Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 339: Chương 339: Côn đồ vs đại minh tinh.




Một cánh tay bỗng đẩy cửa ra: “Chị ơi, sao hôm nay chị tan học sớm vậy!” Tiểu Quất Tử với giọng nói pha chút nghịch ngợm vang lên, ba bốn giây sau, ‘kẹt’… cửa bị đẩy ra, cặp sách trong tay Tiểu Quất Tử rơi bịch xuống đất, sau đó cả người cậu bé như hóa đá ngay giữa cửa, nhìn bà chị già nhà mình nằm ở trong lòng một anh chàng siêu cấp đẹp trai. Tiểu Quất Tử oa lên một tiếng, sau đó lớn tiếng hỏi: “Chị, anh đó là ai? Là ai vậy?! Em đi nói cho mẹ, nhất định sẽ nói cho mẹ biết!!” Biểu tình của Sở Cuồng chợt trở nên nghiêm túc, dùng loại ánh mắt của một con sói xám nhìn chằm chằm con chuột để nhìn Tiểu Quất Tử.

“Tiểu tử thối này chính là đệ đệ của nàng sao?”

Thải Thải mặt thoát khỏi lòng Sở Cuồng, sau đó sửa sang lại tóc tai, đẩy đẩy gọng mắt kính rồi bước đến nắm lấy tay áo Tiểu Quất Tử, kéo nó vào trong phòng, ầm một tiếng cửa phòng bị đóng chặt, Sở Cuồng nhếch môi cười, âm trầm đứng dậy. Ha ha ha ha ha……

Tiểu Quất Tử kêu lên: “Các người muốn giết người diệt khẩu sao?!”

Sở Cuồng cười ha hả, dùng một tay xách cậu bé lên, sau đó ném tới trên giường, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cậu, một bàn tay vòng chặt qua cổ cậu bé học sinh tiểu học này.

“Ặc ặc…… sao nhìn anh kiểu gì cũng giống người xấu cả thế?”

Mặt Thải Thải tối lại, nói: “Anh ấy không phải người xấu, em phải hứa với chị, chuyện ngày hôm nay, tuyệt đối không được nói cho mẹ biết!”

“Chị, chị chân ngoài dài hơn chân trong nha, em là em chị, sao chị lại theo người ngoài như thế chứ?”

Sở Cuồng vỗ vỗ bả vai cậu bé, móc một gói Marlboro[1] từ trong túi ra, lưu loát lấy một điếu thuốc, nhét vào lòng bàn tay cậu, “Giới thiệu một chút, anh là anh rể của em. Hiểu chưa?”

[1] Thuốc lá Marlboro.

“Em không hút thuốc! Em chỉ là học sinh tiểu học lớp sáu, không được hút thuốc!!” Con ngươi đảo quanh một vòng: “Em muốn ăn Pizza Hut, muốn ăn KFC cơ!”

Bánh Bao và Sở Cuồng hai mặt nhìn nhau, không hiểu cái gì gọi là Pizza Hut, nhưng mà Sở Cuồng đã từng ăn KFC, hình như có một ông già KFC, cái ký hiệu KFC này cũng thật đặc biệt, Sở Cuồng cười nói: “Rất tốt, KFC chỉ là chuyện nhỏ, nhưng em nhất định phải làm một vài chuyện cho bọn anh mới được!”

“Làm mấy chuyện?” Cậu nghểnh cổ cò kè mặc cả: “Để xem thử là bao nhiêu chuyện đã!”

Sở Cuồng và Bánh Bao cùng có xúc động muốn đập chết cái thằng nhãi này, bọn họ phát hiện, trẻ con ở thế giới này đều thiếu hụt một loại tính cách, đó là ngây thơ đơn thuần.

“Nếu em mà là con trai anh, anh đã bóp chết em rồi.”

“Anh có thể sinh ra đứa con lớn bằng em sao?”

Thải Thải hừ hừ: “Ai bảo em đi làm con trai cứ, anh ấy đã đồng ý với em, thì em cũng phải đồng ý với bọn chị, giúp bọn chị giữ bí mật này, được rồi, chị có thể đáp ứng em, mỗi tháng đều dẫn em đi ăn KFC một lần.”

“Mỗi tuần!”

Được voi đòi tiên, Sở Cuồng theo bản năng nhéo lấy lỗ tai Tiểu Quất Tử.

“Em đừng có mà quá đáng!”

“Vậy thì em đi nói cho mẹ, có đánh chết em cũng phải nói cho mẹ biết!”

Sở Cuồng cười một tiếng, vỗ bờ vai cậu bé: “Bây giờ em cứ gọi anh một tiếng anh rể trước đã, bắt đầu từ hôm nay, anh rể sẽ làm bảo kê cho em.” Sau đó hắn lặng lẽ nói mấy câu ở bên tai cậu bé, cũng không biết là đã nói cái gì, thế nhưng trong nháy mắt, thằng nhóc kia lại dùng ánh mắt nhìn thần thánh trên bầu trời để nhìn hắn, kinh ngạc: “Anh nói thật?”

“Ừ.” Hắn gật đầu một cái.

“Anh rể, bắt đầu từ hôm nay, anh chính là anh rể duy nhất của em, nếu như sau này chị em có thay lòng đổi dạ, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chị ấy, tuyệt đối sẽ báo cáo cho anh!”

“Ok!” Sở Cuồng nói một câu tiếng Anh, câu này hắn vẫn thường nghe mấy vệ sĩ quanh hắn nói với nhau.

Cái thằng nịnh bợ này, ánh mắt Thải Thải hiện lên nghi ngờ, rất tò mò là hắn đã nói gì với cậu bé.

Thấy tiểu Quất Tử cười đắc ý, Thải Thải bất thình lình nắm lấy áo cậu bé: “Tránh ra, xuống giường đi.”

Tiểu Quất Tử ngoan ngoãn xuống giường, Sở Cuồng cười ha hả: “Rất tốt, trẫm có thể sắc phong cho ngươi làm quốc cựu.”

“Quốc cựu? Vậy em có thể nói với bạn học, em là em vợ của anh Sở Cuồng sao?! Sauu này, có ai nhìn thấy em thì phải né sang một bên, có manga thì phải để em đọc trước, mùa hè có kem để ăn, mùa đông thì có kẹo đường?!” Đôi mắt ngây thơ thi nhau chớp, Thải Thải vươn tay cốc lên đầu cậu bé: “Rốt cục em có đúng là mười một tuổi không đấy?!”

“Chị, vậy chị có đúng là mười lăm tuổi không, lại đi học người ta yêu đại gia nha!”

Thải Thải đang muốn nhéo mặt cậu bé, lại đột nhiên nhìn thấy đồng hồ, đây là thời điểm mà mẹ Chu sắp tan tầm. Thải Thải kéo Sở Cuồng, sau đó đổ toàn bộ đồ trong cặp ra, lấy mấy bộ đồ bỏ vào trong cặp, rồi kéo Sở Cuồng ra khỏi cửa. Ngồi lên xe moto xong, Tiểu Quất Tử lại vẫy tay: “Chị, chuyện chị bỏ trốn với người khác em tuyệt đối sẽ không nói cho mẹ biết, đúng rồi, đừng có mà quên KFC của em đấy!”

“Tiểu tử này thật đáng ghét!” Sở Cuồng nói thầm một câu, sau đó vèo một cái, đã vút tới cuối đường.

“Sở Cuồng, chàng đã nói gì với tiểu tử thối kia vậy?”

“Không có gì.” Sở Cuồng lấy một điếu thuốc thơm từ trong túi ra, cắn lên miệng, lấy một cái bật lửa ra. Châm thuốc.

Một luồng khói thuốc sặc vào mặt: “Sở Cuồng, sao chàng lại học theo người ta mà hút thuốc vậy hả?”

Hắn rong ruổi trong gió, sau lưng thuốc lá lượn lờ: “Đây là thứ tốt nhất là ta phát hiện khi đến thế giới này!”

Thải Thải thì khác, nàng phát hiện, thứ mà nàng cho là tốt nhất ở đây, chính là băng vệ sinh.

*********Thải Thải bánh bao thịt*********

Trên phi cơ, một người đàn ông mặc tây trang màu đen, tay mang chiếc nhẫn bảo thạch lớn, đeo mắt kính dựa vào ghế trong khoang hạng nhất ngủ.

Tiếp viên cực kỳ cẩn thận chuẩn bị món Pizza Ý chính tông mua được trong chuyến đi Ý này cho y.

Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp mang salad để ra đĩa bằng gốm sứ.

A Tùng đang ngồi ăn tôm hùm thấp giọng bảo: “Đừng lấy rượu đỏ, lấy rượu đá[2] đi. Khẩu vị của A Phong nhà chúng tôi rất đặc biệt, chỉ thích dùng loại rượu làm từ ô mai, rượu đá vị trái cây ấy.”

[2] Rượu đá – Ice Wine: loại rượu được làm từ nho đóng băng trên cây, mà bạn Phong có khẩu vị ‘đặc biệt’ nên nho được thay bằng ô mai

Trong phút chốc, rượu màu đỏ nhạt đã được rót vào ly có chân cao.

Người đàn ông tỉnh dậy, nhẹ nhàng chỉnh lại tây trang, gật đầu với nữ tiếp viên đang quỳ gối xuống đất.

Sau đó hưởng dụng bữa tiệc Pizza trước mặt mình.

“Lăng Phong, buổi biểu diễn tiếp theo là ở Thượng Hải, em phải chuẩn bị cho thật tốt mới được.”

Y hoàn toàn làm như không nghe thấy, cầm một miếng Pizza đưa lên đôi môi hoàn mỹ của mình.

“Thật không hiểu nỗi nữa, cái khuôn mặt chết người này, sao lại được đón chào như vậy nữa, nhưng mà em cũng không thiết này cái vẻ mặt như vậy trước người đại diện kiêm bạn tốt của mình có được không?”

Hắn cầm ly rượu được chế biến theo khẩu vị biến thái của mình, nhẹ nhàng lắc lắc, sau đó đưa lên môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.