Ngày thứ hai, Lam Lệ thật sự tìm được mấy sợi dây rắn chắc.
Ta đem mấy sợi dây quẳng lên bàn, lười biếng địa đạo: "Dược như thế
không có cách nào giải, chỉ có một biện pháp duy nhất là dựa vào ý chí
kiên trì của chính mình không chạm vào nó nữa. Nhanh thì mười ngày nửa
tháng, lâu thì một tháng, chỉ cần có thể kiên trì vượt qua mấy ngày này, ngươi sẽ hoàn toàn thoát khỏi được thứ đó. Nếu như ngươi không thể kiên trì được, như vậy thì cả đời này cũng không thể ly khai khỏi nó. Thứ
dược như thế rất có hại cho cơ thể, nếu như ngươi tiếp tục dùng, ta
phỏng đoán không quá 3 năm ngươi sẽ xong đời. Ta phải nhắc cho ngươi
biết, quá trình giải độc vô cùng thống khổ, đừng có đến lúc đau chết đi
sống lại liền nói là ta cố ý." Ta cũng không phải thiên thần, nhất định
sẽ khiến ngươi phải đau chết đi sống lại. Một đao giết chết không đủ để
báo thù, muốn nhìn hắn thật là thống khổ. Có nhìn thấy không, ta cũng
không phải nữ nhân tốt đẹp gì, tốt nhất đừng có đắc tội ta.
Liễu Tuyệt Mị hôm nay không có mang mặt nạ, nhíu mày nói: "Chỉ cần nhẫn qua một tháng, nhất định có thể khỏi?"
"Ngươi nói thừa, cái tình huống giống như ngươi tại hiện... Tây Vực
có rất nhiều, nếu không thể chịu đựng được thì nhất định chỉ có thể chờ
chết, nhưng là chỉ cần chịu đựng được, là có thể sống sót." Ta thiếu
chút nữa đã nói thành tại hiện đại.
Dật Phong nói: "Ngươi có chắc hay không?"
"Đương nhiên, Liễu Tuyệt Mị là một sát thủ, ý chí vốn dĩ cũng kiên
cường hơn người thường, ta hoàn toàn tin tưởng hắn có thể sống sót vượt
qua." Lời nói như vậy là thật lòng, ý chí sát thủ so với người thường
chắc chắn là kiên cường hơn.
"Ta tin tưởng Mai cô nương." Liễu Tuyệt Mị địa đạo.
Lam Lệ lạnh lùng nói : « Nếu tin tưởng nàng, vậy thì bắt đầu thôi. »Vừa nói nàng vừa cầm một sợi dây lên ngắm nhìn.
Ta đưa mắt nhìn hắn, ý bảo hắn leo lên giường. Trực tiếp để cho hai
người bọn họ hỗ trợ đem tứ chi hắn gắt gao cố định tại đầu giường, sợi
dây rắn chắc cuốn quanh ngươi hắn một vòng lại một vòng. Tới khi nam
nhân trên giường biến thành chữ X to đùng, lòng ta đột nhiên lo lắng,
thật sự sẽ không hại chết hắn chứ ?
« Liễu Tuyệt Mị, nếu ngươi không đủ kiên trì... có thể bỏ cuộc bây
giờ vẫn chưa muộn. Nhưng nếu như ngươi hối hận cả đời vì đã không cố
gắng, ta cũng không ý kiến. » Ta dùng một điệu nói lạnh nhạt, nhưng
trong lòng lại thật sự h vọng hắn có thể kiên trì cai nghiện.
« Cám ơn Mai cô nương. » Đừng khách khí, đợi một chút nữa thôi ta cam đoan ngươi sẽ mắng ta chết đi sống lại.
Ta để Dật Phong trông chừng hắn, lôi kéo Lam Lệ đi ra ngoài.
Ta đứng ở ngoài phòng, gió nhẹ nhàng thổi qua khuôn mặt. Ta đối Lam Lệ nói : « Lam tỷ tỷ, gươi không thể không giết hắn sao ? »
« Không ai có thể ngăn cản ta báo thù. » Nàng nói rất kiên quyết, là, ta không có tư cách, đây là mối thù diệt môn, ai cũng không có tư cách
ngăn cản nàng báo thù.
« Tỷ tỷ, kỳ thật.... Không thể bỏ qua sao. Năm đó Liễu Tuyệt Mị cũng
chỉ mấy tuổi, giết cả nhà ngươi cũng không thể là hắn ? » Ta cười khổ : « Bỏ đi, nếu như ngươi nhìn thấy quá trình giải độc, không biết ngươi còn có thể nghĩ như vậy được nữa hay không. » Ta hiểu rất rõ sự thống khổ
của quá trình cai nghiện, cái loại.. thống khổ này so sánh với thiên đao vạn giáo còn khó chịu hơn. Đúng là hắn đã hại ta, như là cai nghiện đủ
thống khổ để đền bù. (t/g : ngươi phải biết rằng, nếu như ngươi ko giúp
hắn cai nghiện, hắn sẽ chết.Thật ko biết là ngươi giúp hắn, hay là hại
hắn. Dung : Hắn là sẽ chết, nhưng là chết thì cũng ko thể nào thống khổ
bằng vậy, ta sẽ khiến hắn vô cùng thống khổ.)
Nàng cười khổ : « Có lẽ thế. »
« Lam tỷ tỷ, hắn đã từng hại ta. Ta đương nhiên sẽ không dễ dàng
buông tha cho hắn, cho hắn uống chén thốc tỉnh táo, ta phải khiến hắn
đau tới chết. Đến lúc đó ngươi nhìn cũng hiểu, giải độc là cái cảm giác
gì. »
« Ảnh nhi, » Dật Phong vội vàng đi ra nói.
« Lại phát tác đúng không ? » Hắn không nói ta cũng biết là có chuyện gì.
Ta đối Lam Lệ nói : « Tỷ tỷ, chuẩn bị tỉnh dược, ta đi xem hắn. »
Ta cùng Dật Phong đi vào phòng, cả người Liễu Tuyệt Mị bắt đầu co
rút, gắt gao cắn răng chửi bới. Ta cầm cái khăn tay học tập Lam Lệ nhét
thẳng vào miệng hắn, rồi nói : « Không muốn trở thành phế nhân thì kiên
trì làm đi. »
Cai nghiện cũng không phải đơn giản như tưởng tượng, hắn cơ hồ mỗi
ngày đều thống khổ đến độ bất tỉnh. Bị Lam Lệ cho một chén tỉnh dược cứu tỉnh, lại phải tiếp tục chịu tội. Nhìn hắn thống khổ, Dật Phong cơ hồ
đã cho là ta cố ý. Ba ngày ba người chúng ta thay nhau trông chừng hắn,
buổi tối Dật Phong đi xem hắn. Kỳ thật Dật Phong thật sự là một cái bằng hữu rất tốt, hắn có thể vì giúp bằng hữu mà không tiếc cả mạng sống. Vì Tề Hạo mà có thể hiến cho nhiều tiền như vậy, vì Liễu Tuyệt Mị mà có
thể mạo hiểm sinh mạng để van cầu dược. Giao tình với bằng hữu như hắn,
ta thật may mắn.
Đã là ngày thứ 5, Liễu Tuyệt Mị nằm trên giường thống khổ co quắp, kêu la dữ dội khiến lỗ tai ta sắp sửa muốn điếc.
« Mai Ảnh, ngươi là cái thứ tiện nhân. Cái này không phải là ngươi
cứu ta, ngươi là đang hại ta. Tiện nhân, ngươi hận ta lúc đầu bỏ thuốc
ngươi, lại còn đánh ngươi, cho nên ngươi là đang trả thù ta. Thuốc của
ta đâu ? Ta muốn dùng thuốc, đưa thuốc cho ta. » Ta vừa nói hắn liền
mắng ta, hắn không nói ta vẫn còn không biết ban đầu kẻ đánh ta chính là hắn cơ. Không đánh đã khai, đừng có trách ta không khách khí.
Ta trực tiếp lấy một cái khăn tay nhét vào miệng hắn, thứ nhất là vì
hắn la hét quá kinh khủng, hai là sợ hắn tự cắn đứt lưỡi mình.
Dật Phong không nhịn được hỏi : « Hắn có thể có việc gì hay không ? »
« Không còn cách khác, phải cố gắng, nếu như không chịu nổi, thì để
hắn dùng thuốc đi. Yên tâm đi, Tây Vực có rất nhiều người dùng phương
pháp này giải độc. »
Lam Lệ nói : « Muội muội, để ta cho hắn uống ít thuốc an thần ? » Lam Lệ cuối cùng cũng không đành lòng.
« Không được, nếu như uống thuốc an thần thì sẽ
vô ích, ta chính là muốn hắn phải thanh tỉnh. » Mặc dù nhìn hắn thống
khổ như vậy ta cũng không đành lòng, nhưng là ta muốn báo thù. Cái lúc
cần phải nhẫn tâm thì phải nhẫn tâm, đắc tội ta là sẽ phải cực khổ hình
như thế.
« Nhưng mà... » Lam Lệ đột nhiên lo lắng. Nàng thấy người này, ăn nói vô cùng chua ngoa, xàm ngôn tục ngữ, quả thực không thể nghe nổi.
« Điểm huyệt đạo của hắn, điểm luôn cả á huyệt (thật là phiền toái ta a, *cười đểu*). » Ta vừa dứt lời, hai bóng người đã vọt đến trước
giường, đồng loạt đưa tay điểm huyệt đạo của hắn. Liễu Tuyệt Mị lập tức
không động đậy, nhưng là ta có thể nhìn thấy hắn thống khổ đến độ cả
khuôn mặt đều vặn vẹo biến dạng. Ta hài lòng gật đầu : « Hai vị thật là
lợi hại, có thể dạy ta không ? Phong đại ca, biết ngươi lâu như vậy, tại sao ta lại không biết ngươi có võ công a ? »
« Bởi vì ngươi không có hỏi ta. » Còn làm bộ như vậy, hãn, so với ta miệng ta, lưỡi hắn vẫn còn lươn lẹo hơn.
« Trông chừng hắn, ta đi ra ngoài. »
« Ảnh nhi từ từ một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi. »
Trời tháng tư, cảnh sắc trong cốc đẹp vô vàn khó tả, khắp nơi tràn
ngập hương hoa, non xanh nước biếc. Ở trong sơn cốc đã hơn một tháng, ta vẫn còn chưa hảo hảo thưởng thức được cảnh sắc mỹ lệ này.
Hai chúng ta cùng sánh bước, hắn không nói lời nào, ta cũng không
biết phải hỏi gì, Bất tri bất giác đã đi tới chân thác nước, ta quơ tay
hứng lấy dòng nước chảy, hưởng thụ cảm giác mát lành.
Ta đột nhiên tươi cười : « Ta nhớ hôm trước lúc ngươi vào đã lén trộm nhìn ta tắm rửa phải không ? »
Hắn mất tự nhiên địa đạo : « Ta... Ta không phải là cố ý, ta chỉ là vừa vặn đi ngang qua. »
« Nói thừa, ta biết ngươi không phải là cố ý, ta chỉ là muốn biết tới cùng thì ngươi đã thấy những gì ? »
Hắn ấp a ấp úng trả lời : « Ta đã thấy hết toàn bộ. »
Ta đột nhiên nổi trận lôi đình : « Uy, ngươi ít ra thì cũng phải nói
dối ta một chút chứ. Cho dù ngươi thấy hết, thì cũng phải nói là không
thấy gì chứ. » Chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, hơn nữa ta căn
bản vẫn cho là hắn cũng không có thấy gì, chỉ nghĩ định xác nhận lại một chút, khiến bản thân an tâm hơn.
« Cái... này.. »
« Không nói cái.. này nữa, ngươi có gọi ta ra đây có chuyện gì ? » Ta vội vàng đổi chủ đề.
« Ảnh nhi, ta rất muốn hỏi ngươi, buổi tối hôm ấy... Có phải là ngươi dã nghe được ta cùng Hoàng thượng nói chuyện ? » Tại trong hưu thư ta
cũng đã thẳng thắn thừa nhận là ta nghe được, cần gì phải hỏi lại.
Ta cười nói : « Đúng vậy ? Buổi tối hôm ấy ta không ngủ được, cho nên đi dạo quanh viện một chút, cho nên liền không may nghe được. »
« Ảnh nhi, hôm đó... ngươi đã nghe được những gì ? »
Ta thờ ơ trả lời : « Cũng không có gì cả, chỉ là nghe được một số
chuyện quan trọng thôi ? » Không biết từ lúc nào, ta cũng đã có thể giả
bộ như không sao cả.
« Ảnh nhi, kỳ thật... Mấy ngày nay, ta một mực muốn nói với ngươi.
Ta... thích ngươi. » Ta lập tức thất thần, đây là tỏ tình sao ? Nghe lén thấy tâm ý của hắn và trực tiếp được bày tỏ không phải cùng là một khái niệm.
Ta vội vàng quay đầu sang hướng khác, né tránh ánh mắt của hắn, nói : « Kỳ thật ta có một vấn đề vẫn muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi lại thay
Tề Hạo làm việc ? » Coi như ta chưa từng nghe qua câu nói vừa rồi kia.
« Ngươi muốn biết ? » Trên mặt hắn có điểm thất vọng.
« Đương nhiên. » Ta tìm một tảng đá rồi ngồi xuống.
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, nói : « 7 năm trước lúc phụ thân ta qua
đời, ta mới 17 tuổi. Khi đó ta không làm ăn đàng hoàng, gia nghiệp gần
như là thất bại cạn sạch. Rất nhiều tài sản bị người khác chiếm lấy, ta
không muốn báo quan, cũng không có năng lực đòi lại. Có một lần, ta cùng nhóm bạn xấu tới kinh thành, nói là kiến thức mỹ nhân kinh thành (nói
tới đây, hắn bất giác cười cười, chắc hẳn là vì tuổi trẻ bồng bột).
Không may trên đường gặp phải tiểu thâu, tiền trên người ta đều bị trộm
sạch. Ta lang thang đầu đường, thật sự là đói khát vô cùng, được một nữ
hài tử cho tiền cứu giúp, cô bé kia chính là Ngọc Tình. Khi đó Ngọc Tình mới 16 tuổi, Hoàng thượng mới 12 tuổi, hai người bọn họ là len lén ra
khỏi Hoàng cung. Ta bị hai người bọn họ kéo đi, Ngọc Tình muốn dẫn ta đi báo quan. Hoàng thượng biện hộ thay cho ta, điều kiện là muốn ta vĩnh
viễn thuần phục hắn. Ta lúc ấy sợ hãi, cứ vậy mà đáp ứng. Sau Hoàng
Thượng lại biết tình cảnh của ta, ngay lúc ấy hắn nhờ Chiêu Nghi nương
nương cũng là Thái Hậu bây giờ giúp ta đoạt lại gia sản, lại bỏ ra rất
nhiều bạc để khôi phục lại việc buôn bán. Dựa vào tiền bạc và thế lực
Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, Phong gia lại lấy lại được chỗ đứng trên thị trường, Mấy năm sau, sản nghiệp Phong gia đã được như hiện tại, mà cũng một lòng trợ giúp Hoàng Thượng. Ngoại nhân chỉ biết Phong gia là đệ
nhất thủ phủ, kỳ thật tài sản bên trong Phong gia, có tới 60% là của
Hoàng Thượng. » Ta không thể không bái phục, Tề Hạo quả thật lợi hại,
tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết dùng tâm kế thu mua kẻ khác. Hắn quả
thực thông minh đến nối khiến ta phải sợ hãi, hắn quả thực rất nguy
hiểm, ta vẫn nên tránh xa hắn một chút.
« Hắn thật là đáng sợ. »
Dật Phong cười nói : « Cái này đã là gì ? Ngươi biết Lạc thống lĩnh tại sao lại đi theo Hoàng Thượng không ? »
Ta lắc đầu, chẳng lẽ cũng dùng cách đó ?
« 10 năm trước Hoàng Thượng cùng Thái Hậu đi thăm viếng, Hoàng Thượng lén lút chuồn ra khỏi Triệu phủ, gặp phải Lạc Kinh Thiên cùng tỷ tỷ của hắn ở đầu đường bán mình táng phụ. Vì vậy, Hoàng Thượng liền mua hai tỷ đệ bọn họ, từ đó về sau Kinh Thiên đi theo Hoàng Thượng, Tư Oanh bị Thái
Hậu đưa vào thanh lâu. » Nguyên lai là như vậy, hắn thật là quá giỏi mời chào nhân tài, còn nhỏ tuổi mà thông minh như vậy, ta không bội phục
cũng không được. Ngẫm lại ý tứ của Dật Phong, tất cả có vẻ như đều do
Thái Hậu châm dầu vào lửa. Tư Oanh ? Như thế nào lại cùng Tề Hạo có quan hệ ?
« Ngươi nói Tư Oanh là người của Hoàng Thượng ? Sau có phải là tặng
cho Thành Vương hay không ? » Nguyên lai Tư Oanh cũng là một mỹ nữ gian
tế.
« Là vậy, nhưng cũng không hẳn vậy. Khi đó Tư Oanh đã 14 tuổi, lớn
lên xinh đẹp. Thái Hậu biết Thái Tử háo sắc, hơn nữa thích lưu luyến
thanh lâu, vì vậy đem Tư Oanh biến thành kinh thành đệ nhất danh kỹ lúc
bấy giờ. Thái tử vì thế mà bỏ bê mọi việc, thường xuyên lưu lại chỗ Tư
Oanh mấy ngày không về. Có Tư Oanh, nhất cử nhất động của Thái tử đều
không thể qua được mắt của Hoàng thượng và Thái Hậu. Sau đó Mẫn Huyên
tiến cung, vì muốn phế bỏ ngai vị Thái tử, Mẫn Huyên thừa nhận cùng Thái tử thông dâm. Lúc đối chất, nàng chỉ rõ ràng trên tay phải hái tử có
dấu móng tay của nàng, kỳ thật chính là Tư Oanh nói cho Hoàng Thượng
điều ấy. Kỳ thật sau hai năm từ khi theo Thái tử, Tư Oanh lại bắt đầu
cùng Nhị hoàng tử ở chung mọt chỗ. Lúc Hoàng Thượng chưa đăng cơ, lúc ấy nàng không ngừng chu toàn chuyện các vị hoàng tử khác, vì hắn mà thu
thập tin tình báo. Hoàng thượng có thể có được ngày hôm nay, không thể
không tính đến công lao của Tư Oanh. Sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, mới
để tỷ đệ Tư Oanh – Lạc Kinh Thiên gặp lại nhau, tặng Tư Oanh cho Thành
Vương làm sườn phi. » Nàng mới 24 tuổi, chính là lúc đầu gặp nàng ta đã
cảm thấy nàng rất đáng thương, ai, nhất định lòng nàng rất đau khổ. Suốt tám năm trời, nàng sắm vai gián điệp, bán cả thể xác lẫn linh hồn của
mình, không tiều tuỵ mới lạ. Ta cảm thấy nàng thật sự yêu Tề Hiên, nhưng vẫn phải phụng mệnh giám thị hắn.. Hôm nay ta mới phát hiện, nam nhân
ta gả cho có rất nhiều đáng sợ. Để đạt được mục đích, hắn có thể hy sinh bất cứ kẻ nào, tuỳ ý đùa bỡn với tình cảm người khác. Cũng may là chúng ta đã ly hôn, nếu không kẻ tiếp theo bị lợi dụng chỉ sợ sẽ là ta. Kỳ
thật hắn cũng đã muốn lợi dụng ta, chỉ là bị ta phát hiện.
Ta im lặng một hồi lâu, Dật Phong cười nói : « Ảnh nhi, ngươi cũng
hiểu được Hoàng thượng rất đáng sợ có phải không ? » Ta vẫn không nói
gì, hắn nói : « Ảnh nhi, kỳ thạt ta biết ngươi yêu hắn. Nhưng là từ nhỏ
đến lớn, trong lòng Hoàng thượng chỉ nghĩ tới quyền lực. Ta cho ngươi
biết những điều này... cũng là có ý tứ, ta chỉ sợ có một ngày ngươi sẽ
bị hắn lợi dụng. Mẫn Huyên đối hắn ý trọng tình thâm, cuối cùng lại rơi
vào cái.... »
« Cả nhà bị tịch thu tài sản, giết sạch những kẻ phạm tội, hắn lại
còn phong nàng cái danh hào Quận Chúa. » Ta thay hắn nói. « Kỳ thật...
những điều này ta cũng biết, cho nên ta đối hắn đã không còn bất cứ...
ảo tưởng gì nữa. »
« Buổi tối hôm đó, ngươi cũng đã nghe thấy tất cả. Kỳ thật cái phong
hào Mẫn Huyên Quận CHúa, là HOàng Thượng thừa dịp tiên đến lâm trọng
bệnh, giả truyền thánh chỉ mà thôi. » Ta hôn mê, giả truyền thánh chỉ,
hắn còn có cái gì không dám làm ?
« Kỳ thật ta cũng không có trách hắn, hắn nói rất đúng, làm đế vương, cần phải có dã tâm mới có thể mở rộng lãnh thổ, có nhẫn tâm mới có thế
bảo toàn giang sơn. Việc tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế ta đã thấy quá
nhiều, giờ ta đã hoàn toàn vô cảm. Đường Thái Tông, Lý Thế Dân chẳng
phải cũng giết ca ca, đệ đệ của mình hay sao, nhưng là sát hại máu mủ
như thế cư nhiên lại thành câu chuyện thiên cổ được đời đời ca tụng. Từ
xưa thắng làm vua thua làm giặc đã trở thành cái đạo lý rồi, chính là
hắn có thể thống trị giang sơn thật tốt, hắn vẫn coi trọng con dân của
mình đã chính là Hoàng đế tốt rồi, sử sách là do con người viết nên
thôi. » Ta không lẽ là điên thật rồi ? Ta đây là đang nói cái gì vậy a ? Chẳng lẽ cách làm của hắn vẫn còn gọi là tốt ?
Dật Phong ngẩn người ra : « Ảnh nhi, ngươi... có ý gì ? Lý Thế Dân là ai ? » Còn lâu ngươi mới hiểu.
Ta tươi cười : « Lý Thế Dân chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết mà
thôi, không cần bận tâm, Ta cũng không có ý gì cả, những gì ta vừa nói,
chẳng qua là ta giải thích về Đế vương mà thôi. Cuộc chiến tranh ngôi
đoạt vị Hoàng đế vốn dĩ là tàn khốc, nếu như hắn không đủ nhẫn tâm, kẻ
mất mạng có thể là hắn. Nhưng là, hắn đủ tư cách làm Hoàng đế, nhưng
không đủ tư cách làm trượng phu, cho nên sẽ không có khả năng ta lại yêu thương hắn. Cho nên hắn cũng không có cơ hội sẽ lợi dụng ta, cho dù ta
thương hắn, hắn cũng không thể lợi dụng ta, ta không phải kẻ ngu. Trên
đời này cũng không có kẻ nào có thể lợi dụng ta, trừ phi là chính ta
nguyện ý. » Có lẽ ta không phải là kẻ rất thông minh, nhưng ta là kẻ có
tư tưởng nữ quyền rất lớn, lại càng không định hy sinh thân mình, kẻ có
khả năng lợi dụng ta chỉ sợ còn chưa có sinh ra. Làm cái việc ngu ngốc
giống như Mẫn Huyên ta không làm được, cũng sẽ không đi làm.
Ánh mắt hắn trong trẻo, chân thành nhìn ta : « Ảnh nhi, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ chiếu cố ngươi cả đời. »
Ta lắc đầu : « Ta kiếp này vô duyên. »
« Ảnh nhỉ, kỳ thật ta biết trong lòng ngươi vẫn còn có Hoàng Thượng.
Không sao cả. Ta sẽ chờ ngươi, suốt đời chờ đợi ngươi. » Ánh mắt chân
thành của hắn khiến ta không biết nên chọn ai, không biết nên đưa tay
sang hướng nào.
Ta nhìn hồ nước trong veo : « Cám ơn ngươi, nhung mà ngươi thật sự
không cần chờ ta. Mục tiêu của ta chính là kiếm thật nhiều tiền, tốt
nhất là ngươi nên đem cái danh hiệu.... thiên hạ đệ nhất thủ phủ này mà
tặng cho ta. » Ta giống như nói đùa, cười hì hì nói. Kỳ thật trong lòng
cũng đã sớm bật khóc, ban đầu ta vẫn còn một mực thề rằng chỉ cần có kẻ
không chê dung mạo của ta ta liền giá cho hắn. Ta biết hắn không chê ta, chỉ là ta vô phương giá cho hắn, bởi vì người ta yêu nhất thuỷ chung
vẫn không phải là hắn.
Hắn khôi phục u nhã, cười nói : « Chỉ càn có thể dõi theo ngươi, ta
cũng đã rất thoả mãn. Ngươi có thể không cần đến ta, nhưng là ta sẽ một
mực đợi chờ ngươi. » Không đáng, ta thật sự là không đáng.
« Được, ngày đó nhìn thấy hưu thư của ta có phải đã cho là ta đã chết ? » Ta cố ý đổi sang đề tài khác.
Hắn cười cười : « Kỳ thật ban đầu ta nghĩ rằng ngươi đã nghe thấy ta
nói chuyện cùng Hoàng thượng, cho nên muốn trốn tránh, còn Vân Dung và
Tần nhi đều đã nghĩ ngươi thật sự có luẩn quẩn trong lòng. Nhưng là
Hoàng Thượng nói ngươi cố ý lường gạt chúng ta, qua một khoảng thời gian ngươi sẽ tự nhiên xuất hiện. » Hắn tự giễu nói : « Kỳ thật ngươi thật
sự là cố ý làm vậy phải không ? Xem ra ta còn không có hiểu rõ ngươi
bằng hắn. »
« Sau đó hắn có phản ứng như thế nào. » Lời xuất ra ta liền hối hận,
ta tại sao lại hỏi cái vấn đề này, nguyên lai trong lòng ta vẫn là thuỷ
chung vẫn tâm niệm hắn.
« Ta không muốn lừa ngươi, Hoàng thượng thật sự rất sốt ruột, đem cả
Tề Châu lật qua lật lại. Cúng ta tìm ngươi vài ngày, sau Hoàng thượng
lại nhận được mật báo, Thiên Ly Quôc muốn chính thức thỉnh cầu đám hỏi,
cho nên hắn đã hồi cung. » Ở trong lòng hắn, ta vĩnh viễn không quan
trọng bằng giang sơn. Thử hỏi thế gian này, có mấy vị Hoàng đế cho rằng
mỹ nhân sánh với giang hơn vẫn trọng hơn ? Huống chi ta chỉ là một cái
xấu nữ.
« Hắn là một vị Hoàng đế tốt. » Ta chỉ có thể nói câu này.
« Ta đồng ý. »
« Được, Tần nhi và Vân Dung sao rồi ? Còn trang sức màu đỏ phương
nữa, có bị... người tới quấy phá hay không ? » Sản nghiệp của ta cùng
muội muội, đương nhiên quan tâm. Nguỵ Thân bị ta chỉnh thảm như vậy, ta
sợ hắn sẽ trả thù.
« Tần nhi theo Hoàng thượng hồi cung, Vân Dung thay ngươi gánh vác
trang sức màu đỏ phường. Vì tìm ngươi, Thanh Vương lộ diện thân phận để
quan phủ điều động quan binh hỗ trợ. Bây giờ ai cũng biết ngươi có hai
vị Vương gia làm chỗ dựa, ai dám trêu chọc trang sức màu đỏ phường ?
Ngươi yên tâm đi. » Như vậy cũng tốt, ít nhất không kẻ nào dám tìm ta
náo loạn.
« Phong đại ca, còn một vấn đề nữa, ngươi trả lời ta được không ? »
« Chỉ cần ngươi muốn biết, điều gì ta cũng có thể nói cho ngươi. » Đừng... đối tốt với ta như thế, ta sẽ không chịu được.
« Ban đầu Lam tỷ tỷ cho ngươi một viên dược, nàng nói chỉ cần ngươi
uống nàng sẽ trị mặt cho ta, ngươi tại sao lại uống dứt khoát như vậy ?
Chẳng lẽ ngươi không sợ nàng lừa gạt hay nuốt lời ngươi, quan trong hơn
là nàng đã nói rõ rằng nó có thể là độc dược ? Mặt của ta thật sự đáng
giá để ngươi liều mình hay sao ? »
Hắn cười : « Mặc du ta không biết tại sao Lam lệ lại làm như vậy ? Nhưng là ta biết nó không có độc. »
« A ? » Ánh mắt ta trợn thật sự quá to.
« Kỳ thật lúc nói với ngươi, ta liền cảm thấy ngươi rất giống Mai
Ảnh. Sau đó lúc nàng ấy đưa ta viên dược, ta liền biết các ngươi cùng
Mai Ảnh nhất định có quan hệ, nàng là đang thử dò xét ta. Nhưng là Ảnh
nhi, nếu như điều ấy thật sự có thể giúp ngươi khôi phục dung mạo, cho
dùng lấy tính mạng ta để đổi lấy, ta cũng nguyện ý. » Không biết nửa câu sau là thật hay giả, bất quá hắn xác thật rất thông minh.
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời : « Phong đại ca, cám ơn ngươi. Ngươi thật sự là một cái bằng hữu đáng giá để kết giao, không trách được ngươi có
thể kết giao với cả Hoàng thượng, cũng có thể kết giao với cả Liễu Tuyệt Mị. » Ta cố ý đem từ 'bằng hữu' nhấn thật mạnh, bởi vì ta muốn nói cho
hắn, chúng ta sẽ chỉ có thể làm bằng hữu thôi.
« Ba năm trước đây, Tuyệt Mị vẫn chưa phải là môn chủ, hắn là phụng
mệnh đi giết ta. Nhưng là trước đó hắn đã bị trọng thương khi làm nhiệm
vụ. Cho nên ta mới đánh bại được hắn, vì thế chúng ta trở thành bạn tốt. » Lại là một cái cường nhân, đánh bại Liễu Tuyệt Mị, Liễu Tuyệt Mị cũng thật sự là không may, đã bị thương mà vẫn bị phái đi làm nhiệm vụ/
« HOàng Thượng biết không ? »
« Biết, cho nên hắn một mực muốn đem Thiên Tuyệt Môn thu làm của
riêng mình, nhưng là Liễu Tuyệt Mị không muốn. » Tề Hạo, ta phục ngươi,
dã tâm của ngươi thật vĩ đại.
Ta đứng lên cười cười : « Cám ơn ngươi hôm nay đã nói cho ta nhiều
điều như vậy, nói cho ta biết ngọn ngành mọi việc, cũng tới lúc phải đi
xem vị huynh đệ của ngươi rồi. »
« Ảnh nhi. » Hắn đột nhiên kéo cánh tay của ta : « Ta chờ ngươi, chỉ
cần ngươi không lấy chồng, ta sẽ một lòng chờ ngươi, chờ ngươi hồi tâm
chuyển ý. »
« Phong đại ca, ta không đáng được ngươi đối xử như vậy, kỳ thật ta
cũng không tốt như ngươi nói. Ta ích kỷ, tham tài, thô tục, hèn hạ, ác
độc, căn bản không phải là một kẻ một kẻ tốt đẹp gì. » Ta đem bản thân
mình nói thành kẻ không đáng một đồng.
« Ta nói rồi, ta sẽ chờ ngươi.... »