Hắn kéo tay tôi vào bên trong một cái đình, hương thơm trong đình
thực dịu mát, ngoài ra còn có một chiếc đàn tranh. Nó được làm từ bạch
ngọc, xem ra vô cùng quý báu. Hương thơm nhàn nhạt từ chiếc bàn kia tỏa
ra, cùng hương mai, làm tôi có chút mê say.
"Liễm Dung tiểu thư, tài văn chương của nàng ta đã được thưởng thức
qua rồi, giờ nàng có bằng lòng gảy thêm một bản nhạc được không?" Nhìn
hắn, nhãn quang gian giảo xảo trá (1), tám phần bất an. Kẻ không thể cự
tuyệt này, đừng nói đến hắn là vương gia, hôm nay vốn là thi hội so tài
làm thơ, đánh đàn cũng xem như là một hạng mục.
Tôi cười, "Vương gia, vương gia không phải nói thơ của tiểu nữ tử
không hợp cảnh sao? Cớ gì còn nói đã từng thưởng thức tài văn chương của ta? Lẽ nào trong lòng vương gia, tiểu nữ tử đúng là một ngu nữ dốt đặc
cán mai?" Nghiền ngẫm từng câu từng chữ, tôi bết.
"Liễm Dung nói quá rồi, bản vương tuyệt đối không có ý tứ này, vừa
rồi là ta lỗ mãng. Thơ của Liễm Dung thanh cao kiêu hãnh, không giống
với nữ tử thông thường. Vả lại Liễm Dung có thể làm thơ, tài hoa nhất
định bất phàm. Ta thấy kinh thành đệ nhất tài nữ chi danh, tiểu thư quả
không hổ." Tôi thấy thẹn quá, ta đây là đạo văn, ở thời hiện đại là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó.
"Vương gia quá khen. Nếu vương gia có hứng thú nghe tiểu nữ tử gảy đàn, tiểu nữ tử đành để vương gia chê cười vậy (2)."
Mama Viện trưởng thật tốt với tôi. Bà là một nhất thủ cổ tranh tuyệt
vời, cho nên đã dạy tôi. Mấy năm liền, tôi cũng biết đàn vài khúc.
Không thể để ngươi xem thường, đàn thì đàn.
Tôi vỗ nhẹ huyền (dây đàn), có thể cạm nhận được âm sắc không tệ, quả nhiên là đồ của Hoàng gia, rất khác biệt.
Âm phù (nốt nhạc) từ đầu ngón tay vang lên, như ngọc bàn cổn châu,
như mưa rơi trên lá sen. Giữa tiếng đàn tươi đẹp, tôi khẽ mở môi mọng:
"Hoa đang rã những cánh hồng xơ xác, và cây hạnh xanh gầy. Khi con én liệng, dòng nước biếc lượn quanh. Lớp bụi phấn bông liễu trên cành, gió thổi rồi vơi dần. Ven trời hàng vạn nẻo, nơi nào không là cỏ non. Bên
trong tường là cái xích đu và bên ngoài tường là con đường cái. Bên
ngoài tường là lữ khác đi và bên trong tường là người đẹp đang cười..."
(3)
Giọng tôi không được tốt lắm, nhưng vẫn có thanh điệu, thế là tôi
hát. Tôi biết mình đàn không được hay lắm, cho nên hát mấy lời ca đánh
lạc hướng sự suy tư của Tề Hiên. Hy vọng hắn chỉ chú tâm nghe ca từ,
không để ý đến giọng ca và tiếng đàn của tôi.
Tôi lén nhìn hắn mấy cái, thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, tôi biết,
hắn không phát hiện ra lỗi của tôi, nhưng vẫn còn rất kinh ngạc. Cẩn
thận ngẫm lại, có ca từ cũng không sao, vì đây là ca khúc ở thời hiện
đại, hắn sao biết được.
...
"Vương gia cảm thấy sao?" Biết thế còn cố hỏi, tôi gần đây không chút khách sáo, rất thích được người ta khen mình.
"Ca từ của Liễm Dung thật hay quá, đàn rất tuyệt."
Tôi mặt dày nói: "Cảm tạ khích lệ, thực ra từ khúc của Liễm Dung cũng chỉ tầm thường thôi, là vương gia quá khen rồi." Mấy lời hát này cũng
là đi đạo, trót thì trét. Chứ bảo tôi làm mấy bài thơ như của Lâm muội
muội a, thà giết luôn tôi đi.
"Liễm Dung, xin thứ cho ta mạo muội, ta có thể diện kiến dụng mạo của nàng không?"
"Không thể." Tôi không chút do dự nói.
Thật ra, tôi rất có thiện cảm với người này, còn hy vọng có thể trở
thành bạn bè thân thiết với hắn. Nếu như hắn thấy khuôn mặt của tôi,
không chạy mới lạ.
Hắn không hiểu vì sao tôi lại có phản ứng mạnh như vậy, áy náy nói:
"Liễm Dung tiểu thư, là ta tùy tiện, nếu nàng không muốn, ta không nhìn cũng không sao."
Tôi biết bản thân vừa thất lễ, miễn cưỡng cười: "Xin lỗi, ta rất xấu, sợ làm vương gia hoảng."
"Liễm Dung tài hoa xuất chúng, nhất định giống nữ tử bình thường, vẫn còn hồ nghi dung mạo bản thân phải không? Nàng xem Tề Hiên ta lại là kẻ trông mặt mà bắt hình dong sao? Không việc gì, để ta nhìn một chút cũng được."
Nam nhân này thực không tệ, thiên hạ cư nhiên ở trong tay mà không
phải là kẻ háo sắc. Đáng tiếc tôi tự biết mình, bằng không tôi sẽ suy
xét đến việc tuyển hắn làm chồng. Nói đến việc lấy chồng, tôi không thể
không nhớ tới papa và người cha hiện tại, đều là kẻ háo sắc. Tô Liễm
Dung tôi phát thệ, thiên hạ nếu như có một người đàn ông không màng đến
dung mạo của tôi, tôi sẽ gả cho người đó, bất luận người đó là ai. Chỉ
là, không biết thiên hạ có nam tử nào như vậy không thôi.
"Ta chỉ là một nữ tử bình thường, ta cũng biết dung nhan mình ra sao, xin lỗi..."
"Cô nương vừa rồi còn lớn tiếng thoải mái gọi ta là tiểu tử, sao giờ
lại giống như một tiểu thư khuê các vậy." Hắn đang cười, có lẽ muốn tôi
xử sự như ban nãy, cho nên mới cười vậy.
"Khuôn mặt ta không thể tùy tiện cho người khác nhìn, rất dọa người đó."
"Liễm Dung sau nay gả đi cũng dự định không để phu quân xem mặt?"
Tôi cười khổ, "Là ai mới được chứ? Ta rất xấu." Nữ nhân không có dung mạo, chẳng khác nào không có tất thẩy mọi thứ, ai thèm lấy tôi? Chỉ sợ
tôi đến cuối đời, cũng không tìm được người không chê dung mạo của mình.
"Biết đâu hôm nay có người không để ý đến dung mạo của nàng, nguyện ý muốn Liễm Dung, nguyện ý bảo vệ Liễm Dung." Khi hắn nói, tôi hình như
phát hiện biểu cảm của hắn có chút kỳ lạ.
Ảo giác, tuyệt đối là cảm giác sai rồi.
"Có lẽ thế chăng, nhưng tìm được một người như thế thật khó khăn a." Tôi tự giễu.
Trong lúc lơ đãng, chiếc mạng che chợt bị lấy xuống, tôi kinh ngạc.
Ra là, nhân lúc tôi không chú ý, Tề Hiên đã gỡ chiếc khăn xuống. Tôi vội cúi đầu, con mắt ươn ướt, có một giọt nước đọng trên hàng mi.
"Ngươi làm gì vậy? Ngươi muốn làm nhục ta sao? Ngươi biết rõ ta rất
xấu." Tôi cười gằn: "Nam nhân các ngươi đúng là động vật hoa tâm (háo
sắc), chẳng phải tốt đẹp gì. Có lẽ vì ta che mặt, ngươi vẫn nghĩ ta là
mỹ nữ, cho nên muốn nhìn ta đúng không? Tiểu tử, ta không muốn thấy
ngươi, cút cho ta."
Hắn bị hành động của tôi dọa sợ, luống cuống, "Xin lỗi, ta chỉ muốn nhìn dung mạo của nàng."
Tôi ngẩng đầu lên, "Nhìn đi, thấy rõ rồi chứ? Rõ rồi thì có thể cút
đi chưa?" Tóm lại dung mạo của tôi xấu hơn người, không thèm quan tâm
hắn nữa, chỉ là hành động của hắn khiến tôi cảm thấy bị sỉ nhục. Có thể
nhìn dung mạo của ta, nhưng không phải nhìn như thế này.
"Liễm Dung cô nương, nàng rất đẹp, thực sự rất đẹp." Hắn nhìn vào mắt tôi, rất thành khẩn nói.
"A?" Tôi chợt ngừng thút thít, dùng ánh mắt hiếu kì nhìn hắn. Hắn nói tôi rất đẹp? Có phải hắn bị sốt không?
"Nàng thực sự rất đẹp, Liễm Dung tài hoa xuất chúng, hào hiệp bất
kham, đúng là không giống với nữ tử bình thường, những thứ này trọng yếu hơn hết thảy dung mạo. Nữ tử có khuôn mặt đẹp trên thế gian cũng chỉ
đến đến chừng mực, nhưng đặc biệt giống nàng, chỉ có một mà thôi." Thực
sự rất thành khẩn, tôi có nên tin hắn?
Thiết, nói dối, tôi thử một lần sẽ biết.
"Ta từng phát thệ, nếu thế gian có một nam tử không màng đến dung mạo của ta, ta sẽ làm vợ người đó. Chàng nguyện ý lấy ta sao? Hơn nữa còn
phải để ta làm chính phi, toàn tâm đối đãi ta, không cưới thê thiếp
khác, chàng có thể không?" Nhất định sẽ nói không muốn, yêu cầu của tôi
như thế, chính là người bình thường còn không làm được, huống chi đường
đường một vương gia.
"Nguyện ý." A? Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, xác định mình không nghe lầm.
"Cái gì...?" Hai mắt tôi mở lớn, kêu to. Không phải chứ, tôi nghe lầm, là tự lừa dối mình phải không?
Hai tay hắn đặt lên vai tôi, nhìn vào mắt tôi, nghiêm túc nói: "Ta
nói, ta nguyện ý lấy nàng, để nàng làm chính phi, toàn tâm đối đãi nàng, không cưới thê thiếp khác, cả đời chỉ có một mình nàng."
Tôi thiếu chút nữa té xỉu, tên này bệnh không nhẹ a. Trong đôi con
ngươi kia rõ ràng thấy được cái bóng mờ của tôi, hắn sẽ toàn tâm đối đãi tôi sao?
Tôi cười gượng, "Quên đi, ta nói giỡn đấy, ngươi không nên vì hấp tấp giật khăn che mặt của ta mà nói muốn lấy ta. Liễm Dung ta tuy là nữ tử, nhưng cũng biết mình thế nào."
Một tay lấy chiếc mạng trong tay hắn, "Ta đi, hy vọng sau này sẽ không gặp lại ngươi nữa."