Tấn Sóc Đế ôm Chung Niệm Nguyệt chơi thêm hai vòng nữa.
Tấm ván gỗ này cũng không thể so được với dụng cụ trượt tuyết nên sau khi trượt được ba vòng liền bị gãy.
Tấn Sóc Đế nhanh chóng bắt lấy Chung Niệm Nguyệt nếu không nàng sẽ ngã trên mặt tuyết.
Thị vệ bên cạnh vội vàng đi tới: “Bệ ha! Bệ hạ không sao chứ?” “Tiểu thư bị ngã sao?”
“Không có gì.” Tấn Sóc Đế đứng dậy.
Chung Niệm Nguyệt nắm chặt vạt áo hắn, lấy hắn làm chỗ tựa cố gắng đứng dậy.
Sảng khoái đúng là rất sảng khoái nhưng bây giờ toàn thân nàng không còn chút sức lực nào. Nàng không muốn bị ngã lên tuyết một lần nữa, nên ra sức nắm chặt vạt áo của Tấn Sóc Đế.
Tấn Sóc Đế cực kỳ hưởng thụ khi nhìn thấy nàng 'ỷ lại' vào hắn như vậy.
Hắn xoa đầu nàng, thuận tiện lấy mũ áp choàng trùm lên lại: “Chỉ duy nhất một lần này, lần sau không được ra gió nữa.”
Nói xong, Tấn Sóc Đế bế nàng lên, chậm rãi quay về xe ngựa.
Giống như đang ôm một con mèo nhỏ.
Chung Niệm Nguyệt cũng không thấy ngượng ngùng gì nữa.
Lần trượt tuyết này giống như mở ra một thế mới vậy....vừa kích thích, vừa được chắn gió, mông cũng không bị đau!
Lần sau đến nữa vậy.
Chung Niệm Nguyệt ôm suy nghĩ như vậy, dựa vào thành xe ngựa, liền ngủ thiếp đi.
Tấn Sóc Đế nhìn lướt qua khuôn mặt nàng.
Điềm tĩnh, ngoan ngoãn.
Giống như là đã chơi thỏa mãn.
Lúc này Tấn Sóc Đế mới thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Mạnh công công đáp lại: “Vâng......khởi hành.”
Đám 'hoàng thân quốc thích' thở phào nhẹ nhõm, miễn sao không cần phải quét tuyết là được.
Còn tiểu cô nương kia...
Dù cho có tò mò tới mức nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không dám suy nghĩ sâu xa hay đi tìm hiểu, nếu không lại chạm phải thứ không nên chạm.
Hình Bộ.
Thư Lệnh Sử ôm đống sổ sách nặng trịch, cẩn thận đi tới trước bàn: “Hôm qua đại nhân hỏi tới, ta đã tìm thấy rồi ạ.”
Chung đại nhân chỉ nhàn nhạt trả lời: “Ừ.”
Thư Lệnh Sử đặt sổ sách bên phía bên tay phải của ông, sau đó liền lui xuống.
Khi đi xa được một chút, hắn ta mới dám nói thầm với người bên cạnh: “Mấy ngày nay sắc mặt đại nhân có vẻ không được tốt phải không?”
Người đi cạnh dừng lại: “Sắc mặt đại nhân không phải là ngày nào cũng khó coi sao?”
Thư Lệnh Sử liền ngậm miệng lại, đúng là không thể nào phân biệt được.
Chung đại nhân đúng thật là gần đây có chút không vui.
Ông không nghĩ tới là hành trình đi tới huyện Thanh Thủy lần này lại lâu đến như vậy. Lúc đầu vốn chỉ là muốn cho nữ nhi xem tình cảnh thế gian ra sao, không như những tiểu cô nương khác suốt ngày chỉ ở trong phủ.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, khi đoàn xe khởi hành thì ông lại không nhịn được mà nghĩ, nàng ở bên ngoài ăn uống có tốt không, ngủ có ngon không, có phải chịu khổ không...
Hôm đó Chung Niệm Nguyệt đi, đã phân phó cho Hương Đào cùng Tiền ma ma, cứ cách hai ngày liền từ trong đống đồ lấy lại từ chỗ Thái Tử, chọn một món, hôm nay đưa cho phụ thân, ngày mai lại đưa cho ca ca.
Đây là cách duy nhất để xử lý đống đồ second-hand đó.
Chung đại nhân tất nhiên là không biết điều này.
Chỉ nghĩ rằng trước khi nữ nhi ra ngoài trong lòng vẫn nhớ tới người nhà nên đã chuẩn bị những món đồ này.
Mỗi lần cầm đồ vật trong tay liền cảm thấy đau lòng.
Nỗi nhớ dâng lên không thể nào ép xuống được, hận không thể giống như phu nhân, sủng nữ nhi trong lòng bàn tay. Sao phải để nàng đi ra ngoài chịu khổ chứ?
Chung đại nhân đặt sổ sách trong tay xuống, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Hạ nhân sau khi bước vào phòng, thở hổn hển nói: “Phu nhân, phu nhân đã trở lại, hiện tại người đang ở trước của Hình Bộ ạ...”
Hạ nhân vừa dứt lời liền lo lắng nhìn về phía Chung đại nhân.
Sợ lão gia lại nói, hiện tại đang giờ làm việc thì sao phu nhân có thể tới nơi này tìm ta?
Chung đại nhân vui mừng mà đứng dậy nhưng lại một lần nữa đè cảm xúc xuống.
Ông chỉ nắm tay thành quyền, mím môi nói: “Ngươi thay bản quan đi tới chỗ Thượng Thư đại nhân, cho ta xin cáo nghỉ nửa ngày.”
Chung đại nhân cả ngày đắm chìm ở Hình Bộ, vô số vụ án đều tự tay ông giải quyết. Thượng Thư cảm thấy rất hài lòng. Còn chưa kể tới Chung gia cùng nhà mẹ của thê tử ông ta, Thượng Thư vẫn phải cho ông mấy phần thể diện.
Chung đại nhân được nghỉ nửa ngày, vạt áo ngoài của thường phục bay lên, chạy nhanh ra ngoài.
Trước cửa Hình Bộ đúng là một cỗ xe ngựa.
Đúng là cỗ xe mà Vạn thị đã dùng khi đi.
Chung đại nhân bước tới trước xe ngựa, vén màng lên, run giọng nói: “A Như.”
Vạn Thị tên là Vạn Sương Như.
Bên trong màn, vị phu nhân trẻ tuổi nhưng sắc mặt lại có chút tái nhợt, rơi nước mắt nói: “Mấy ngày nay thiếp nằm mơ thấy Niệm Niệm bị rắn độc cắn hơn nữa còn từ trên núi ngã xuống. Trong thiền phòng tỉnh lại như thế nào cũng không ngủ lại được nữa.”
Chung đại nhân thấy vậy liền vội bước lên xe ngựa, nắm lấy tay Vạn thị: “Chuyện là như thế nào?”
Vạn thị nói: “Lão gia nói xem, thiền phòng kia là nơi nào? Chính là nơi nằm dưới mắt Phật Tổ. Đang êm đẹp như vậy sao thiếp lại nằm mơ thấy ác mộng? Thiếp sợ rằng Niệm Niệm xảy ra chuyện gì đó. Trong phủ nói hiện tại Niệm Niệm không có ở đây, phải không?”
“Phải...” Mồ hôi lạnh Chung đại nhân rơi xuống.
Vì sao Vạn thị mỗi năm đều vào chùa ở một thời gian, đó chính là vì cầu phúc cho cả phủ
Mấy năm trước có một vị hòa thượng nói gia đình bọn họ vốn trời sinh may mắn nhưng không biết vì sao lại gặp tai ương, sẽ có họa từ trên trời rơi xuống.
Vạn thị đương nhiên là tin tưởng không chút nghi ngờ, vì vậy khi nằm mơ thấy ác mộng liền cảm thấy sợ hãi.
Chung đại nhân lập tức kêu người đánh xe về phủ, lại cho người đứng ở cửa thành chờ. Hôm nay không chờ được thì mai lại chờ tiếp.
“A Như đừng sợ, là lỗi của ta. Trước đó vài ngày Niệm Niệm đi Quốc Tử Giám lại bị Tam hoàng tử bắt nạt. Ta sợ nàng bị ủy khuất, nếu có thể đi ra bên ngoài nhìn thế gian để giải sầu thì cũng tốt...”
Cả hai về phủ với trái tim đang treo lơ lửng.
Bên kia đoàn người Tấn Sóc Đế cũng vừa vào thành.
Chung Niệm Nguyệt ngủ rất sâu.
Trên đường Tấn Sóc Đế ôm nàng qua một chiếc xe ngựa khác nàng cũng không biết.
Mạnh công công nói: “Đã đến lúc đưa tiểu thư về.”
Trên mặt Tấn Sóc Đế hiện lên vẻ tiếc nuối: “Kêu nha hoàn đi theo nàng gọi lại đây.”
“Vâng.”
Thư Dung được người đưa qua chỗ Tấn Sóc Đế, cảm thấy vô cùng kinh sợ.
Trên đường đi, tay chân nàng ta đều bị tê cứng.
“Nô tỳ...nô tỳ gặp qua bệ hạ.” Thư Dung hành lễ, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy màn xe ngựa đã hạ xuống và Mạnh công công đang đứng bên cạnh.
Đương nhiên là không phải ai cũng có thể được Tấn Sóc Đế đáp lại.
Mạnh công công nói: “Tiểu thư nhà ngươi đang ở trong xe ngựa kia.”
Thư Dung mừng rỡ như điên, lúc này chân cũng không còn tê nỗi nữa, liền quay đầu vội vàng bước tới, vén rèm bước vào xe ngựa.
Tiểu thư đắp chăn bông thật dày, bên trong chăn hơi nhô lên, hình như là đang ôm lò sưởi. Xung quanh nàng đều toát ra sự ấm áp.
Thư Dung thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó xe ngựa liền lăn bánh, nàng ta vịn lấy thành xe, tâm trạng vô cùng vui vẻ mà nhìn xe ngựa đi vào con đường mà Chung gia ở.
Trong lòng Vạn thị vô cùng nhớ thương nữ nhi.
Chung đại nhân sợ nàng lại khóc liền đem biểu hiện của Huệ phi ngày hôm đó nói cho Vạn thị nghe.
Vạn thị yên lặng một lúc liền nói: “Nếu nàng ta thật sự đối xử như vậy với Niệm Niệm, chỉ mang một lòng lợi dụng không có một chút thật tâm nào. Thì cũng không thể trách chúng ta nhẫn tâm.”
Vạn thị vốn đã cực kỳ xinh đẹp, là vẻ đẹp liễu yếu đào tơ. Nhưng lúc này lời bà nói ra lại không yếu ớt như ấy.
Bà nói: “Niệm Niệm thật sự rất thích biểu ca của nàng, nếu hắn không làm Thái Tử nữa, chỉ làm phu quân của Niệm Niệm thì tốt hơn rồi. Chỉ cần Vạn gia cùng Chung gia không ngã xuống, thì Niệm Niệm muốn gì được đó, hạnh phúc vui vẻ cả đời.”
Chung đại nhân nghe thấy cũng không biết nên nói như thế nào.
Thê tử của ông, xinh đẹp yếu ớt nhưng trong xương cốt vẫn thừa hưởng được ba phần sắc bén của Vạn gia.
Vạn thị hơi cau mày, ôn nhu nói: “Lần này Thái Tử mang nàng đi ra ngoài, Niệm Niệm chắc hẳn rất vui vẻ nhưng....nếu xảy ra chuyện....”
“Lão gia, phu nhân! Tiểu thư...tiểu thư về rồi.” Bên ngoài vội vàng nói, trong nháy mắt làm phá tan bầu không khí căng thẳng đó.
Vạn thị lập tức đứng ngồi không yên cùng Chung đại nhân bước nhanh ra ngoài.
Lúc này Thư Dung mới gọi Chung Niệm Nguyệt dậy.
Chung Niệm Nguyệt ôm lấy lò sưởi ngồi dậy, chăn rớt xuống, tóc rơi cũng tán loạn.
“Niệm Niệm!” Bên ngoài có giọng nói gấp gáp còn đem màn xe kéo lên.
Lại nhìn thấy gì.
Trong xe ngựa, vẻ mặt nữ nhi chính là bộ dáng mới tỉnh dậy còn mang chút ngây thơ, nào có dáng vẻ của chịu khổ?
Chẳng lẽ bà nghĩ sai rồi?
Vạn thị thở phào nhẹ nhõm.
Chung Niệm Nguyệt ngước mắt lên liền nhìn thấy Chung đại nhân và Vạn thị.
Không cần người khác nói, cũng không cần phải lục lại trí nhớ, nàng liền biết được đây là mẫu thân nguyên chủ.
Chỉ vì Vạn thì cũng mẫu thân của nàng giống nhau như đúc.
Cũng phải.
Nêsu không sao có thể sinh ra nguyên chủ giống nàng như vậy.
“Niệm Niệm.” Vạn thị gọi một tiếng.
Nếp nhăn ngay khóe mắt kia giống như đúc mẹ nàng mỗi khi nói chuyện.
Nỗi nhớ nhà của Chung Niệm Nguyệt được gợi lên, không nhịn được ôm lấy cổ Vạn thị mà khóc.
Vạn thị hơi cau mày, ôm chặt lấy Chung Niệm Nguyệt, lẩm bấm nói: “Chịu khổ rồi phải không?'
Nàng ôm lấy khóc lóc không ngừng.
Khóc một hồi Chung Niệm Nguyệt liền không còn chút sức lực nào, cuối cùng vẫn là Chung đại nhân cõng nàng vào.
Chung đại nhân cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn.
Ông đã rất lâu không cõng nữ nhi.
Hiện giờ cõng lại có thể xoa dịu nỗi nhớ mấy ngày nay.
Vạn thị vừa lau mặt cho Chung Niệm Nguyệt, vừa hỏi: “Thái Tử đâu?”
“Hắn ở lại huyện Thanh Thủy có việc.”
“Là Thái Tử đưa con đi, sao lại không sắp xếp tốt mọi thứ, để con một mình mà trở lại.” Vạn thị nói
Thư Dung nhỏ giọng nói: “Phu nhân, tiểu thư là đi cùng đoàn xe trở về.”
Vạn thị nghĩ thầm, ở trong lòng Chung Niệm Nguyệt chỉ muốn ở cùng Thái Tử, những người kia ở bên cạnh cũng không bằng một Thái Tử.
“Lão gia, phu nhân. Ở trên xe ngựa nô tài thấy những thứ này....”
Chung đại nhân nhíu mày, thầm nghĩ có chút việc nhỏ cũng không tự mình xử lý mà phải lại đây bẩm báo?
Vạn thị nghe thấy tiếng bước chân mà nhìn sang, nhìn thấy hạ nhân kia ôm một đống đồ trong ngực....lò sưởi tay, lư hương, ấm trà, hộp điểm tâm, còn có một cái tráp rất to, ôm nhiều như vậy hắn ta đứng cũng không vừng nữa.
“Từ trong nhà mang đi?....Không đúng.” Vạn thị nhìn kỹ lại, hoa văn trên những món đồ đó nhìn rất khác, không giống như những món đồ bên ngoài còn chưa nói tới thợ thủ công bình thường không thể nào làm ra được.
Chính là cái lư hương kia giống y như đúc lò Bác Sơn của Cần Chính Điện
Chỉ có cái tráp kia là hoa văn có chút khác biệt.
Vạn thị bước tới, mở cái tráp ra, lại nhìn thấy có vô số thứ ở bên trong.
Ngọc cũng có, đá quý cũng có, Đông châu cũng có...
Hạ nhân nuốt nước miếng xuống, hai chân hơi run rẩy nói: “Trong xe ngựa còn có....nô tài không biết có nên mang xuống không....đó là chút tranh dán, đồ chơi lúc lắc, còn có cả chong chóng....không đáng giá nhưng mà...”
Nhiều thứ như vậy, chắc là tốn không ít công sức?
Vạn thị:?
Chung đại nhân:?
“Niệm Niệm.” Vạn thị quay đầu lại nhìn Chung Niệm Nguyệt.
Chung Niệm Nguyệt ngồi trên ghế, lười biếng ngáp một cái, trả lời: “Dạ?”
“Đây đều là Thái Tử chuẩn bị cho con?” Vạn thị hỏi.
Chung đại nhân thầm nghĩ, nếu đúng thật là Thái Tử thì hắn ta cũng không phải là người không có tình nghĩa. Thái Tử bây giờ tuổi còn nhỏ, bất quá cũng chỉ mới mười hai tuổi, cho dù Huệ phi có suy nghĩ không chính đáng nhưng Thái Tử cũng không phải là không dạy được...
Chỉ là Chung đại nhân còn đang nghĩ liền nhìn thấy nữ nhi của ông lắc đầu, lười biếng nói: “Sao có thể là hắn?”
“Là cha của Thái Tử.”
Vạn thị:???
Chung đại nhân:???
Hạ nhân kia tay chân rụng rời, hắn cảm thấy rằng mình có thể ngất xỉu liền ngay lập tức.
Nhớ lại hắn từng nói đống đồ này không đáng tiền!
Nô tài đáng chết!
(┬┬﹏┬┬)
❤ Edit: tvanahh
❤ Cho mình xin sao nha ạ.