần." Thái hậu và hoàng thượng cùng đồng thanh. Thái hậu biết
tôi xấu thì ngăn đã đành, hoàng đế chết tiệt kia chõ mõm vào làm gì.
"Lưu lại." Thái hậu ôn hòa nói, hai chữ của bà giống như trái bom, có thể nổ tung cả người tôi.
Tôi vội vàng: "Thái hậu thác ái, khiến thần nữ không còn mặt mũi gặp
người khác, thỉnh thái hậu thu hồi mệnh lệnh." Tôi không phải ngu độn,
không muốn tiến cung.
"Liễm Dung là tú nữ tiên đế khâm điểm, hơn nữa tài hoa xuất chúng.
Đương kim hoàng thượng hiếu thuận, trọng tài, sẽ không trông mặt mà bắt
hình dong, ngươi cần gì phải khiêm tốn." Chụp mũ lớn a, lôi cả tiên đế
ra áp đặt hoàng thượng. Tôi là một đứa xấu xí, hắn không thèm đâu. Thái
hậu di mụ a, con biết người thương con, nhưng mà con không muốn tiến
cung, để con tự do đi.
Hoàng thượng lên tiếng: "Thái hậu nói vô cùng phải, lưu lại." Tôi
thấy thái giám kia muốn ghi tên mình, vội quát to một tiếng, khoan đã.
Một phát giật màng che mặt, ngẩng đầu lên, lập tức nghe được một trận xì xào nổi lên từ chúng tú nữ. Tôi biết, vẻ ngoài của tôi thật có lỗi với
quần chúng. Nếu bây giờ là ban đêm, tôi đoán các tú nữ sẽ hôn mê bất
tỉnh hơn một nửa (vì bị tôi dọa).
"Đi ra đi ra." Phía sau mành truyền đến một thanh âm không nhịn được nữa, có lẽ chính là vị phi tần nào đó kia.
"Tĩnh phi, hôm nay người tuyển phi cho trẫm là nàng a?" Nàng mới lên tiếng, đã nghe hoàng đề tránh móc.
Vị hoàng thượng này đầu có sốt không ta, người người đều sợ khi thấy
khuôn mặt hoa tàn của tôi, không đi ra thì ở đây để cho người ta chế
nhạo?
Hoàng thượng tiếp lời: "Lưu lại, phong tứ phẩm Dung hoa." Uống nhầm thuốc rồi, hoàng thượng nhất định là uống nhầm thuốc rồi.
Thái hậu lại chậm rãi nói: "Khoan." Cứu tinh, có lẽ muốn đuổi tôi đi, ha ha ha. Thái hậu di mụ, cảm tạ người.
"Mạc Liễm Dung là tú nữ tiên đế khâm điểm, tứ phẩm Dung hoa thì ủy
khuất quá." Lỗ tai tôi hôm nay có hỏng không vậy, trời ơi là trời. Trúng tuyển còn chưa xong, phân vị cao cho tôi như vậy làm gì a.
"Mẫu hậu, Mạc Liễm Dung chưa thị xâm (ý "hầu hạ"), theo lý không thể
phong cung chủ vị." Tĩnh phi mở miệng ngăn cản, tốt nhất là đuổi ta ra
khỏi cung đi.
"Mạc Liễm Dung tài đức vẹn toàn, Mạc Văn Xương công tại xã tắc, lẽ
nào không thể sửa quy củ?" Thanh âm của hoàng thượng sao mà êm ái, nghe
xong thì chối tai khủng khiếp.
"Hoàng nhi có lý." Thái hậu rất thỏa mãn với biểu hiện của hoàng thượng.
"Hoàng thượng, thần nữ vô tài vô sắc, tính cách quái đản. Lười nhác
tham ăn, tư tưởng dơ bẩn, đức hạnh bại hoại. Ngay cả tam tòng tứ đức
cũng không biết, nữ công gia chánh lại càng không hay. Có một nữ tử như
ta, e rằng khiến thể diện hoàng gia bị dơ bẩn, thỉnh hoàng thượng và
thái hậu đổi ý." Để ly khai hoàng cung, tôi biến bản thân không đáng một đồng.
"Làn càn." Thái hậu giận tím mặt, "Lưu lại, phong tiểu nghi, ban thưởng ở Sương Hoa cung."
Tiểu nghi cái con khỉ, nhìn bộ dạng tôi xem, có chút gì giống phi tần? Tôi thà làm cung nữ, không muốn làm tiểu nghi.
Tôi vội nói: "Thần nữ biết tội, thỉnh thái hậu giáng làm cung nữ, bần cùng thế nào cũng được, nghìn vạn lần đừng để ta làm phi tần." Trong
cung, một cung nữ biến mất thì không ai chú ý, nhưng một phi tử biến
mất, động tĩnh không nhỏ. Tôi muốn chạy mà, nếu phân vị cao như thế sẽ
liên lụy.
"Tiểu Hỉ Tử, dẫn Mạc tiểu nghi đi, hảo hảo trông coi." Hoàng đế hoàn
toàn không đếm xỉa đến lời của tôi, ra lệnh cho người bên cạnh. Hảo hảo
trông coi? Lẽ nào tôi còn có thể chạy thoát.