Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 337: Chương 337: Côn đồ?




Thải Thải cau mày, phát hiện trẻ con ở đây đều tinh quái như nhau, cho nên mới rút một tờ ra: “Cầm đi, sau này, có chị, thì có em!”

“Yên tâm, chị, em là em của chị, dĩ nhiên là sẽ giúp chị giữ bí mật, sẽ không nói cho mẹ đâu.”

Về đến nhà, đem một nghìn năm trăm tệ đưa cho mẹ Chu thì phản ứng đầu tiên của bà là: “Con lấy trộm tiền ở đâu mà nhiều thế? Con dám học người ta đi ăn trộm sao?!”

Đầu óc của của người phụ nữ này thật có vấn đề, chẳng lẽ bà ta gặp được ai đi ăn trộm tiền, lại bỏ vào trong cặp sao?

“Không phải trộm, mẹ yên tâm mà dùng đi.”

“Chu Thải Thải! Con nói cho mẹ, có phải là đi học mấy chuyện xấu rồi hay không?”

Thải Thải bình tĩnh ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang nổi giận, nàng đứng dậy, cầm cặp sách nói: “Con về phòng học bài đây.”

“Chu Thải Thải!”

Tiếng la của người phụ nữ vẫn còn tiếp diễn, chỉ là Thải Thải đến gia đình này cũng đã hơn mấy tháng, đối với chuyện nổi giận của bà, từ buồn bực, đã chuyển sang mặc kệ……

Đây là một căn phòng nam nữ dùng chung, nữ, Chu Thải Thải, nam, em trai của Chu Thải Thải, Chu Tiểu Quất.

Thải Thải ngủ giường dưới, bởi vì tiểu Quất Tử từng nói, chuyện mà cậu lo lắng nhất chính là sợ chị gái nằm sập giường, đè chết mình.

Thải Thải vặn nhỏ đèn bàn, móc quyển tiểu thuyết thuê ở tiệm rẻ tiền năm xu ra, theo nàng, cách để hiểu biết rõ chuyện ở thế giới này nhanh nhất chính là đọc tiểu thuyết.

Sau đó tình cờ nàng thuê được một quyển tiểu thuyết ‘xuyên qua’. Chỉ là đại đa số người xuyên qua đều là đi về cổ đại.

Tiểu Quất Tử đẩy cửa ra, che miệng cười trộm: “Chị, chị lại lén đọc tiểu thuyết ngôn tình rồi, nếu để mẹ biết mẹ lại bảo chị nghỉ học đấy.”

Thải Thải thả quyển tiểu thuyết vào lại ngăn kéo, bà Chu từ ngoài đi vào, cau mày, tựa như Thải Thải đã làm chuyện gì không thể tha thứ được vậy, “Thải Thải, sau này tan học con nên đến nhà giáo sư Lý đối diện làm giúp việc theo giờ. Mẹ đã nói với ông ấy rồi, một giờ có thể kiếm mười lăm tệ, mỗi ngày con làm hai tiếng.” Thấy Thải Thải bày ra một dạng muốn chết, bà Chu cất cao giọng: “Mẹ chúng bây liều mạng làm nuôi sống hai đứa của nợ chúng bây dễ dàng lắm sao?!”

Trong lòng Thải Thải cũng nhớ đến hai cục nợ của nàng đây này, gần đây nghẹn lửa trong lòng, ngay cả cơm cũng nuốt không trôi!

Mỗi ngày trong đầu hỗn loạn, vừa phải thích ứng cuộc sống ở đây vừa phải suy nghĩ xem rốt cục là đã xảy ra chuyện gì.

Giáo sư Lý là người chuyên nghiên cứu văn hóa cổ xưa, Thải Thải vừa bước vào cửa liền nhìn thấy trong nhà ông có rất nhiều món đồ cổ, có một chiếc bàn dài hẹp, trên đó có để giấy bút và mực. Đột nhiên trong lòng Thải Thải nảy sinh cảm giác thân thiết, nhìn ông đang viết chữ.

“Cháu tới rồi hả?” Giáo sư Lý mặc một bộ đồ sơ mi, quần tây, mặc dù đã bảy mươi tuổi nhưng nhìn vô cùng có tinh thần.

Thải Thải cười nói: “Cháu tới giúp ông quét dọn nấu cơm ạ.”

Giáo sư Lý hòa ái gật đầu, khiến Thải Thải cảm thấy càng thêm thân thiết, nói thật, từ khi bắt đầu đến thế giới này, người khiến nàng cảm thấy gần gũi cũng chẳng có mấu ai.

Ánh mắt Thải Thải lướt qua, rơi vào trên máy vi tính. Nàng từng đến chơi nhà Tiểu Vũ, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà, mấy trò chơi trong cái máy này chơi rất vui.

Quay đầu để cặp xách xuống, nàng vén tay áo lên nói: “Cháu đi nấu cơm cho ông.”

“Cháu cẩn thận nhé, buổi tối ông ăn nhẹ thôi, làm vài món đơn giản là được rồi.”

Thải Thải đi vào căn phòng bếp siêu cấp sang trọng của giáo sư Lý, có chút ngơ ngác đến không biết phải làm gì, khi ở nhà bà Chu vẫn thường hay dùng nồi cơm điện để nấu cơm, cái này thì Thải Thải biết.

Nhưng trong nhà dùng máy hút khói đời cũ, ở đây toàn đồ mới nên nàng cũng không biết dùng ra sao. Giáo sư Lý cười cười đi tới, giới thiệu hết một lần, nàng liền ghi nhớ kỹ.

Khoảng nửa giờ sau, Thải Thải bưng đồ ăn ra ngoài, để lên bàn.

Giáo sư Lý rất giật mình, cháo nấu rất ngon, còn có cả món thịt cuốn cải trắng, mặc dù có thịt, nhưng vị rất thanh đạm.

Ông ăn hết một cách ngon lành, trong lòng thầm khen tay nghề của nha đầu thật tốt.

“Có phải cháu thưởng nấu cơm khi ở nhà không?” Giáo sư không khỏi thương hại hỏi. Nhỏ như vậy, đã phải đi làm thêm giờ kiếm tiền phụ giúp gia đình, aiz.

Ai ngờ nàng không kiêu ngạo cũng không tự ti, lại thoải mái đáp: “Cũng may, có lẽ là không học mà tự biết.”

“Đi múc thêm bát cháo nữa, chúng ta cùng ăn.” Giáo sư Lý nói.

“Giáo sư, có nghĩa là người có học vấn rất cao phải không ạ?” Đột nhiên Thải Thải hỏi.

“Hả, ha ha, có lẽ là vậy.” Giáo sư Lý ngồi thẳng người lại, rất có phong phạm của một bậc thầy.

“Vậy ông có biết về cái gọi là xuyên qua thời không……”

“Căn cứ vào thuyết tương đối của Einstein, nếu vật thể di chuyển với tốc độ vượt qua tốc độ ánh sáng, có lẽ sẽ là hiện thực.” Ông đẩy đẩy mắt kính.

Einstein có lẽ là cái ông già giống người Pháp được treo trong hành lang lớp học kia.

Bỗng nhiên giáo sư nói; “Còn có một cách lý giải khác, nếu như gặp phải lỗ đen đang hoạt động trong vũ trụ, cũng có thể tiếng vào một thế giới khác, có lẽ là quá khứ, hoặc là tương lại, cũng có thể là một thế giới song song chẳng hạn.”

“Lỗ đen có phải có rất nhiều màu sắc sặc sỡ, sáng chói, sau đó sẽ hút người ta vào không ạ?”

Giáo sư cười, đính chính lại cho nàng: “Lỗ đen đương nhiên sẽ có màu đen, nhưng mà, xác thực nó sẽ hút người vào đấy.”

*********Thải Thải bánh bao thịt*********

‘Pằng’ một tiến, một quyển tạp chí giải trí bay tới, đáp thẳng xuống mặt Bánh Bao đang đi vào lớp học. Trong nháy mắt mọi người an tĩnh lại, sau đó lại vang lên một tràng cười ầm ĩ. Bánh Bao cúi người xuống, nhặt quyển tạp chí lên, nhàn nhạt hỏi một câu: “Của ai đây?”

Mọi người nhìn nhau nhưng không ai trả lời, chuông vào lớp reo lên, Thải Thải thấy mọi người không nhận, liền cầm quyển tạp chí đi vào.

Nàng đang định lật ra xem, thì lại nghe bên ngoài có tiếng nói oang oang: “Các cậu ơi ra mà xem, ra mà xem, ở ngoài có đánh nhau đấy!”

Đánh nhau thì có gì mà xem chứ, Thải Thải cầm quyển tạp chí, cảm thấy hình như cái anh chàng mang kính mát ở trên bìa trông rất là quen mắt.

Sao lại……

Một đám đông rối rít chạy ra ngoài, đứng trên hành lang nhìn xuống dưới qua cửa sổ. Trong chốc lát lớp học đã không còn ai cả.

Chỉ là một đám ra ngoài còn chưa được bao lâu đã bị chủ nhiệm chặn lại lôi về, sau khi đóng cửa lại, chủ nhiệm lớp nghiêm nghị nói: “Các em phải cố mà học cho giỏi vào, côn đồ đánh nhau có gì hay ho mà nhìn chứ?”

“Côn đồ?”

Nghe nói một học sinh lớp mười hai là đầu đảng một băng nhóm, mới đi học ngày đầu, bởi vì một chỗ ngồi không thuận mà khiến đám đàn em đi theo cậu ta bất mãn, sau đó ra tay với một học sinh ngồi trước.

“Ôi mẹ ơi, đẹp trai quá đi, ai vậy chứ!”

-oOo-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.