Hoàng Hậu Của Tôi

Chương 1: Chương 1: Hoàng Hậu




Đại Võ Đế Quốc rộng lớn bao la, lập quốc đến nay đã một trăm năm có lẻ, chính trị nghiêm minh, biên cương an định.

Kinh sư nằm ở phía Bắc trung tâm bản đồ đế quốc, khí hậu ôn hòa, kinh tế văn hóa phát triển mạnh, muôn dân no ấm.

Hoàng Thành – hay thường gọi là Cung Cấm, nằm phía Bắc phố Chu Tước, phía Nam Vạn Tuế Sơn, mặt Đông giáp Kính Hồ, phía Tây liền kề Khách Cảng, được bao bọc bởi dòng sông hộ thành rộng hơn mười trượng.

Lục Cung phía Tây Cung Cấm là nơi ở của mười ba vị phi tần địa vị khác nhau.

Vĩnh Thọ Cung liền kề Dưỡng Tâm Điện, chủ nhân là Hoàng Quý Phi Đỗ Thính Hinh, nhờ có nhan sắc thanh nhã đẹp như đóa hoa lan nơi đáy cốc nên thường được gọi là Lan Quý Phi.

Lan Quý Phi là con côi của Nhất Đẳng Vệ Quốc Công Đỗ Nho Hạc đã khuất, từ nhỏ được thái hậu nuôi dưỡng bên người, là thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên hoàng đế. Vì thế khỏi phải nghi ngờ, nàng ta chính là phi tần được sủng ái nhất.

Phía sau Vĩnh Thọ Cung là Dực Khôn Cung. Chủ nhân Dực Khôn Cung - Đức Phi Hạnh Ý Ung là con gái của Lại Bộ thượng thư Hạnh Vũ, cũng là người duy nhất được phong phi ngoài Lan Quý Phi. Chái điện của Dực Khôn Cung còn có hai vị Tài Nhân nữa.

Trường Xuân Cung không có chủ nhân, chỉ có tám vị Thường Thị và Tài Nhân.

Trữ Tú Cung cạnh Giản Phúc Cung, giữa sân có hai cây hòe cổ thụ, kề sát ngự hoa viên, cách Dưỡng Tâm Điện hai tầng cung điện, ngày thường nơi này thưa thớt bóng người. Một mình nàng ở đó. Nàng là Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu kể từ sau ba ngày động phòng chuyển từ Khôn Ninh Cung sang Trữ Tú Cung thì chẳng mấy khi được triệu, chẳng khác nào bị đày vào lãnh cung. Đồng thời Hoàng Hậu cũng là con gái độc nhất của quan đứng đầu Nội Các Lăng Tuyết Phong tay nắm đại quyền nội chính ngoại vụ trong triều, là chính thất tổ tiên công nhận, hậu thế lưu danh mà hoàng đế từng khẳng định rõ ràng trong ngày đại hôn cùng nghi thức đích thân chấp chính.

Giờ nàng đang lười nhác vân vê chuỗi hột xoàn ngà voi chạm khắc hoa sen để giết thời gian.

Nàng không tin Phật, chỉ có những người phụ nữ già cả mất hết hi vọng vào cuộc sống mới chơi cái trò sùng tín phật đạo thần tiên này.

Nàng còn trẻ, còn biết bao nguyện vọng chưa thực hiện, còn rất nhiều thứ muốn có mà vẫn chưa có được. Nàng tin tưởng ở bản thân mình, cho dù Tiêu Hoán từ đầu tới cuối vẫn chưa hề chịu ngó ngàng đến nàng.

Tiêu Hoán là chồng nàng, là hoàng đế của đế quốc này, là một người đàn ông đích thân chấp chính khi vừa mới thành niên, không có khả năng khống chế chính sự và cũng chẳng mấy tha thiết với đàn bà con gái.

Đó là người chồng trên danh nghĩa của nàng, và cũng là chồng của những người phụ nữ khác trong hậu cung này. Đám đàn bà đó thấy hắn cứ như mèo thấy mỡ, nếu như không phải giữ lễ nghi, nàng đồ rằng đám đó thế nào cũng bổ nhào tới ôm ghì cổ hắn rồi ra sức hôn hít lên cặp lông mày thẳng đơ của hắn.

Bọn họ sẽ bàn luận với nhau xem ai vừa được thưởng nửa bát canh ngân nhĩ Tiêu Hoán uống còn thừa, rồi xuýt xoa thật chẳng khác nào tiên lộ! Bọn họ sẽ tắm rửa trắng trẻo thơm tho và đoán già đoán non xem đêm nay thẻ bài xanh của ai sẽ được tay Tiêu Hoán lật lên. Bọn họ rì rầm bàn tán về ả tài nhân vấn mái tóc lỗi thời lại hay vênh vênh váo váo lượn lờ khắp chốn.

Bọn họ chẳng biết yêu là gì. Đương nhiên, nàng cũng không biết. Đã từng có thời gian nàng tưởng mình biết yêu, sau đó người đàn ông ấy nói lời xin lỗi, và nàng biết mình đã lầm.

Có điều những chuyện này xảy ra lâu lắm rồi, không cần nhắc lại làm gì nữa.

Giờ đây đầu óc nàng đang suy tính phải làm sao để khiến một ả đàn bà phải tạ lỗi với mình.

Nàng không phải là hạng phụ nữ ưa danh hão, nhưng nàng không đủ độ lượng đến mức cho phép một ả đàn bà khác dẫm lên vai nàng giở trò càn. Nàng đang tính dạy cho Võ Tài Nhân xấc láo ở Dịch Khôn Cung kia một bài học.

Ả đản bà đó chẳng qua mới chỉ hai ngày liền được Tiêu Hoán triệu đến Dưỡng Tâm Điện thị tẩm, thế mà dám cãi lại nàng trước mặt Thái Hậu cùng các phi tần. Ả nghĩ hậu cung là cái vườn con của ông bố tam phẩm thị lang tép riu nhà ả chắc?

Đương nhiên, có vô vàn cách giáo huấn ả ta.

Nàng có thể bỏ ra vài tháng lôi kéo ả trước, để ả tưởng rằng trong hoàng cung này hoàng hậu chính là chị em tốt nhất của ả , rồi nàng sẽ lại mất thêm vài tháng thậm chí vài năm nữa để đợi một cơ hội dồn ả vào chỗ chết, ví như … một hôm nào đó Tiêu Hoán không còn hứng thú với ả ta, còn ả thì vẫn cậy thế quen thân hoàng hậu mà gây ra một tội lỗi ẩm ương nào đó.

Có thể nàng sẽ thấy cách này phiền phức và hao tâm tổn trí quá, thế thì nàng vẫn còn cách khác uyển chuyển hơn. Mở một buổi tụ tập phi tần hậu cung chẳng hạn, rồi khen Võ Liên Mính được hưởng vô vàn ơn mưa móc…

Chẳng cần nàng khiêu khích, thậm chí cũng không cần tỏ ra u oán một cách nghiễm nhiên, chẳng bao lâu sau đám phụ nữ cao tay ở hậu cung này sẽ ra sức thay nàng nhổ đi cái gai trong mắt, mà còn với những thủ đoạn kín đáo cẩn thận vô cùng.

Trong chốn thâm cung, thực sự có vô vàn cách khiến một người biến mất một cách vô duyên vô cớ.

Có điều hôm nay nàng không định dùng bất kì phương pháp nào trong số những cách ở trên – bởi vì làm thế không đủ khiến nàng hả lòng hả dạ.

Con nghê trên bàn nhả những làn khói xanh mờ ảo. Nàng ngồi dậy khỏi ghế dài, xỏ chân trần vào đôi hài thêu uyên ương gảy ngọc, đứng lên, vạt váy dài đỏ thắm bách phụng phù vân kéo lê trên nền thảm nhung Ba Tư êm ái.

Đưa tay đỡ chiếc trâm kim phụng khảm đá quý cài trên tóc, nàng quay sang cười hỏi Tiểu Sơn bên cạnh: “Có muốn theo tiểu thư nhà ngươi đi dập bớt uy phong của ả Võ tài nhân đó không?”

Tiểu Sơn là nha đầu theo nàng nhập cung, nay là cung nữ quản sự của cung Trữ Tú. Quen thói tự do tếu táo, nó nguýt nàng một cái rồi hỏi: “Tiểu thư lại định chơi trò gì nữa đây?”

Nàng cười, nâng bàn tay lên ngắm nước sơn mới trên móng tay, nguýt trả: “Em cứ đợi đó mà coi. Đi, sai người gọi Võ tài nhân đến Ngự Hoa Viên. Nhớ pha sẵn một ấm trà dưới giàn tử đằng trước Giáng Tuyết Hiên cho ta.”

Tiểu Sơn có sở thích thêu thùa, nó giẩu môi phụng phịu bỏ đôi hài đang thêu dở, đứng dậy đi bố trí.

Nàng đợi thêm một lát rồi khoác tấm áo choàng gấm tuyết che kín bộ cung trang, nhón bước khỏi phòng, vẫy tay gọi đám cung nữ nội thị đến sai bảo.

Mọi thứ đã sắp xếp xong, nàng bắt đầu xuất phát.

Đoàn người giăng lọng kéo cờ, theo sau lưng nàng tính riêng cung nữ cũng đã cả một đám đông.

Đến Ngự Hoa Viên, bánh ngọt trà thơm đã chuẩn bị đâu ra đấy, ghế đá trong đình cũng đã lau sạch sẽ, nàng ngồi xuống, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng huyên náo trước cửa Ngự Hoa Viên. Tiểu Sơn đã đi mời Võ tài nhân đến.

Khoảng cách từ rặng tùng bách rậm rạp trải từ trước cổng Thiên Nhất Môn đến Giáng Tuyết Hiên ước chừng hai trăm bước chân, phải đi qua một bụi hoa, một dãy ang lớn trồng sen, một hòn giả sơn bằng đá Thái Hồ, một giàn hoa tử đằng, chẳng mất mấy thời gian là tới.

Nàng nhấc chén trà Sư Phong Long Tỉnh trên bàn khẽ nhấp môi, chợt nghe thấy có tiếng hô vang phía Thiên Nhất Môn, tiếng ang sứ vỡ, tiếng nước chảy, tiếng trượt ngã, tiếng chân chạy và tiếng hét.

Đến khi tất cả mọi âm thanh im bặt, nàng mới đặt tách xuống, ngẩng đầu.

Võ tài nhân đứng ở dưới đình, tóc tai xõa xượi rủ đầy hai bên má, đôi mắt xinh đẹp mở trừng lên vì sợ hãi, lớp voan mỏng ướt nhẹp dính sát lên người, bùn đất lá cây rớt xuống từ trên những đường cong thân thể.

Nếu đúng như những gì nàng sắp đặt thì hẳn ả ta vừa mới bị dội thẳng một chậu nước lạnh lên người, rồi đang lúc hoa mày chóng mặt lại bị đẩy vào ang sen đầy bùn đất.

Nhưng mà phải công nhận ả ta đẹp thật. Nhếch nhác thế này mà vẫn không giấu nổi nét yêu kiều, chả trách sao một mình ả độc sủng hậu cung.

Nàng nheo mắt mỉm cười, cây quạt trên tay xòe mở che ngang lộ ra nửa khuôn miệng xinh xinh: “Ôi chao, đây chẳng phải Võ tài nhân ư? Sao lại dính đầy bùn đất thế này?”

Võ tài nhân ngẩn người nhìn nàng, mắt mở lớn, run giọng nói: “Cô… cô”

Nàng bỏ cây quạt xuống gập vào nắm trong tay trái, ánh mắt đanh lại: “Võ tài nhân, ngươi quên hết quy củ trong cung rồi sao? Người đâu, lại dạy dỗ ả cho ta!”

Cung nữ đúng bên nghe lời hơn Tiểu Sơn nhiều, nàng vừa nói xong liền có kẻ chạy ra: “Tuân lệnh hoàng hậu nương nương!”

Rồi liền đó là hai cú đá liên tiếp, Võ tài nhân quỳ sụp xuống

Đám cung nữ hung thần ác sát đó ra tay không nhẹ chút nào, Võ tài nhân quỳ dưới đất, phải dùng khuỷu tay đỡ mới không bò rạp xuống.

Ả chống tay chật vật ngước đầu, mắt mở tròn xoe, không ngờ còn định cãi lại hoàng hậu nương nương.

Nàng bật cười, chậm rãi đi đến trước mặt ả ta, khom lưng chìa tay dùng cán quạt ấn lên bờ vai ả đang run rẩy. Nàng ấn nhẹ nhưng vừa khéo trúng vào hõm vai, đủ khiến nửa người ả tê dần.

Cúi đầu nhìn ả, nàng mỉm cười: “Võ Liên Mính, có phải cô nghĩ rằng, cùng là đàn bà của vạn tuế gia, cô xinh đẹp và được lòng vạn tuế gia hơn ta mà lại phải quỳ trước mặt ta, lần nào gặp ta cũng phải hành lễ, cô không phục, thấy vô lí lắm phải không?”

Nàng nhếch mép thật cao, nhìn thẳng vào mắt ả: “Ta có thể nói cho cô rõ, cho dù cô có xinh đẹp hay được lòng vạn tuế gia đến thế nào, thì ta vẫn có thể khiến cô phải cúi đầu mỗi lần gặp ta, một trăm lần gặp thì cúi đầu một trăm lần, nếu cô không tin, ta sẽ từ từ khiến cô tin.” Nàng cười, ghé miệng sát bên tai ả: “Hoặc cô cũng có thể đi cầu xin vạn tuế gia hoặc thái hậu nương nương ấy, xem họ có bảo vệ được cô không.”

Rời khỏi tai ả, nàng vẫn nở nụ cười, nụ cười ấy lọt vào mắt Võ Liên Mính có lẽ chẳng khác nào rắn rết: “Thực ra, cô cũng nên nhìn thoáng chút, ai bảo ta là hoàng hậu chứ chẳng phải cô.”

Đứng thẳng người lên, nàng nhấc cán quạt khỏi vai ả rồi tiện tay ném xuống dưới chân: “Cái quạt này dính bùn rồi, thưởng cho Võ tài nhân vậy.” Nàng cười “Cục nội chức mỗi năm chỉ làm ra năm cây quạt lụa cánh ve tây dương này thôi đó, đừng lãng phí.”

Quay lưng gọi Tiểu Sơn cùng đám cung nữ đang xem náo nhiệt, nàng thong thả hồi cung, lúc đi qua giàn tử đằng, nàng ngoái đầu nhìn qua bụi hoa rậm rạp, Võ Liên Mính bò rạp dưới đất, hai bàn tay nắm lại, mặt vùi trong mớ tóc lòa xòa không rõ đang mang vẻ mặt gì.

Về đến cung Trữ Tú, tiếp tục vô công rồi nghề đợi đến giờ Dậu, bên điện Dưỡng Tâm có tin báo Tiêu Hoán đêm nay lại triệu Võ tài nhân.

---------------

Sáng hôm sau, lúc nàng chiếu lệ đến thỉnh an thái hậu, không ngờ Tiêu Hoán cũng đang ở đó.

Nàng cười tươi bước đến thỉnh an thái hậu, rồi quay sang Tiêu Hoán: “Thần thiếp tham kiến vạn tuế gia.”

“Nào nào, hoàng hậu đa lễ quá, mau đến đây ngồi.” Thái hậu thân thiết kéo nàng lại bên, nắm tay nàng như một bậc trưởng bối hiền từ.

Nàng cười, lại quay sang Tiêu Hoán hỏi: “Lâu lắm không gặp, sức khỏe vạn tuế gia đã đỡ hơn chưa?”

Không phải nàng sến súa, mà là thái y cục cứ suốt ngày lải nhải hàn tật trên người Tiêu Hoán cần phải nghỉ ngơi nhiều, cứ như thể y yếu đuối lắm vậy. Cũng chính vì thế mà tận sau khi làm lễ trưởng thành y mới đại hôn thân chính.

Hàn tật cái gì cơ? Y mà có hàn tật thì chắc nàng cười rụng răng mất. Suốt ngày viện cớ sức khỏe yếu không thể lo triều chính, triều hội nghị chính chưa trì hoãn bao giờ, tất cả mọi sự vụ quẳng hết cho nội các, còn y chỉ phụ trách phê bút đỏ dựa theo những gì nội các dâng lên. Bốn chữ “thao quang dưỡng hối” y thực thi thật đâu ra đấy.

Tiêu Hoán còn chưa trả lời, thái hậu ở bên đã chau mày quay sang hỏi: “Lâu lắm rồi ư? Hoàng đế, ngài đã lâu lắm rồi chưa gặp hoàng hậu sao?”

Tiêu Hoán lập tức đứng dậy cung kính đáp: “Thưa mẫu hậu, nhi thần dạo này hơi sao nhãng.”

Thái hậu nhìn y giây lát, thở dài: “Tự cổ thiên tử có mấy người không sủng nghiêng một phi tần nào đó, âu cũng là chuyện thường tình, chỉ cần không đến mức quá đáng thì sẽ chẳng hại đến ai. Nhưng hoàng đế ạ, nữ nhân khác có tốt đến mấy, chả lẽ hoàng hậu không tốt hay sao? Ngài phải yêu thương hoàng hậu hơn mới phải.”

Nàng ở bên lặng lẽ lắng nghe, cụp mắt cúi đầu. Câu này nói được lắm, thật quan tâm nàng quá đi – tuyệt không thể nghe ra nửa chữ chê nàng không có bản lĩnh giữ chồng.

Tiêu Hoán cung kính gật đầu: “Mẫu hậu dạy rất phải, nhi thần xin ghi nhớ.”

“Ngài đó, suốt ngày chỉ biết nói nhớ rồi nhớ rồi, thực ra có để tâm chút nào đâu.” Thần sắc thái hậu hơi dịu lại, bật cười trách yêu rồi quay sang phía nàng: “Hoàng hậu, hoàng đế có cái sai của hoàng đế, nhưng từ nhỏ sức khỏe ngài đã không tốt, lại bận quốc sự, chuyện lớn chuyện bé trong hậu cung này hoàng hậu phải quán xuyến thay hoàng đế có phải không nào?”

Nàng vội đứng lên: “Thần thiếp xin vâng lời dạy bảo của mẫu hậu.”

“Được rồi được rồi, ta có nói gì đâu mà phải thế.” Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng thần sắc thái hậu vẫn dịu hẳn xuống, cười tủm tỉm cầm tay Tiêu Hoán và nàng, “Mau ngồi xuống, ba mẹ con ta nói chuyện gia đình một lát.”

Nàng cùng Tiêu Hoán vâng lời ngồi xuống, thái hậu cầm tay nàng nói chuyện hồi lâu, nội dung không ngoài mấy chuyện phiếm thường ngày. Nàng vâng dạ phụ họa, cứ thế trò chuyện suốt nửa canh giờ.

Đến tận khi thái hậu mệt muốn đi nghỉ, nàng và Tiêu Hoán mới cùng cáo lui.

----------------------

Ra khỏi Từ Ninh Cung, nàng đi theo Tiêu Hoán từ hành lang dài về điện Dưỡng Tâm, y bất chợt mỉm cười: “Hoàng hậu dạo này có vẻ hơi nóng nảy?”

Nàng thở dài một tiếng, mỉm cười nhìn y: “Mấy ngày mấy đêm liền không trông thấy bóng dáng vạn tuế gia, thần thiếp lo đến nỗi sắp bốc hỏa đây, vạn tuế gia hỏi thế này thật khiến thần thiếp đau lòng quá!”

Không ngờ y lại cười khẩy: “Nếu hoàng hậu thực sự muốn gặp ta như vậy, sao không sai người đến Dưỡng Tâm Điện thông báo một tiếng? Để hoàng hậu phải lo lắng thế này, ta hơi sợ đó.”

Nụ cười trên mặt không bớt chút nào, nàng dương giọng: “Vạn tuế gia nói thế này thì khác nào khẩu thị tâm phi?”

Nàng nhướn mày cười giả lả, nụ cười này chính nàng cũng thấy sao mà giả dối: “Thần thiếp nói câu nào cũng là lời từ trong gan ruột, đâu có như vạn tuế gia, một chút thật lòng cũng không chịu bỏ ra.”

Y cúi đầu cười nhẹ nhàng chuyển chủ đề: “Võ tài nhân tuy có ngang ngược nhưng hoàng hậu cũng đã trách phạt rồi, sau này có thể nể mặt ta đừng chấp với nàng ấy nữa?”

Cuối cùng cũng dẫn đến chuyện chính rồi sao? Nàng biết ngay mà, trước kia thường xuyên cố ý tránh mặt nàng, hôm nay tự dưng chủ động đợi nàng ở cung thái hậu, thì ra là muốn nói đỡ cho Võ tài nhân đó.

“Cái này… vạn tuế gia cũng biết, người khác quanh co được, chứ thần thiếp chỉ biết một chữ lý thôi. Phàm là kẻ khiến thiếp không thoải mái, thiếp cũng sẽ khiến cho kẻ đó không thoải mái. Có điều, thần thiếp trút giận xong là xong, chứ tâm cơ không được thâm trầm như ai đó, trước mặt tươi cười sau lưng ám toán.” Nàng cười tủm tỉm “Ngài nói xem có phải không, thưa vạn tuế gia?”

Y khẽ cười gật đầu: “Hoàng hậu nói thế là được rồi.”

Đang nói chuyện thì một bóng người áo đen từ đầu kia hành lang tất tả đi tới, quỳ một gối: “Thần Lý Hoành Thanh tham kiến vạn tuế gia, hoàng hậu nương nương.”

Người đến chính là phó thống lĩnh Tùy Hành Doanh ngự tiền thị vệ phụ trách hậu cung cấm vệ – Lý Hoành Thanh.

Ngự tiền thị vệ của bồn triều chia làm hai đội: Tùy Hành Doanh, Cổ Hành Doanh. Mỗi đội có khoảng hai trăm người, Tùy Hành Doanh giám lĩnh Cẩm Y Vệ, phụ trách bảo vệ cấm cung, ngoài ra còn phụ trách dạy dỗ giám sát Nhị Thập Tứ Vệ Cấm Quân của kinh thành. Hơn hai trăm quân Cổ Hành Doanh phân tán khắp mọi ngóc ngách của đế quốc, thu thập tình báo, giám sát quan viên, phàm là tham quan ô lại, hễ nghe đến ba chữ Cổ Hành Doanh là không ai không e sợ. Hai đội quân tuy không đến năm trăm người, nhưng ai nấy đều là tinh nhuệ trăm người chọn một, võ công cao siêu lại thân mang tuyệt kỹ, không thể coi thường.

Hai đội quân do hoàng đế trực tiếp thống soái, địa vị cực kì đặc biệt. Bốn vị chính phó thống lĩnh đời đời đều là con cháu thế tập của các công hầu xưa kia đi theo thái tổ hoàng đế chinh chiến bốn phương, Lý Hoành Thanh là hậu nhân của Uy Nghị Công Lý Chiếu Sương, cũng là Tam Đẳng Uy Viễn Bá được gia phong phiêu kỵ đại tướng quân.

Thái độ của các đời hoàng đế Đại Võ với thống lĩnh hai đội quân này luôn hết sức kính lễ, lại có phần thân như thủ túc. Chả trách mà hai đội ngự tiền thị vệ lại trở thành tâm phúc của đế vương, hết lòng trung thành với hoàng thất.

Lý Hoành Thanh trước mặt Tiêu Hoán xưa nay không câu nệ lễ số, đầu gối chạm đất liền đứng lên ngay, gã liếc sang nhìn nàng, ngữ khí thoáng ngập ngừng: “Vạn tuế gia, Hoành Thanh có chuyện bẩm báo.”

Nàng biết mình nên tránh mặt khi có chuyện cơ mật thế này, vì thế nàng mỉm cười hành lễ với Tiêu Hoán: “Thần thiếp cáo lui trước.”

Tiêu Hoán gật đầu cười: “Hoàng hậu bảo trọng.”

Nàng cười đáp trả rồi lui bước ra ngoài.

Đi được một đoạn khá xa, nàng ngoái đầu nhìn lại, Lý Hoành Thanh đứng trước mặt Tiêu Hoán, không rõ đang bẩm báo chuyện gì. Sau đó có một bóng người mảnh khảnh bước ra từ bên trong Thuận Nghi Môn, mặc kệ Hoành Thanh đứng đó, bóng áo trắng bước lên khoác tay Tiêu Hoán một cách cực tự nhiên, rồi chẳng biết là vô tình hay hữu ý liếc mắt về phía nàng một cái.

Là Hoàng quý phi Đỗ Thính Huân.

Nàng cười nhạt, cô ta làm thế cho nàng xem ư? Không đi ra oai với kẻ đang được sủng ái như Võ tài nhân, tìm nàng để làm gì? Nàng có đe dọa đến cô ta được đâu, Tiêu Hoáàn chỉ e còn chả buồn đụng một ngón tay lên người nàng nữa.

Nhìn theo hai bóng người tựa sát vào nhau đó, chẳng hiểu sao lòng nàng bỗng thấy xót xa, chỉ hơi xót xa một chút thôi.

Thỉnh an một chuyến, không ngờ lại chuốc bực vào người. Dẫn theo cung nữ thái giám đi thẳng về cửa cung Trữ Tú, nàng ngập ngừng giây lát, thôi thì giải tán hết đám tùy tùng sau lưng, chỉ dẫn theo hai cung nữ ra ngự hoa viên hóng gió.

Mấy ang sen bị vỡ hôm qua khi nàng trừng trị Võ tài nhân đã được dọn dẹp sạch sẽ và thay bằng ang mới. Giờ chỉ có mấy góc khuất là còn sót lại chút bùn, có điều phải tinh ý mới nhận ra.

Bộ áo gấm trên người nặng nề đè lên vai khiến nàng ngột ngạt, có cơn gió thoảng qua ang nước, lùm cây, không biết có phải do ảo giác hay không mà nàng cảm thấy hình như có tiếng bước chân vẳng lại. Ngoái đầu nhìn, chẳng có gì sau lưng hết, chỉ thấy cây cỏ um tùm trong ngự hoa viên đang đung đưa vươn mình trong làn gió bồng bềnh.

--- Hết chương 1 ----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.