Sau khi vị Lý công tử kia rời đi, tôi cười với đại phu nhân:
"Phu nhân, nếu không còn chuyện gì nữa, tiểu nữ xin phép."
Đại phu nhân cũng mỉm cười:
"Liễm Dung a, con xem con tuy đúng là tài hoa xuất chúng. Nhưng con
biết đó, mặt con..." Bà cười nịnh bợ, "Lý công tử là xuất danh môn (xuất danh: nổi tiếng), gia tài vạn bạc, nếu Liễm Dung con gả cho hắn, có thể hưởng dụng phú quý bất tận. Con xem, hắn vất vả đến đây một chuyện..."
"Mụ nội bà, bà thích thì đi mà gả cho nó, thằng cha đó nhìn là biết
không phải người tốt, bà ăn cái gì của hắn rồi đúng không. Bản tiểu thư
được định làm vương phi rồi! Muốn tống cổ ta ra khỏi nhà sao, đừng
hòng!"
Đúng là bà già đáng chết này giở trò quỷ mà, bà ta muốn đem tôi bán. Có tiền thì sao? Tôi không thèm.
Sắc mặt Đại phu nhân tái xám lại, "Hanh? Mấy ngày không gặp, công phu đã tăng a? Nhìn ngươi ban nãy như vậy, ra cũng là dâm phụ. Trở thành
vương phi là Vân Dung của ta, không đến lượt ngươi. Đưng nghĩ làm được
mấy thủ thi là giỏi, nhìn lại cái đồ xấu xí nhà ngươi đi."
Tôi không thèm để tâm, ngồi trên ghế, cầm lấy quả táo cắn một phát, ngâm nga:
"Đúng vậy, thơ ca không quan trọng, Vân Dung của bà lợi hại nhất. Bất quả ta nhớ nàng ta dường như ăn cắp thơ của ta nha, chuyện này bà không biết sao?" Bà ta xụ mặt, phớt lờ tôi.
Tôi cười: "Phu nhân, tất cả mọi người trong kinh thành đều biết, lẽ
nào bà không biết?" Tôi giả bộ như bừng tỉnh, "Nga, phu nhân không phải
là người, sao mà biết được chứ."
"Ngươi... Tiểu tiện nhân. Ngươi đừng nghĩ mình tài giỏi."
Tôi vừa định đốp lại, quản gia đã chạy vào:
"Bẩm phu nhân, đây là lễ vật đưa đến cho Tam tiểu thư."
Trong tay lão vẫn còn bưng một hộp gấm bạch sắc, chế tác tinh mỹ, không biết bên trong là thứ gì.
Tôi liếc quản gia đến trắng mắt, "Quý thúc, ta nể ông là bậc trưởng
bối, cho nên có chút khách khí. Nhưng ông đừng quên, lễ vật này là của
ta, hẳn là nên báo cho ta trước tiên."
"Vâng, Tam tiểu thư dạy phải."
"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi rốt cuộc câu dẫn bao nhiêu nam nhân bên ngoài?" Đại phu nhân mặt đen xì hỏi tôi. Để làm gì? Giả bộ Bao Công a?
Còn không xem bản thân có giống không.
"Không có cách nào, ai bảo ta là nha đầu xấu xí mị lực bất phàm." Tôi cầm lấy hộp gấm, thấy bên trong là một cái gương cầu. Thiết, tôi còn
tưởng vật phẩm gì quý báu, ở thời hiện đại chút tiền thôi là mua được
một cái gương rồi. Tôi nhìn thoáng, thuận tay đặt xuống bàn, "Quý thúc,
là ai tặng ta vật này a?"
"Cái này..."
"Kính lưu ly chính là cống phẩm a, vô giá." Đại phu nhân bưng tấm
gương trên tay, ánh mắt viết rõ chữ tiền. Nhưng lời bà ta nhắc nhở tôi,
cái niên đại này trang thiết bị lạc hậu chết đi được. Có mỗi cái gương
thôi mà cũng xem như bảo vật. Ngẫm lại con gái bây giờ, đều dùng gương
đồng. Mà có người gương đồng còn không mua nổi, trực tiếp đến bồn nước
mà ngắm.
Cái người tặng tôi tấm gương này có ý tứ gì? Muốn tôi thấy rõ ràng hơn mình xấu thế nào sao?
Vân Dung và Tưởng Dung dung dăng dung dẻ đi vào, thấy tôi đang ở
trong, hung hăng trừng mắt liếc tôi. Lúc thấy chiếc gương thì con ngươi
sáng lên. Vân Dung hớn hở cầm lên ngắm nghía, "Nương, kính lưu ly này ở
đâu vậy, tặng con đúng không?"
Tôi khụ một tiếng, "Thích thì cứ mượn đi, thứ đồ hư này mà cũng là
bảo vật." Cái thứ này ở thời hiện đại chỉ đáng 1 đồng, cùng lắm là đến
vài đồng chứ gì, đồ ngu dốt.
Vân Dung vừa nghe tôi nói này nói nọ, thuận tay vứt xuống, ngạo mạn nói: "Ta không thích."
Tưởng Dung cũng liếc tôi một cái, "Hay là, vị công tử nào không có mắt tặng vật này cho Tam muội đây?"
"Tưởng Dung, cái con tiện nhân này không xứng làm Tam muội của con."
Ánh mắt Đại phu nhân dữ dội, hung hăng mắng Tưởng Dung. Tưởng Dung cúi đầu, khúm núm nói:
"Vâng, Đại nương dạy phải."
Ai, xem ra Tưởng Dung ở Mạc gia cũng không được dễ chịu lắm nhỉ, lúc
nào cũng bị Đại phu nhân áp chế, còn phải chịu đựng Vân Dung nữa chứ.
Đáng tiếc nàng ta đã về nhầm phe rồi, nếu ở bên tôi, tôi có thể giúp
nàng xả giận.
Quý thúc cung kính nói:
"Hồi đại tiểu thư, là do quản gia của Thành vương đem tới." Rồi Quý
thúc lại nói với tôi: "Tam tiểu thư, tiểu thư xem, bên trong hộp còn có
một chiếc khăn."
Tôi cầm lấy chiếc khăn tay màu trắng thuần, tinh tế một câu thơ đề bên trên. Tôi cố tình lớn tiếng đọc:
"Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, Tề Hiên duy độc ái Liễm Dung."
"A? Ngươi đúng là tiện nhân, Thành vương là của ta." Vân Dung không cam lòng, mặt còn nhăn hơn ăn phải mướp đắng.
"Ai là của ngươi? Có nghe thấy không, vân tưởng y thường hoa tưởng
dung, Tề Hiên duy độc ái Liễm Dung. Cho dù hai người các ngươi có tốt
đẹp thế nào, chàng cũng chỉ yêu mình ta, các ngươi còn không biết ý tứ
của chàng sao?" Tuy rằng tôi với hắn vẫn chỉ dừng lại ở mức có thiện
cảm, chưa lên đến yêu, nhưng tôi không ngại chọc tức mấy người đàn bà
khoe khoang này đâu.
Miệng đại phu nhân lệch đi, nhìn ái nữ khóc sướt mướt, yêu thương lau nước mắt cho nàng, nói với tôi:
"Tiểu tiện nhân, ngươi mà cũng muốn làm vương phi? Cùng lắm chỉ thị thiếp, Thành vương là của Vân Dung nhà ta."
"Uy, có cần dán ý nguyện chỉ lấy mình ta làm chính phi của chàng lên Hoàng bảng không a?"
Thái hậu thương tôi như vậy, nếu tôi mở miệng nói muốn gả cho Thành
vương, chắc chắn không phản đối. Hắn không phải do thái hậu sinh ra, nói cách khác, chúng tôi không hề có chung huyết thống. Gả cho hắn cũng
không sao a.
"Hanh." Vân Dung oán hận nhìn tôi, nghiến răng. "Chúng ta đi." Đại phu nhân kéo tay Vân Dung.
Tưởng Dùng cùng họ rời đi, tới cửa đột nhiên quay đầu, chớp chớp mắt với tôi.
Tôi ôm lễ vật của Tề Hiên bước ra, Tần Nhi ở bên ngoài đã nghe hết mọi chuyện, "Tiểu thư, đây là cái gì a?"
Tôi đặt chiếc hộp vào tay nàng, tự xem đi.
Tần Nhi không biết chữ, nhưng vẫn thấy chiếc gương, hiếu kì hói:
"Tiểu thư, ai tặng tiểu thư vậy? Cái này có phải là lưu ly kính không, vị này thật không phải thường nhân nga."
"Thiết, thường thôi."