May mắn là Vân Dung biết phủ cũ của Mạc gia ở đâu, hai người chúng ta tìm thấy chốn cũ. Mùi hương trên người nàng (giun: chính xác
thì là mùi hôi vì lâu ngày không tắm ấy ạ :">) một mạch xộc vào mũi
ta, khiến ta suýt không nhịn được mà ói ra. Phủ cũ của Mạc gia nằm tại
một cái ngõ hẻm vừa sâu vừa tối, được xây nên từ những phiến đá xanh to
bản, giống như Bắc Kinh – tứ hợp viên. Trải qua mưa nắng, rêu xanh đã
phủ kín những bức tường. Mặc dù cũ kĩ, nhìn qua vẫn thấy rất chắc chắn.
Theo ta thấy, không tính những trường hợp nguy hiểm (sợ nhất nửa đêm ngủ luôn ko dậy nữa, Diêm Vương hỏi ta chết như thế nào ta nói không biết). Các ngôi nhà chung quanh so với Mạc gia cũ phủ lại nhìn càng cũ, nhưng
vẫn đang còn có người ở.
Ta một cước đá văng đại môn đã tróc sơn son (giun: cửa lớn nhưng sơn
son thếp vàng đã bị tróc ra rồi ý ạ) ra, một cỗ mùi vị gây mũi bay lại
đây. Ta che miệng ho khan vài tiếng, trái lại Vân Dung không có phản ứng gì, tiến thẳng vào trong. Trong viện tài liễu một gốc cây đào. Xem bộ
dáng kia, có chút niên đầu. Cây đào bên cạnh thuần nhất cổ tỉnh, ta liếc mắt nhìn, vẫn đang có thanh lương thuỷ. Nhớ kỹ trước kia học tiểu học
được cho bài khoá gọi cổ tỉnh, nguyên lai cổ tỉnh trong truyền thuyết
chính là cái dạng này.
Tổng cộng có 6 gian phòng ốc, ở giữa 3 gian, đồ sương phòng các 2
gian, cộng them một gian phòng bếp, làm thành một toà tiểu viện tử.
Trái lại đồ trong phòng lại không ít, đồ dùng hàng ngày đều rất đầy
đủ, chỉ là cũ. Ta tìm một gian phòng tương đối sạch sẽ, mang Vân Dung đi rửa mặt. Trong phòng có kính tử (gương), còn có mấy thứ trang sức rẻ
tiền. Thậm chí còn có y phục, ta phỏng đoán gian phòng này chính là khuê phòng ta ở trước kia. Trên đệm một đoá hải đường to, thêu rất sống
động, xem cái kia thủ pháp, hẳn là do "Liễm Dung" thủ bút.
Vân Dung rửa mặt xong, mặt mũi thanh tú nguyên bản lộ đi ra. Ta tìm
vài món y phục coi như sạch sẽ cho nàng thay, giúp nàng phát biện cái
đầu dài thành hai bên, tuỳ ý thả phía trước ngực. Ta không biết nhiều về cách sơ đầu kiểu cổ đại, trình độ cao nhất chỉ có đến thế này. Ta thấy
trong hộp trang sức cổ bằng gỗ có một đoá châu hoa lớn, tiện tay cầm lấy mang cài lên tóc Vân Dung. Khuôn mặt kia lại trương thêm vài phần quyến rũ.
Ta xoay người, nghĩ mang nước bẩn đem đổ đi. Vân Dung đột nhiên kéo
tay của ta nói: "Tam muội, ngươi tại sao đối ta đây lại tốt như vậy, ta
trước đây đối với ngươi như vậy, ngươi chẳng lẽ không hận ta sao?" Giữa
gương đồng, ta xem thấy khuôn mặt Vân Dung đã tái nhợt đi đầy nước mắt.
Ta cười nhạt: "Ta hận ngươi thì sao? Không hận ngươi thì sao? Mọi
chuyện chẳng phải đã qua cả rồi sao? Ta nói rồi, chúng ta là tỷ muội,
một giọt máu đào hơn ao nước lã. Hôm nay ta rời khỏi hoàng cung, hiện
tại là đã không thể trở về, hiên tại ngươi chính là người thân duy nhất
của ta trên đời này." Rời khỏi cung đình, từ bỏ tât cả, cuộc sống tự do
tự tại chẳng phải là điều ta muốn sao? Trong lòng vì sao lại cô đơn như
vậy. Thâm cung trung tần nhi có tốt? Trên bệ rồng Tề Hạo có thể chỉ nghĩ đến ta? Càng muốn quên lại càng quên không được. Nhịn không được nhẹ
nhàng thở dài một hơi.
"Ngươi tại sao lại muốn rời khỏi hoàng cung?" Trên mặt Vân Dung hiện
lên vẻ mặt không tin. Vân Dung rốt cục cũng chỉ là một cái Đại tiểu thư
bị làm hư, không hiểu được cung đình hiểm ác. Nhược không bị ta cùng
tĩnh di phu nhân xiêm áo nhất đạo, hiện tại đã sớm mất mạng ngồi ở chỗ
này.
Ta gật đầu: "Là, ta rời khỏi hoàng cung. Tuy là nguy nga lộng lẫy,
nhưng lại không thích hợp với ta." Ta đối nàng cười cười: "Lại càng
không thích hợp ngươi." Ta mặc dù không thông minh, nhưng vẫn là có chỉ
số thông minh. Về cung đấu, chỉ số thông minh của Vân Dung chỉ là số âm.
Vân Dung cũng cười: "Không sai, cung đình không thích hợp ta. Bất
quá..." Nàng ngẩng đầu, nhìn mặt của ta: "Bất quá, cung đình khước thích hợp ngươi." Nhân nột (giun: bản chất của con người), không trải qua đau khổ vĩnh viễn sẽ không lớn lên. Vân UDng hiện tai không còn....là Vân
Dung của một tháng trước.
"Có ý gì?" Ta hỏi.
« Tam muội ngươi mưu trí hơn người, nữ tử cung đình chỉ sợ đều bại trong tay ngươi. »
« Không rõ. » Ta lợi hại như vậy sao.
« Thử hỏi thiên hạ có bao nhiêu nữ tử có thể giống như ngươi thanh
tâm quả dục, giống như ngươi đại trí giả ngu ? Thiên hạ nữ tử ai cũng hy vọng sủng quan hậu cung, ham vinh hoa phú quý, mà ngươi cũng không
nguyện vi phi (giun :tranh giành ?), thậm chí tự nguyện vào lãnh cung. » Nàng thê lương cười một tiếng : « Ngày đó ta nghe nói ngươi vào lãnh
cung, cao hứng thật lâu. Đại tỷ nói cho ta biết, chỉ cần người không
muốn, không ai có thể bức ngươi. Ngươi không muốn tiến, không muốn nhập
cung đình, cho nên ngươi lựa chọn chỗ an toàn nhất hậu cung – lãnh cung. Ngươi không ngu ngốc, chỉ là thông minh đáng sợ. Ngươi chẳng những
thông mình, còn có thể nhìn thấy danh lợi, nữ tử như ngươi thế gian có
mấy người ? Đem trí thông minh của ngươi, nếu là muốn một lòng tranh thủ tình cảm, nữ tử hậu cung có mấy người đáng là đối thủ ngươi ? »
Ta cười mà không đáp, nàng nói xong đích xác đúng. Từ nhỏ đến lớn đều xem kịch truyền hình về đấu đá chốn hậu cung, hơn nữa có thể thấy
những...nữ nhân này là giở trò như thế nào. Ta liền giống như đã sống
tại cung đình suốt 27 năm, rất nhiều chuyện ta rất hiểu. Nếu là ta một
lòng tranh danh lợi, cùng những nữ nhân ậu cung này....thật là có liều
mạng.
Trên mặt Vân Dung tràn đầy cô đơn, « Ta từ nhỏ đã được nuông chiều, ỷ vào bản thân thơ văn xuất chúng, tâm cao khí ngạo. Ta chưa từng
đem...bất cứ thứ gì để vào mắt, thậm chí ta coi ngươi là thứ không đáng
để cho ta coi, nhưng vẫn nể đại tỷ của ta. Đối với ngươi, ta càng là
đánh tâm lý xem thường. Kỳ thật ta sai lầm rồi, Đại tỷ thông minh tuyệt
đỉnh, ngươi so với đại tỷ càng thông minh hơn. Mạc gia ba cái nữ nhi,
ngươi là...xuất chúng nhất. Mà ta ni ? Cái gì cũng không phải. Bọn hạ
nhân cùng Đại tỷ coi trọng ta, chỉ là bơi vì quan hệ của nương ta. Ngoại nhân nịnh nọt ta, đích xác bởi vì ta có điểm văn tài, có vài phần xinh
đẹp, nguyên nhân quan trọng hơn cũng bởi vì phụ thân. »
Ba tháng không thấy, Vân Dung đích xác thông minh hơn rất nhiều, theo ta thấy : cùng ba tháng trước chênh lệch phải lấy năm ánh sáng ra tính
toán.
Trước kia, mọi người bên người nàng tung hô nàng, nịnh nọt nàng. Sau
này ra khỏi cung, đại gia đối nàng thái độ chắn chắn có điều thay đổi.
Một cái nữ nhân gả hai lần cũng không gía được ra ngoài, một cái nữ nhân mới tiến cung mấy ngày liền bị coi như kẻ điên đuổi ta, bọn tiểu nhân
không nhằm nàng mà khi dễ thì còn khi dễ ai ? Sau đó bị giá tới đây,
nhất định lại ăn không ít khổ. Nhân tình nóng lạnh, chắc nàng đã thấu
hiểu.
« Kỳ thật mỗi tỷ muội chúng ta ai cũng có sở trường riêng. » Còn ta ? Trưởng thành này đức hạnh, sẽ không viết chữ, sẽ không hoạ hoạ, sẽ
không đánh cờ, ca hát tẩu điều, thật sự không dám nhận 'nữ nhi xuất sắc
nhất Mạc gia' như nàng vừa nói.
Ta tìm ghế ngồi xuống, thương tiếc hỏi : « Được, nghe nói ngươi gả
cho một vị thương nhân làm thiếp, như thế nào lại lưu lạc đến nước này. » Không phải ta muốn xát muối vết thương của nàng, chỉ là trong lòng
không nhị nổi mà hỏi a. Vân Dung ít ra cũng là thiên kim thượng thư, làm thiếp chẳng lẽ còn uỷ khuất....cái kia nam nhân ?? Không để mặt mũi cho Vân Dung chính là không để mặt mũi cho Mạc thượng thư, không để mặt mũi cho Mạc thượng thư chính là không để mặt mũi cho ta (Cũng không thể phủ nhận, ta đã mang Mạc thượng thư coi như cha của mình, mặc dù hắn rất cổ hủ, đối với ta cũng chân hảo), không để cho ta mặt mũi ta đương nhiên
cũng chẳng cần giữ mặt mũi gì cho hắn.
Vân Dung quay đầu đi, không muốn nhìn, nước mắt, im lặng rơi xuống.
Ta nhàn nhạt cười nói : « Không nói cái này... Ngươi rất đói ? Tỳ Bà nha dầu kia như thế nào vẫn chưa trở lại. »
« Tam muội...ta... » Vân Dung thốt ra lại nuốt xuống.
« Vân Dung, gọi ta là Mai Ảnh. Năm đó, Liễm Dung sớm đã chết ở trong
cung, ta chỉ là Mai Ảnh. » Vô luận là trước mặt bất cứ kẻ nào, ta cũng
chỉ là Mai Ảnh. Không có những thứ...hào quang hư vô, loạn thất bát tao
danh khí, đô bao phủ ba. Ta chỉ là Mai Ảnh, coi như là chưa từng có
chuyện gì, chỉ có tương lai – là Mai Ảnh.
Vân Dung ngạc nhiên, không cách nào nói ra sự kinh ngạc, ta cười cười : « Vân Dung, ngươi là muốn cho mọi người trong thiên hạ biết. Ta Mạc
Liễm Dung đứng đầu cung tân, tự nhiên xuất hiện ở Tề Châu sao ?
Vân Dung tức cười, « Hoàng thượng đối ngươi không tốt sao ? » Lập tức cười khổ nói : « Chúng ta tỷ muội đồng bệnh tương liên. »
Ta không nói gì, ta có thể nói cái gì ? Cho dù mang lương tâm giẫm
lên dưới chân ta, ta cũng không thể nói rằng hắn đối ta là không tốt.
Chỉ có thể nói, ta không muốn chôn xác tại thâm cung, cho nên ta mới vứt bỏ tất cả, tất cả....
Tiếng đập cửa vang lên dồn dập, hẳn chính là Tỳ Bà, ta vội vàng chạy ra mở cửa.
Tỳ Bà ôm một đống đồ lớn, đồ ăn lẫn đồ dùng, thở hổn hển đứng ở cửa.
Ta cười nói : « Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đi ăn cướp a ? Như thế nào
lại biến thành như vậy ? »
« Hồi tiểu thư, Tỳ Bà nhất thời tìm không được nơi này, cho nên lạc
được, lại sợ tiểu chỉ chờ không được sốt ruột, cho nên bỏ chạy tới. » Ta mới vừa rồi vẫn còn theo bản năng mang nàng coi như Tần Nhi, mãi đến
khi nàng nói ra cung khính như thế, ta mới chợt nhân ra nàng không phải
Tần Nhi.
« Vào đi, mua cái gì ngon vậy ? »
« Hồi tiểu thư, nô tỳ thấy vừa rồi vị cô nương kia thật sự đói bụng,
nên mua một ít điểm tâm quả vỏ cứng ít nước, còn có đùi gà... » Ta vựng, mua nhiều như vậy, Vân Dung ăn hết sao ? Ta thấy hoài nghi.
Sự thật chứng minh, Tỳ Bà không sai, Vân Dung vừa thấy thực vật chẳng khác nào đói cẩu thấy đầu khớp xương, một tay cầm lấy giống nhau, miệng nhai tràn đầy. Ta sợ nàng nghẹn, vội vàng mang một chén nước đưa nàng
uống. Tại ăn quá nhanh, không cẩn thận bị sặc, ta vội vàng cho nàng
thuận thuận khí. Ho khan vài tiếng, Vân Dung cảm kích nói : « Tam....
Nhìn Tỳ Bà, vội sửa lời nói : « Mai cô nương, cám ơn ngươi. »
« Đừng khách khí, ta cùng Liễm Dung là hảo tỷ muộ, ngươi tự nhiên
chính là tỷ tỷ của ta. » Lời này đương nhiên là nói cho Tỳ Bà nghe.
Buổi tối ta ở lại cũ phủ, để Tỳ Bà trở về nói cho mẹ nuôi, ta gặp phải một cái bạn tốt, cho nên liền không quay về.
Bóng trăng nhàn nhạt, trong viện – cây già lẳng lặng đứng đó. Ta nhìn sương phòng đối diện, đôi mắt đột nhiên nhoè lệ. Một Vân Dung kiêu
ngạo, thanh cao, giờ đã hoàn toàn biến mất. Nàng tới cùng là đã phải
chịu bao nhiêu đau khổ, một nữ tử kiêu ngạo như thế lại biến thành như
vậy...