Xa Xương Vương là huynh trưởng của Tấn Sóc Đế, năm nay đã bốn mươi tuổi nhưng con nối dõi lại có chút thiếu thốn.
Thiếu thốn tới mức nào?
Thiếu thốn tới mức đến khi ông ta hai mươi chín tuổi mới có được một nhi tử, thân thể Vương phi lại không được tốt nên sau khi sinh xong liền không thể mang thai được nữa.
Lại về sau nữa, trong bụng của các thiếp thất của ông ta cũng không có động tĩnh gì.
Vì vậy Xa Xương Vương rất cưng chiều nhi tử bảo bối của ông ta, khi ông bốn mươi tuổi liền mặt dày đi tới trước mặt Tấn Sóc Đế, cầu hắn phong cho nhi tử ông một cái danh hầu gia, để hắn đời này chỉ cần làm một tên ngốc là được.
Nhi tử duy nhất của Xa Xương Vương bởi vì vậy khi tuổi còn nhỏ mà đã là Cẩm Sơn Hầu.
Xa Xương Vương biết rõ đệ đệ ông lợi hại như thế nào nên sau khi đạt được thứ ông muốn, ông liền ở trong phủ nói rõ ràng:
“Nhi tử, nếu không muốn vào cung vậy thì không cần vào, đầu óc ngươi không thông minh đừng làm bẩn mắt hoàng thúc của ngươi. Lỡ ngày nào đó cha lại phải gánh tội thay ngươi.”
Cẩm Sơn Hầu đúng là lớn lên có chút không thông minh, nghe xong liền cười gật đầu dạ vâng.
“Vương phi nếu có phải vào cung bồi ai nói chuyện, thì cũng không cần quá thân thiết với ai.”
“Thiếp đã biết.”
Xa Xương Vương quay đầu nhìn sang đám thị thiếp của ông ta: “Mỗi ngày các ngươi chỉ cần ở trong phủ ăn ăn uống uống, không cần ra khỏi phủ mất công lại đánh vào thanh danh của Xa Xương Vương phủ. Cũng không được nói bản thân là hoàng thân quốc thích, còn nếu muốn nói...vậy thì nói là người của Lễ Vương phủ.”
Lễ Vương cũng là huynh trưởng của đương kim bệ hạ.
Nhưng mà đã sớm bị bắt giam lại từ tám trăm năm trước.
Đám thị thiếp đồng thời trả lời: “Vương gia yên tâm, chúng nô tì đã hiểu rõ.”
Vẫn đnag nói chuyện thì có hạ nhân vội vàng chạy vào, thở hổn hển nói: “Vương gia! Vương gia! Người trong....tới....”
Xa Xương Vương rất ít khi tiến cung gặp đệ đệ của ông.
Bởi vị ông không dám gặp.
Ngoài ra là có gặp cũng chẳng có gì để nói.
Thật ra mà nói lá gan của ông rất nhỏ còn không to bằng Vương phi của ông.
Thật là....tại sao trong cung là có người tới?
Trong nhất thời, người ở đại sảnh đều bất động.
Đám thị thiếp nhìn thấy Xa Xương Vương không thể nào trông cậy được liền quay sang nhìn Vương phi.
Xa Xương Vương phi vô cùng bình tĩnh, xoa đầu nhi tử nói: “Mau đem người mời vào. Trong tay có mang thánh chỉ không?”
Hạ nhân lắc đầu liên tục: “Dạ không thấy thánh chỉ, dường như là truyền khẩu dụ...người đã đi tới đầu đường....hẳn là sắp vào rồi ạ...”
Không bao lâu liền có một tiểu thái giám bước vào. Tiểu thái giám cười nói: “Gặp qua Vương gia, Vương phi cùng Hầu gia....Nô tài là người của Mạnh công công, được truyền khẩu dụ mời Vương phi cùng Hầu gia tiến cung.”
Xa Xương Vương ngẩn người: “Không có bổn vương?”
Tiểu thái giám cười nói: “Xác thực là nô tài đã nghe như vậy, không có nhắc tới Vương gia.”
Làm sao mà Xa Xương Vương có thể yên tâm cho được?
Mời Vương phi tiến cung thì đã đành thế nhưng tại sao lại mới nhi tử của ông nữa. Nhi tử của ông vừa ngu ngốc lại chỉ biết ăn chơi, ai biết tên ngốc này sẽ phạm phải tội gì?
Trái tim Xa Xương Vương bị treo lên cao, cắn răng nói: “Bổn vương đã lâu cũng chưa thăm bệ hạ, hôm nay vừa khéo...”
Tiểu thái giám gật đầu, nói: “Mời.”
Cẩm Sơn Hầu lại có chút níu kéo: “Không được, hôm nay con còn chưa cho tiểu Thạch ăn...”
Xa Xương Vương tức giận nhướng mày: “Tiểu thạch cái gì mà tiểu thạch! Còn không nhanh đi...”
Cẩm Sơn Hầu lặng lẽ cầm lấy cái hộp trên bàn giấu nó vào tay áo.
Xa Xương Vương lo sợ sẽ đến muộn cũng không rảnh mà la mắng nhi tử, chỉ tức giận nói: “Nhét cho kỹ vào.”
Đoàn người lúc này mới bước lên xe ngựa, chạy thẳng tới hoàng cung.
Trong thời gian chờ đợi, Chung Niệm Nguyệt bất tri bất giác đã uống gần hết chén thuốc.
Có thể thấy được thuốc lúc trước thực sự rất khó uống.
Mạnh công công nhìn thấy nàng uống một ngụm lại một ngụm, trong lòng liền dâng lên cảm giác thành tựu. Ông vội vàng đậy hộp thức ăn lại, nói: “Tiểu thư nên đứng lên đi bộ một chút. Đừng để bị đầy bụng.”
Vạn thị nghe thấy liền nhìn Mạnh công công biết ơn mà cười, sau đó liền đỡ Chung Niệm Nguyệt đứng dậy.
“Ta đỡ Chung Niệm Niệm ra ngoài điện.”
Mạnh công công liền nghẹn họng, thầm nghĩ, ý ông không phải là cái này.
Nếu ngài đỡ tiểu thư ra bên ngoài vậy bệ hạ ngắm ai? Ngắm Huệ phi à?
Tấn Sóc Đế ngồi phía trên, thấp giọng nói: “Bên ngoài gió to.”
Bước chân Vạn thị dừng lại: “Đúng đúng. Đúng là quên mất...” Bà đau lòng nói: “Niệm Niệm không được ra gió.”
Huệ phi siết chặt khăn tay.
Cảm thấy Vạn thị này chính là cố ý ở trước mặt Tấn Sóc Đế làm trò, giả vờ nói Chung Niệm Nguyệt yếu ớt như thế nào.
Vạn thị liền đỡ Chung Niệm Nguyệt đi vài vòng trong điện.
Đôi mắt Chung Niệm Nguyệt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Huệ phi vội vàng nói: “Nguyệt nhi có phải lại bị bệnh?”
Vạn thị dừng lại: “Phải, bị bệnh.”
“Mấy cái tiểu cô nương thường hay như vậy, tuổi còn nhỏ, thân thể yếu ớt. Hơn nữa khi A Như mang thai nàng còn bị ngã.” Huệ phi nổ lực bày ra dáng vẻ a di hiền từ, nàng ta nói: “Trong tư khố của a di, có một củ nhân sâm do bệ hạ ban thưởng, không bằng đưa cho Nguyệt nhi bồi bổ thân thể....”
Nàng ta vẫn đang nói, thì có một tiểu thái giám đứng trước cửa: “Bệ hạ, đã đưa người đến.”
Mạnh Thắng liền đặt đồ trên tay xuống, đi ra ngoài đón ba người Xa Xương Vương vào.
Xa Xương Vương không dám nhìn thẳng nam nhân ngồi ở phía trên, cho dù đó là đệ đệ ruột của ông.
Xa Xương Vương cúi đầu, cung kính hành lễ: “Bái kiến bệ hạ.”
Trong lòng ông cảm thấy có chút khó hiểu.
Tại sao, tại sao lại đưa bọn họ đến cung của phi tần? Có chút không hợp quy củ...
“Bình thân.” Giọng nói Tấn Sóc Đế ôn hòa.
Nhưng Xa Xương Vương cũng không cho rằng đó là ôn hòa thật.
Ba người Xa Xương Vương cẩn thận ngẩng đầu lên nhưng nhìn thấy đầu tiên không phải là Tấn Sóc Đế mà là Vạn thị đang đỡ Chung Niệm Nguyệt.
Đây là cung Huệ phi sao lại có nữ nhân khác xuất hiện?
Xa Xương Vương phi hơi kinh ngạc, rất nhanh liền đoán được thân phận của Vạn thị....chắc là phu nhân của Chung đại nhân? Cùng Huệ phi thân thiết. Người được đỡ kia chắc là hòn ngọc quý của bọn họ - Chung Niệm Nguyệt.
Ánh mắt chuyển sang hướng khác.
Không biết tại sao sắc mặt Huệ phi có chút kỳ lạ. Không giống như đang cười mà giống như đang....xấu hổ?
“Không biết tại sao bệ hạ....” Xa Xương Vương khó khăn mở miệng.
Vạn thị hơi ngây người.
Tại sao nữ nhi lại muốn chơi cùng Cẩm Sơn Hầu, bệ hạ liền gọi người tới? Mà ngay cả Xa Xương Vương cũng tới.
Lúc này Mạnh công công cười nói: “Mời Cẩm Sơn Hầu tiến lên một bước.”
Chung Niệm Nguyệt đầu tiên là nhìn Xa Xương Vương, làn da ngăm, khuôn mặt có chút hung dữ. Nhìn không ra ông cùng Tấn Sóc Đế là một mẹ sinh ra.
Lại nhìn sang Xa Xương Vương phi, xinh đẹp đoan trang.
Còn Cẩm Sơn Hầu kia, thân hình có chút mập, khuôn mặt non nớt, ngũ quan mơ hồ có thể nhìn thấy là được di truyền từ Vương phi.
Cẩm Sơn Hầu nắm chặt bàn tay mập mạp.
Không di chuyển.
Mới đứng ở đây một chút, mồ hôi hắn liền rơi đầy đầu, thân hình có chút run rẩy dường như sắp đứng không vững nữa.
Người là do nàng muốn.
Cũng không thể dọa sợ hắn.
Không đợi Cẩm Sơn Hầu bước lên, Chung Niệm Nguyệt liền nhẹ nhàng rời khỏi tay Vạn thị, đi đến trước mặt Cẩm Sơn Hầu nói: “Ngươi giấu bảo bối nào? Cho ta xem với.”
Xa Xương Vương liền nhìn chằm chằm nàng, không nghĩ tới bệ hạ còn chưa mở miệng, tiểu cô nương này liền nói trước rồi.
Nhưng tiểu cô nương này lại nắm lấy tay áo nhi tử.
Chỗ đó giấu...
Xa Xương Vương liền trợn trừng mắt, khiến cho khuôn mặt nghiêm túc của ông càng trở nên hung dữ hơn, giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống Chung Niệm Nguyệt.
Vạn thị thấy vậy liền nhíu mày.
Trong lòng Huệ phi âm thầm bật cười, phải rồi, vậy mà nàng ta quên mất Xa Xương Vương này chỉ có một nhi tử độc nhất. Muốn con của ông ta bồi nàng chơi đấu dế nói không chừng Xa Xương Vương sẽ cảm thấy là đang sỉ nhục ông.
Suy nghĩ của bọn họ đều khác nhau, Chung Niệm Nguyệt không sợ khi nhìn thấy Xa Xương Vương nhưng Cẩm Sơn Hầu lại sợ tới mức chân mềm nhũn, chỉ nghe thấy 'bụp' một tiếng, trong tay áo hắn rớt ra một cái hộp.
Nó ở trên đất lăn một vòng, cái nắp rớt ra ngoài sau đó con dế liền bò ra, hai cái râu 'diễu võ dương oai' vươn dài ra, hồn nhiên không biết bản thân đang ở trong hoàn cảnh gì.
Huệ phi sợ nhất chính là thứ sâu bọ này, vừa nhìn thấy liền sợ hãi hét to: “A a!”
“Bệ hạ.” Nàng ta gọi.
“Nhanh, nhanh mang thứ này ném đi.”
Hai mắt Xa Xương Vương liền tối sầm, thiếu chút nữa ông liền ngất cho nhi tử xem.
Đúng là tiểu tử ngốc không diện được mặt thánh?
Năm nay Cẩm Sơn Hầu cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, sợ tới mức liền ngơ ngác ngồi xuống mặt đất.
Chung Niệm Nguyệt vội vàng kéo lấy tay áo hắn: “Coi chừng ngồi lên đè chết nó.”
Cầm Sơn Hầu ngơ ngác trả lời: “.......À.”
Sau đó liền thất thần đứng đó.
Chung Niệm Nguyệt xoa nhẹ thái dương, nghĩ thầm, nàng đúng là được mở rộng tầm mắt.
Trong nguyên tác Cẩm Sơn Hầu cũng có chút đất diễn.
Là người yêu thích gương mặt của nữ chính, vì vậy liền cầu hôn nàng ta. Phụ thân Cẩm Sơn Hầu chỉ có một nhi tử nên cũng chiều theo ý hắn. Sau khi Thái Tử biết được liền giận tím mặt, liền đem Cẩm Sơn Hầu chỉ biết ăn chơi này xử trí.
Hiện giờ nhìn thấy.
Nhân vật ăn chơi trác táng tiếng tăm lừng lẫy, hôm nay chỉ là tên đầu đất.
Chung Niệm Nguyệt cúi đầu nhìn con dế đang bò loạn: “ Ngươi mau bắt lấy nó.”
“Nếu lỡ nó lại nhảy lên giày của bệ hạ thì sao?” Chung Niệm Nguyệt nói tiếp.
Lúc trước nàng đọc sách thì biết tới trò đấu dế dù nàng chưa từng chơi bao giờ. Nhưng hôm nay nhìn thấy con này xấu như vậy, nàng cũng chẳng còn hứng để chơi.
Vẫn là cất nó vô thôi.
Lời nói này rơi vào lỗ tai Mạnh công công cùng Tấn Sóc Đế.
Mạnh công công thấp giọng cười nói: “Tiểu thư vậy mà chỉ nhớ không được làm dơ giày bệ hạ.”
Huệ phi còn đang kinh hãi nhất thời không nghe rõ lời nói của Mạnh công công.
Lại nhìn thấy Cẩm Sơn Hầu ngồi xổm xuống, vụng về mà bắt con dế, Huệ phi lại sợ hãi mà hét lên hai tiếng.
Nhìn sang Vạn thị.
Vậy mà lại không nhúc nhích gì hết.
Huệ phi âm thầm nghiến răng.
Dòng máu Vạn gia lợi hại vậy sao? Bề ngoài nhu nhược nhưng trong xương cốt lại kiên cường?
Cẩm Sơn Hầu bò trên mặt đất hai vòng: “.....Bắt được rồi.”
Hắn ngơ ngác nhìn Chung Niệm Nguyệt, liền đưa tay sang muốn đưa con dế cho nàng.
Chung Niệm Nguyệt cảm thấy thứ này thật xấu nhưng bộ dáng Cẩm Sơn Hầu vừa đáng thương vừa buồn cười lại còn có chút đáng yêu.
Chung Niệm Nguyệt liền cười nói: “Ta không cần nó đâu.”
Cẩm Sơn Hầu nghe thấy cũng không tức giận gì, liền nhét con dế kìa vào lại ống tay áo.
Tròng mắt Xa Xương Vương dường như muốn rớt ra ngoài.
Ông trời ạ!
Nghiệp của ông lớn thế nào mà lại có đứa nhi tử ngốc như vậy?
Xa Xương Vương tính đưa tay ra cầm lấy tay nhi tử, chỉ thấy tiểu cô nương nắm lấy tay áo nhi tử ông, ngọt ngào nói: “Ngươi để nó trong người, không sợ bị nổi mẩn đỏ à? Vừa xưng đỏ vừa ngứa, khó chịu muốn chết.”
Xa Xương Vương ngẩn người.
Ông còn nghĩ tiểu cô nương này sẽ chê bẩn.
Lúc này chỉ nghe thấy Tấn Sóc Đế thấp giọng nói: “Niệm Niệm.”
Huệ phi nghe thấy liền tỉnh táo lại.
Nàng ta im lặng, chỉ hơi chật vật dựa lưng vào ghế, cảm giác hôm nay mặt mũi nàng ta đều mất sạch.
Bệ hạ gọi nàng thật sự rất thân cận.
“Chơi vui không?” Tấn Sóc Đế hỏi.
Trong lòng Xa Xương Vương cảm thấy kỳ lạ dường như bà hiểu được rồi.
Hôm nay bệ hạ truyền bà cùng nhi tử vào cung....là vì.....chơi? Nói đúng hơn là bồi tiểu cô nương này chơi?
Chung Niệm Nguyệt lắc lắc đầu nói: “Đấu dế cũng không vui lắm.”
“Tại sao, ngươi cũng chưa thử qua?” Tấn Sóc Đế lại hỏi tiếp.
“Nó xấu quá, ta không thích.” Chung Niệm Nguyệt thẳng thắng nói.
Huệ phi nghe thấy lại cảm giác nàng có chút càn quấy.
Tấn Sóc Đế liền gật đầu nói: “Ừ xấu, vậy không cần chơi nữa.”
Chung Niệm Nguyệt quay đầu sang nhìn Cẩm Sơn Hầu.
Tên nhóc mập mạp này, đáy mắt đều toàn là nước mắt. Chính là bộ dáng tức giận nhưng không dám nói gì.
Chung Niệm Nguyệt lấy khăn tay ra, đưa cho hắn: “Ngươi không lau sao? Vừa rồi ngươi bò như vậy tay đã dơ hết rồi.”
Cẩm Sơn Hầu giật mình, cẩn thận mà nhận lấy khăn tay, trong mắt vẫn còn chút nước mắt chỉ là lỗ tai lúc này lại ửng hồng.
Thân hình hắn không đẹp, cũng không như những công tử quý tộc tuấn tú, hơn nữa cha hắn lại hung dữ như vậy, bọn họ ai cũng sợ cha hắn. Làm gì có tiểu cô nương nào nguyện ý chơi cùng hắn?
Nàng là người đầu tiên.
Hơn nữa còn xinh đẹp như vậy.
Cẩm Sơn Hầu ấp úng hỏi: “Vậy, vậy ngươi chơi cái gì?”
Chung Niệm Nguyệt: “Nhà ta có nuôi chim.”
“Ta, ta cũng có. Ta cho ngươi xem...” Cẩm Sơn Hầu lại sờ vào ống tay áo, không thể móc ra cái gì nữa, uể oải nói: “Tiểu Thủy ở trong phủ, không mang theo. Ta chỉ mang mỗi tiểu Thạch tới.”
Khi nói chuyện khăn tay bị rớt xuống đất.
Cẩm Sơn Hầu vội vàng ngồi xuống, nhăn khăn lên, cẩn thận lau tay.
Tấn Sóc Đế thấy vậy liền hỏi tiếp: “Ngươi cảm thấy Cẩm Sơn Hầu chơi vui không?”
Xa Xương Vương:?
Nhi tử của ông cũng không phải là đồ chơi, sao lại hỏi là chơi vui hay không?
Xa Xương Vương phi đã hiểu được ẩn ý trong lời nói của Tấn Sóc Đế, tuy rằng không biết tại sao Tấn Sóc Đế lại ưu ái tiểu cô nương này như vậy nhưng nếu bệ hạ thật sự sủng ái nàng...
Nếu nhi tử bồi nàng chơi cũng là điều tốt.
Xa Xương Vương phi quay đầu lại nhìn Chung Niệm Nguyệt với ánh mắt mong chờ.
Chung Niệm Nguyệt gật đầu nói: “Hắn chơi vui.”
Nàng ngừng lại một chút, nói tiếp: “Nhưng ta muốn hắn nghe lời ta, hắn có nghe không?”
Tiểu mập mạp ngu ngốc như vậy, hắn không cần giống như nguyên chủ, làm đá kê chân cho chuyện tình yêu Thái Tử cùng nữ chính!
Vạn thị khẽ quát: “Niệm Niệm, sao con lại nói chuyện vô lễ như vậy?”
Sao có thể để cho nhi tử của Vương gia, hơn nữa hắn còn là Hầu gia mà phải nghe lời nàng nói?
Huệ phi cũng cảm thấy Chung Niệm Nguyệt hôm nay có chút kiêu căng.
Sắc mặt Tấn Sóc Đế không thay đổi, thấp giọng hỏi: “Quân Dương, ngươi nói xem?”
Quân Dương là nhũ danh của Cẩm Sơn Hầu.
Cẩm Sơn Hầu có chút sợ hãi Tấn Sóc Đế, hắn hít sâu vào mới trả lời: “Thưa, thưa hoàng thúc, con sẽ nghe lời nàng nói.”
Tấn Sóc Đế thấp giọng trả lời: “Ừ.”
Hắn cười khẽ, rồi khen: “Hài tử ngoan.”
Cẩm Sơn Hầu chưa bao giờ nhìn thấy hoàng thúc ôn nhu như vậy.
Đương nhiên là từ nhỏ tới lớn hăn không gặp hoàng thúc được mấy lần, cũng không dám nghe hoàng thúc nói chuyện.
Hắn hơi ngây người một chút, cảm thấy ngày hôm nay thật là tốt.
Xa Xương Vương rùng mình một cái sau đó mới bình tĩnh lại.
Đệ đệ ông ôn nhưng chưa chắc lại là thật lòng.
Câu 'hài tử ngoan' kia giống như đang khen một 'món đồ' biết nghe lời
Nhưng 'món đồ' này...đệ đệ ông không cảm thấy hứng thú.
Mà là do tiểu cô nương kia cảm thấy hứng thú.
Vì vậy đệ đệ liền đưa nhi tử ông 'dâng hiến' lên.
Xa Xương Vương cũng không cảm thấy nhục nhã gì, chỉ thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng tên ngốc này cũng hữu dụng được một chút.
Nhi tử của ông ngu ngốc, ông cho rằng đứa ngốc đó sẽ sống cả một đời vô dụng, chỉ sợ hắn hôm nào lại đắc tội với hoàng thúc của hắn, liền đi chầu Diêm Vương.
“Quân Dương gần đây có đi Quốc Tử Giám không?” Tấn Sóc Đế hỏi tiếp.
Xa Xương Vương lúc này mới thả lỏng cuối cùng cũng hiểu rõ bệ hạ gọi bọn họ tới là vì tiểu cô nương này, đương nhiên ông cũng không còn sợ hãi gì nữa.
Xa Xương Vương vội cười trả lời: “Hai ngày nay đứa ngốc này không đi học, phải dỗ dành mới chịu đi.”
Tấn Sóc Đế nghe xong liền cảm thấy có chút đồng cảm.
Tiểu cô nương trước mặt hắn đây, cũng phải dỗ dành mới chịu uống thuốc. Sau khi trở về liền lười biếng mà trốn uống thuốc.
Cẩm Sơn Hầu nghe thấy chợt nhớ ra điều gì đó, liền ấp úng hỏi: “Hoàng thúc....nàng cũng đi Quốc Tử Giám học sao ạ?'
Tấn Sóc Đế: “Phải. Nàng ở ban Thủy.”
Trong lòng Vạn thị vô cùng kinh ngạc.
Tại sao bệ hạ lại biết rõ như vậy?
Tấn Sóc Đế nói tiếp: “Mỗi ngày khi nào nàng muốn chơi, ngươi liền bồi nàng chơi.”
Cẩm Sơn Hầu gật đầu liên tục.
Tấn Sóc Đế nhẹ nhàng gật đầu: “Thưởng.”
Tiểu thái giám đứng bên cạnh bưng khay bước tới, phía trên đặt một cái hộp nhỏ.
Xa Xương Vương biết ơn, vô cùng vui mừng, vội vàng kéo nhi tử cùng quỳ xuống tiếp nhận: “Đa tạ bệ hạ.”
Huệ phi không khỏi mà nhìn nhiều hơn một chút.
Tấn Sóc Đế cũng không biết trước là sẽ gọi cả nhà Xa Xương Vương tới, vậy sao lại có thể chuẩn bị lễ vật trước?
.....Chẳng lẽ tất cả những thứ này đều là chuẩn bị cho Chung Niệm Nguyệt?
Huệ phi bị suy đoán của chính nàng ta làm cho hoảng sợ.
Tấn Sóc Đế thoải mái khẽ cười nói: “Đại ca hà tất gì phải đa lễ như vậy?”
Xa Xương Vương chỉ có thể cười ngây ngô.
Tấn Sóc Đế đứng dậy.
Những người còn lại cũng vội vàng đứng dậy.
Huệ phi thầm nghĩ, bệ hạ chuẩn bị rời đi?
Hẳn là vậy.
Nếu không đi thì nàng ta sẽ tức tới chết. Nàng ta không ngờ sẽ có một ngày bệ hạ tới cung nàng ta nhưng nàng ta không cảm thấy vui mừng chút nào.
Tấn Sóc Đế nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Trong cung Huệ phi đúng là có hơi nhỏ....”
Huệ phi vừa nghe thấy lời này, tim bất giác đập nhanh hơn, đáy mắt hiện lên một tia hy vọng.
Nàng ta sẽ không cần phải ghen tức với cháu ngoại nàng ta.
Mặc kệ bệ hạ vì lý dó gì cũng được, hôm nay ban thưởng cho Chung Niệm Nguyệt còn có cả Cẩm Sơn Hầu kia thì sao bệ hạ có thể không ban thưởng cho nàng ta chứ?
Nói cung của nàng ta hơi nhỏ chẳng lẽ là muốn thăng vị cho nàng ta?
Ai mà không có chút mơ mộng hão huyền.
Còn chưa đợi Huệ phi tươi cười thì nghe thấy Tấn Sóc Đế nói: “Mạnh Thắng, đưa Cẩm Sơn Hầu cùng Chung tiểu thư đến Võ Anh điện.”
Vẻ mặt Huệ phi cứng đờ: “...”
Dứt lời, Tấn Sóc Đế liền dẫn đầu đi trước.
Chỉ còn Mạnh công công ở lại xử trí chút việc thừa còn lại.
Huệ phi trơ mắt mà nhì Tấn Sóc Đế rời đi, trong lòng tức đến rỉ máu.
Lúc này làm một a di tốt còn kịp không?
Vạn thị đứng đó không biết nên làm thế nào thì được?
Mạnh công công nói: “Phu nhân, mời ngài đi cùng.”
Vì vậy không bao lâu, trong cung Huệ phi liền yên tĩnh trở lại.
Cả nhà Xa Xương Vương cùng hai người Vạn thị đều được Mạnh công công mời đi.
Huệ phi tức giận quay đầu sang nhìn đám người Lan cô cô, bọn họ đều ngây người không dám tin những gì đã xảy ra.
Trong mắt Huệ phi cũng không còn cái ánh sáng gì đó, chỉ tràn ngập lửa giận.
Nàng ta khẽ cắn môi, nói: “Các ngươi thất thần cái gì? Còn không nhanh chóng lau dọn nơi ô uế này...”
Trang phi....nếu Trang phi biết được, không biết là sẽ cười nhạo nàng ta thế nào?
Trang phi đúng là không biết những gì đã xảy ra.
Chỉ biết sau khi bệ hạ tới, khi rời đi liền mang theo cả Chung phu nhân.
Đúng là cho Huệ phi chút mặt mũi?
Nực cười.
Cả hai người bọn họ đều tức giận muốn chết, ai cũng không cảm thấy tốt.
Sau khi tới bên ngoài Võ Anh điện.
Mạnh công công cười nói: “Làm phiền Xa Xương Vương, Vương phi cùng Cẩm Sơn Hầu ở thiên điện ngồi chờ một chút.”
Xa Xương Vương đương nhiên là vội vàng đồng ý.
“Tiểu thư mời.” Mạnh công công nhìn Chung Niệm Nguyệt nói.
Vẻ mặt Chung Niệm Nguyệt hiện lên chút nghi ngờ, sau đó nhấc váy bước vào điện.
Vạn thị cũng tính đi theo.
Mạnh công công lại ngăn bà lại, nói: “Phu nhân, ngài cũng qua thiên điện nghỉ ngơi một lát.”
Vạn thị mím môi, chỉ đành quay lại chờ.
Sau khi Chung Niệm Nguyệt bước vào, cửa điện liền đóng lại.
Trong lòng Vạn thị có chút không yên tâm.
Rốt cuộc tại sao bệ hạ lại đột nhiến đối xử tốt với nữ nhi như vậy....Huệ phi còn nói nữ nhi bà kiêu căng không phép tắc....
Vạn thị nhíu mày.
Chung Niệm Nguyệt bước vào liền nghe thấy Tấn Sóc Đế hỏi: “Thuốc hôm nay uống thế nào?”
Chung Niệm Nguyệt gật đầu: “So với lúc trước ngon hơn nhiều.”
Tấn Sóc Đế không chút dấu vết nhíu mày.
Khó trách mấy bữa trước tiểu cô nương nằm trong lồng ngực hắn khóc nhiều như vậy, thuốc đã đắng mà nàng còn phải chịu đựng mấy ngày liền.
“Hôm nay có vui vẻ không.”
“Vui.” Chung Niệm Nguyệt lười biếng ngáp một cái, ngồi ở trên ghế mà Mạnh công công mang tới cho nàng, nói: “Ngày xưa ta cũng không có bằng hữu gì, hôm nay mới có được một người.”
Sao lại là bằng hữu?
Tấn Sóc Đế nghĩ thầm
Tiểu tử kia chỉ để chơi thôi.
“Trẫm kêu Xa Xương Vương ở Quốc Tử Giám chuẩn bị một cái nhuyễn kiệu cho ngươi thế nào?”
“Được nha.” Hai mắt Chung Niệm Nguyệt đều phát sáng.
“Ừ.” Tấn Sóc Đế trả lời cũng không nói tiếp nữa.
Trong điện nhất thời im lặng, hắn cũng không kêu nàng rời đi.
Chung Niệm Nguyệt không biết nên làm gì.
Mạnh công công đứng bên cạnh có chút lo lắng.
Nghĩ thầm, trước đó vài ngày, không phải tiểu thư rất thích làm nũng với bệ hạ sao? Ngày cũng khóc đêm cũng khóc, nắm lấy vạt áo bệ hạ không buông. Sao hôm nay lại như vậy?
Sao không nói tiếng nào? Chẳng lẽ đau ở đâu sao?
Một lúc sau Tấn Sóc Đế nói: “Lại đây.”
Chung Niệm Nguyệt nũng nịu nói: “Không muốn, không muốn đi, mệt lắm. Uống thuốc mà còn phải đi bộ cho xuôi cơm, đi bộ thật sự mệt muốn ngất.”
Mạnh công công liền thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm đây mới chính là tiểu cô nương của bệ hạ.
Bệ hạ thích tiểu cô nương cứ đáng yêu xinh đẹp như vậy, thích nàng làm nững mà ỷ lại vào bệ hạ.
Tấn Sóc Đế cười một tiếng: “Vậy không cần đi. Chút nữa khi ra cửa cung kêu Xa Xương Vương cõng ngươi ra ngoài.”
Chung Niệm Nguyệt còn cho rằng nàng nghe nhầm.
Hả?
Huynh trưởng Tấn Sóc Đế cũng có thể cõng nàng sao?
Hay Tấn Sóc Đế chỉ nói cho vui?
Tấn Sóc Đế hỏi nàng: “Ngươi cảm thấy dáng vẻ Xa Xương Vương có đáng sợ không?”
Chung Niệm Nguyệt ngừng lại: “Có một chút.”
Thật ra thì không chỉ một chút.
“Hôm nay khi ông ấy cúi đầu nhìn ngươi, ngươi có sợ không?”
“Thật ra cũng không sợ mấy. Chỉ là ông ấy cao hơn ta rất nhiều, cùng lắm ta đứng trên ghế nói chuyện với ông ấy là được.”
Tấn Sóc Đế lại thấp giọng cười.
Hắn nói: “Ừ.” “Vậy kêu Xa Xương Vương cõng ngươi ra ngoài. Ông ta ở trước mặt ngươi cúi đầu, vậy thì sẽ không làm ngươi sợ nữa.”
Chung Niệm Nguyệt ngây người một lát.
Nghe hắn nói như vậy, chẳng lẽ trong lòng Tấn Sóc Đế đối với ca ca ruột của hắn cũng không tính là thân cận, càng không nói tới tình thân.
Thấy Chung Niệm Nguyệt không trả lời.
Nụ cười trên mặt Tấn Sóc Đế lại tươi hơn một chút. Hắn cũng không cảm thấy Chung Niệm Nguyệt sẽ sợ hãi Xa Xương Vương, nàng cái gì cũng không sợ hơn nữa lá gan cũng rất lớn.
Chắc là do không thích Xa Xương Vương
Nếu nằm trong ngực hắn.
Không phải nàng sẽ yên tầm cùng thoải mái hơn sao?
Như vậy càng tốt.
Chỉ cần hắn là độc nhất trong lòng nàng. Nếu ai nàng cũng như vậy, thì còn gì thú vị?
Tấn Sóc Đế nói: “Đi đi.”
Lúc này Mạnh công công vội vàng bước tới đỡ lấy Chung Niệm Nguyệt, tận tay đưa nàng cho Xa Xương Vương.
Sau khi trở về, ông nghe được vị đế vương cao cao tại thượng kia, bày ra dáng vẻ dường như không để ý lắm mà hỏi: “Trong đám quý tử quý nữ, có ai xấp xỉ tuổi nàng không?”
Mạnh công công thắc mắc: “Ý bệ hạ là...”
Tấn Sóc Đế nói: “Quận chúa Ninh Bình thì sao? Hình như xấp xỉ tuổi nang.”
Hắn đặt con dấu trong tay xuống, lời nói ra khiến người khác có chút sợ hãi nhưng hắn lại thoải mái nói: “Một người để chơi thì sao mà đủ?”
Bên người Thái Tử có vô số cung nhân hầu hạ.
Còn cả Tam hoàng tử khi còn bé, Trang phi còn vì hắn chuẩn bị không ít đồ chơi.
Mạnh công công muốn nói rồi lại thôi.
Ý tứ bệ hạ dường như muốn đem những thứ mới lạ đưa tới cho tiểu thư...nghĩ lại cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Bệ hạ làm hoàng đế ngần ấy năm, chưa từng phạm phải một sai lầm gì. Hắn ổn định đất nước, quốc thái dân an. Hằng ngày đều trải qua vô cùng nhàm chán....hiện tại không ai dám làm trái lời hắn, không ai không nghe theo hắn, điều bệ hạ muốn làm ai dám không nghe theo?
Trời đã khuya, ánh nến chao động, khuôn mặt Tấn Sóc Đế chìm vào bóng tối.
Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “À, nhớ chọn vài người đẹp một chút.”
❤ Edit: tvanahh
❤ Cho mình xin sao nha ạ.