Bởi vì mặt của ta dùng dược nên không được dính nước, vậy
nên đã gần một tháng nay ta không có tắm rửa. Trên người đã bắt đầu bốc
mùi, nếu không tắm hẳn sẽ sinh dòi mất. Bởi vì ta không có y phục khác,
Lam Lệ đã lấy cho ta một bộ y phục của nàng. Dù sao trong cốc cũng không có ngoại nhân. Ta liền cơi hết y phục, trực tiếp nhảy vào trong làn
nước. Tận hưởng cảm giác mát lành, thả lỏng cơ thể. Ngửa đầu ra đằng
sau, mái tóc đen dài dính đầy bọt nước, dính lên trên vai. Ta chưa từng
tắm rửa ở trong núi bao giờ, cho nên cũng chưa từng cảm thụ qua cảm giác giống như đang đắm chìm chốn tiên giới như thế này. Toàn bộ ưu phiền
suy nghĩ đều biến mất, tâm hồn thư thái vô cùng/
Ta đắm chìm trong thuỷ giới, lại tẩy rửa bụi bẩn, ta sống nhiều năm
như vậy, đây chính là giờ phút ta thấy sung sướng nhất. Không còn phiền
não, không có thống khổ, tâm hoàn toàn yên bình.
Ta ngâm nước một lúc, lại sợ nhiễm lạnh bị cảm mạo. Ta vội vàng bước
lên bờ, mặc vào y phục của Lam Lệ. Một thân quần áo lam sắc, tóc đen dài rủ xuống. Ta nhìn ngắm bản thân mình trong nước, vô vàn quyến rũ, vô
vàn cao quý, nhịn không được mà bật cười, cảm giác làm mỹ nữ thật là
tuyệt.
Nước gợn rung động, ta mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng. Bóng dáng kia
rõ ràng là một nam tử, tuyệt đối không phải Lam Lệ. Vừa rồi là ta đang
tắm a, chẳng phải là phơi bày toàn bộ cơ thể ra sao? Ta cảnh giác ngẩng
đầu lên, lớn tiếng quát: "Là ai? Có lá gan nhìn lén ta tắm rửa mà không
có gan bước ra sao?" Ta lớn như vậy chưa từng bị người khác nhìn trộm,
không biết là kẻ nào lại to gan đến vậy.
"Cô nương lượng thứ, ta chỉ là đi ngang qua chỗ này, cũng không cố ý
nhìn lén cô nương tắm rửa." Mặc dù lời hắn nói nghe rất khách khí, nhưng là ta phi thường khó chịu. "Ngươi là người nào? Dược Vương Cốc nào có
thể tuỳ tiện xâm nhập."
"Cô nương chớ hiểu nhầm, tại hạ có một vị bằng hữu trúng phải kỳ độc, nên đặc biệt hướng y tiên Lam cô nương thỉnh dược, xin hỏi cô nương có
phải là Lam Lệ?" Hắn lợi hại, cư nhiên có thẻ phá được mê tâm trận.
"Xin thuốc? Ngươi lại đây coi?" Ta dự định vừa thấy mặt hắn liền...
đánh cho hắn tơi bời, dám nhìn trộm ta tắm rửa, đúng là không biết chữ
'tử' viết như thế nào.
Ta thấy rõ một nam tử đang từ phía sau bụi cây đi tới, tâm, lập tức
thấp thỏm bất an. Dật Phong công tử, cư nhiên lại là hắn. Phong đại ca,
tại sao chúng ta lại hữu duyên như vậy? Cho dù ta đến tận Dược Vương
Cốc, ngươi cũng rất trùng hơpk lại đến xin dược? Ta đột nhiên muốn
tránh, nhưng lại không có chỗ nào để trốn.. Hắn đi tới trược mặt của ta, u nhã cười nói: "Bái kiến Lam cô nương.." Trên giang hồ ai chẳng biết
Lam Lệ chỉ mặc áo màu lam, ta một thân mặc sắc lam y phục, hắn liền nghĩ ta là Lam Lệ. Hôm nay dung mạo của ta đã khôi phục, hắn hẳn là không
nhận ra ta, liền quay quay hắn.
Ta thản nhiên nói: "Lam Lệ là tỷ tỷ của ta."
Lời vừa xuất khỏi miệng, trên mặt hắn lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc.
Ta tuỳ ý cười nói: "Ngươi làm sao vậy? Trên mặt ta có vết bẩn à?" Ta
hiểu rất rõ, bởi vì giọng nói của ta. Dung mạo của tat hay đổi, nhưng
thanh âm là không thể thay đổi được.
Hắn mất tự nhiên cười một tiếng: "Thật thất lễ, giọng nói của ngươi
giống hệt một vị bằng hữu của ta, thần thái khi nói chuyện cũng rất
giống." Thần thái? Ta lúc nào cũng che mặt, hắn làm thế nào nhìn được
thần thái của ta? Có lẽ chỉ cần có tâm, sẽ không có cái gì là không nhìn được.
Ta thản nhiên cười một tiếng: "Thật sao? Làm bằng hữu của ngươi hẳn là rất may mắn."
"Là ai, cư nhiên dám phá mê tâm trận của ta xông vào Dược Vương Cốc?" Thanh âm lạnh như băng của Lam Lệ truyền đến, một cái bóng dáng nhanh
như cắt, thoắt cái đã đứng ở bên cạnh ta.
Dật Phong cười nói: "Vị này chính là... Lam cô nương?"
Lam Lệ lạnh lùng gật đầu một cái.
Dật Phong thu hồi cây quạt, cười nói: "Lam cô nương, tại hạ là Dật
Phong, ta có một vị bằng hữu trúng phải kỳ độc, cầu Lam cô nương cho
thuốc."
"Ai?"
"Liễu Tuyệt Mị."
"Muốn ta cứu Liễu Tuyệt Mị? Không có khả năng." Lời của nàng không có lấy một tia ấm áp, lạnh tới thấu xương.
Nụ cười của Dật Phong vẫn không thay đổi: "Lam cô nương, ngươi đã
không chịu cứu Liễu Tuyệt Mị, vậy có thể cứu một vị bằng hữu khác của ta không." Bằng hữu của hắn thật là lắm kẻ ngã bệnh.
"Ai?"
"Một vị bằng hữu của ta bị huỷ dung mạo từ nhỏ, cô nương có
thể...giúp nàng hay không." Ta cả kinh, ta không đáng để hắn đối xử như
vậy. Ngạo mạn chậm tới gần Lam Lệ, dùng sức giật y phục của nàng.
"Người đó tên là gì?" Lam Lệ mặc dù không biết ý của ta, vừa nghĩ tới ta cũng bị huỷ dung mạo như vậy, cho nên mới hỏi vậy.
"Mai Ảnh."
"Thất lễ, tỷ tỷ của ta không cứu." Ta thay Lam Lệ trả lời hắn.
"Lam cô nương, lương y như từ mẫu, thỉnh Lam cô nương cứu Tuyệt Mị
cùng Mai Ảnh, chỉ cần ngươi nguyện ý giúp bọn hắn, ta nhất định sẽ đền
đáp." Hắn vẫn đang cười, chính là ta có thể thấy sự lo lắng trong đôi
mắt hắn.
Ta nghĩ lại: "Được rồi, ngươi đem bọn hắn dẫn tới nơi này." Ta không
nguyện ý đi câu dẫn cái tên...sát thủ biến thái kia, tốt nhất kéo hắn
vào Dược Vương Cốc, Lam Lệ thích hành hạ như thế nào thì hành hạ.
Dật Phong công tử nét mặt vui vẻ, cười nói: "Tuyệt Mị hiện giờ đang ở ngoài cốc, thỉnh cô nương cho hắn giải dược, để hắn đi vào."
"Ngươi không có giải dược, cư nhiên còn có thể phá mê tâm trận, ta
thật là bội phục. Tuy nhiên, ngươi phải nói cho ta biết là ngươi vào
được đây bằng cách nào?" Kỳ thật ta rất là tò mò.
Hắn tươi cười, "Cô nương chẳng lẽ không biết rằng, Dược Vương Cốc có
địa hình đặc thù. Lúc rạng sáng, có nửa canh giờ sương trong cố kết
thành bọt nước, nghĩa là trong khoảng thời gian ấy hoàn toàn không có
khói độc. Chỉ cần có thể phá được mê tâm trận ở đó, là có thể đi vào."
Ta quay sang nhìn Lam Lệ, nàng cũng gật đầu một cái. Nàng lạnh lùng
liếc mắt nhìn Dật Phong: "Ta vốn cho là, trên đời này không ai có thể
trong nửa canh giờ phá giải được mê tâm trận. Qua nhiều năm như vậy,
ngươi là kẻ đầu tiên. Ngươi mang hắn vào đi." Nàng nói xong đưa ra hai
viên thuốc tròn.
"Không đúng a, ngươi cứ nói ngươi rạng sáng phá được mê tâm trận, như thế bây giờ mới đi vào đây, hiện tại đã là giữa trưa rồi."
Lam Lệ nói: "Không có gì, hẳn chẳng qua là không cẩn thận lạc vào nhiếp hồn trận. Có thể phá cả nhiếp hồn trận, lẫn mê tâm trận của ta, ngươi là
người đầu tiên." Lam Lệ vẫn như cũ không có một tia sợ hãi trên khuôn
mặt, nàng lộ ra một nụ cười mỉm, Ta mặc dù không biết mê tâm trận, nhiếp hồn trận là cái thứ gì, nhưng là ta biết thứ đó là cực kỳ lợi hại. Đối
hắn hảo cảm tăng đến tột độ, lại đề cao hắn thêm một điểm.
Dược Vương Cốc, đáng ra phải gọi là Sát Nhân Cốc, bày ra nhiều trận như vậy, không biết đã chết bao nhiêu người.
"Lam cô nương thật sự lợi hại, ta tại nhiếp hồn trận mệt nhọc suốt mấy giờ liền, thiếu chút nữa là không ra nổi."
Lam Lệ nói: "Quá khen." Lam Lệ nhìn ta, trên mặt lộ ra vẻ mặt tựa tiếu phi
tiếu . Lại gian trá đưa ra một viên thuốc màu đen. "Ngươi phá trận pháp của ta, ta đáp ứng
ngươi cứu Liễu Tuyệt Mị, chính là không thể cứu vị Mai Ảnh cô nương mà
ngươi nói. Nếu như ngươi không muốn ta cứu nàng ta cũng được, còn nếu
muốn thì uống viên thuốc này. Viên thuốc này là do ta mới chế tạo, còn
chưa có người thử qua. Có lẽ ngươi uống vào cũng sẽ không có chuyện gì,
nhưng cũng có khả năng thối ruột thủng bụng." Nhìn vẻ mặt của nàng, ta
cũng biết nàng đang diễn trò gì. Cái Lam Lệ này, từ lúc nào đã học được
cách trêu doạ người ta như thế.
Dật Phong tiếp nhận viên thuốc, vẫn còn một chút ngập ngừng. Ai sẽ vì một cái xấu nữ nhân mà đáng đổi vận mệnh chứ, hắn nhất định sẽ chẳng
uống đâu.
"Nếu như ta uống, thật sự ngươi sẽ cứu cả hai người bọn họ chứ?"
"Cho dù ngươi có chết, ta cũng sẽ tìm bằng được Mai Ảnh cô nương, trị khỏi cho mặt của nàng."
Dật Phong chần chừ một chút, nhắm mắt lại đem viên thuốc bỏ vào trong miệng rồi nuốt xuống. Bình tĩnh địa đạo: "Ngươi có thể cứu bọn họ chứ?" Đôi mắt của ta lập tức ngấn lệ, nước mắt không tự chủ được cứ như vậy
mà rớt xuống. Ta có gì tốt chứ, đâu đáng để ngươi phải vì ta như vậy?
Lam Lệ cười nói: "Ngươi thắng, có tư cách chiếu cố Ảnh nhi."
Dật Phong công tử khó hiểu, mà đôi mắt ta thì hoàn toàn nhoè lệ.
Lam Lệ vỗ vỗ bả vai ta, cười nói: "Muội muội tuyển tốt nam nhân." Chuyện cười của Lam Lệ chẳng buồn cười gì cả.
Ai, thân phận lại bị bóc mẽ rồi. Tình huống kế tiếp tự nhiên là rất
khó xử, từ lúc ta nhìn thấy Dật Phong chạy vào, cũng biết chúng ta gặp
phải tình huống khó xử như vậy. Ta lúc đầu vẫn còn định để hắn đem Liễu
Tuyệt Mị vào đây, sau đó ta liền không cần phải câu dẫn hắn nữa, Mạc
Liễm Dung cùng Mai Ảnh có thể vĩnh viễn biến mất. (T/g: Cùng lắm thì mi
sửa mỗi cái tên chứ gì.)
Hắn kỳ quái đánh giá ta một chút, vui mừng nói: "Ngươi là Mai Ảnh?"
Ta cũng không có cách nào phủ nhận, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
"Ta còn tưởng rằng...." Cho rằng ta đã chết? Một kẻ ham sống như ta đây sẽ không dễ dàng xong đời như vậy.
Ta thản nhiên nói: "Cho rằng ta đã chết?"
"Không phải, ta nghĩ là ngươi trốn đi, ta đây cho dù tới chết cũng sẽ không thể tìm thấy ngươi nữa." Hắn không che giấu nổi sự kích động
trong đôi mắt, vừa nói vừa kéo ta vào trong lòng, ôm thật chặt. Ta không có phản kháng, giống như tượng gỗ mà đứng im.
"Yên tâm đi, người ta muốn trốn không phải ngươi, cho dù không có gặp ngươi ở nơi này ta cũng chuẩn bị ngày mai phải đi tìm ngươi." Đây là
lời nói thật, ta muốn giúp Lam Lệ báo thù.
"Thật sự?"
"Ta lừa ngươi làm gì? Ngươi không tin ta sao?"
"Không phải, ta tin."
"Ôm như vậy đã đủ chưa, nếu là ngươi ôm đủ rồi, có phải là chúng ta
nên mang vị bên ngoài kia vào đây không, ta nhớ không nhầm thì lần trước tại đại hội Nhất Tuyến Khiên hắn đã bị trúng độc rồi? Đã lâu như vậy,
nếu không giải hắn sẽ xong đời." Rốt cuộc là cái thứ độc gì? Hơn nửa năm rồi, mà vẫn không chết, hơn nữa lại không giải được, ta đoán là hắn
chịu tội như vậy cũng đủ rồi. Ai, Liễu Tuyệt Mị đáng thương, ngươi còn
phải để cho Lam tỷ tỷ hành hạ, muốn trách thì trách sao mi lại là môn
chủ. Hắn là một tên sát thủ, ta đồng tình với hắn làm gì.
Mặt của hắn hơi hơi đỏ lên, buông ta ra rồi nói: "Thất lễ, tại ta rất cao hứng."
Ta chậm rãi nói: "Không ngờ nha, Dật Phong công tử nổi tiếng thiên hạ cư nhiên cũng biết đỏ mặt."
"Hai người các ngươi nói chuyện như vậy chưa có đủ?" Lam Lệ lạnh như băng đứng từ xa xa nói.
"Lam tỷ tỷ, ngươi chuẩn bị 'cứu' Liễu Tuyệt Mị đi, hắn rất nhanh là sẽ tới."
Phong đại ca, có lỗi với ngươi, ta biết ngươi cùng hắn là bạn tốt,
nhưng là ta còn phải giúp Lam tỷ tỷ hại hắn. Lam tỷ tỷ muốn báo thù diệt môn, ai có tư cách khuyên can nàng chứ? Huống chi nàng đã năm lần bảy
lượt giúp đỡ ta, ta nợ nàng nhiều lắm. Đây là yêu cầu duy nhất nàng nhờ
vả ta, ta muốn giúp. Mặc dù ta biết đây là nghiệt chướng do môn chủ tiền nhiệm tạo ra, nhưng ân oán giang hồ chính là như vậy. Huống chi hắn
cũng phải là thứ người tốt gì, vô duyên vô cớ ám sát ta, ám sát Tề Hạo,
coi như ta vì xã hội mà trừ hại.
"Phong đại ca, ngươi đi đi, chúng ta ở chỗ này chờ ngươi, tỷ tỷ sẽ
cứu hắn." Ta nói rất đường hoàng, kỳ thật ta biết hắn đi vào đây chính
là đi tìm cái chết.
Ta cười hì hì tiêu sái bước đến trước mặt Lam lệ: "Lam tỷ tỷ, ngươi học cách trêu doạ người như thế hồi nào vậy."
"Cái nha đầu này, không phải ta vì ngươi sao, xem ra hắn đối với ngươi thật sự là chân thành."
"Tỷ tỷ, hiện tại Liễu Tuyệt Mị tự đưa xác lên cửa, ta cũng không cần thay
nguoi tìm hắn. Bất quá ta rất muốn biết, ngươi định đối xử với hắn như
thế nào?"
"Ngươi sợ ta thương tổn hắn ngươi sẽ không có cách nào đổi mặt được với Dật Phong công tử?"
Ta không gật đầu, một cái ý nghĩ ghê tởm lại xuất hiện: "Tỷ tỷ, không bằng như vậy a. Ngươi cho hắn giải dược, nhưng là tại thân thể hắn tiếp tục hạ một loại độc dược mãn tính. Qua một năm rưỡi thì để hắn chết,
như ngươi vừa báo được thù, lại không ai biết rằng ngươi đã làm – nhất
cử lưỡng tiện. Liễu Tuyệt Mị cũng không thể biết ngươi cùng Thiên Tuyệt
môn có hận thù, mà y tiên trên giang hồ nổi tiếng là người tốt, hắn dù
chết cũng không biết được là do ngươi hạ độc thủ, đám thuộc hạ của hắn
cho dù muốn báo thù cũng không biết báo thù ai. Lam tỷ tỷ, nhưng tên sát thủ này cũng đủ biến thái, nếu như bọn chúng tìm ngươi báo thù, chỉ sợ
trận pháp bên ngoài không cản được họ. Ta đây là vì muốn tốt cho Lam tỷ
tỷ." Ta lúc nào cũng hèn hạ như vậy, ta hoài nghi là bản thân mình nên
theo học đại học ngành tội phạm học. Kỳ thật ta cũng hiểu rằng nếu như
Lam Lệ thật sự muốn để hắn chết, trực tiếp không cứu liền OK, nếu cầu
nàng nhiều thứ như vậy, cũng đủ thấy là những người khác căn bản là
không có biện pháp. Hẳn là nàng muốn tự mình giết hắn, vì người nhà báo
thù.
Lam Lệ mỉm cười: "Ý kiến hay, vậy cứ như ngươi nói mà làm. CHính là hắn cũng phải chịu một chút đau khổ."
"Tỷ tỷ có phải đang nghĩ muốn cách mấy ngày liền phát tác một lần,
sau đó ngươi liền nói với hắn là dư độc trong cơ thể chưa hết?" Căn cứ
vào kinh nghiệm xem nhiều tiểu thuyết võ hiệp của ta như vậy, hẳn là
phải như vậy.
"Thông minh."
"Ý kiến hay, hắn trúng độc suốt thời gian dài như
vậy, có một ít độc tố đã ngấm vào cơ thể, không có cách nào giải hết
cũng là có khả năng." Nụ cười trên mặt ta thật hèn hạ a.
"Ta thật sự hoài nghi ngươi rốt cuộc có phải người trong võ lâm hay không."
"Ta đương nhiên đúng rồi, sư phó của ta chính là y tiên Lam Lệ nữ hiệp."
"Ngươi nha!"