Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 137: Chương 137: Gặp mặt cuồng hoan




Sở Cuồng nhìn nàng, lại phát hiện, thì ra mập cũng có cái tốt cũng mập, ít nhất nó cho người ta cảm giác rất an toàn.

“Nha đầu béo, tạm thời ngươi bớt nói nhảm lại.”

“Ta hết mập ngươi vẫn còn gọi ta là nha đầu béo sao?!”

“Hừ, ở trong mắt trẫm, ngươi vĩnh viễn là một nha đầu béo!”

Thật không thể nói lý à nha, lúc nàng béo bị hắn châm chọc thành con vịt béo, bây giờ gầy đi, hắn lại nói nàngvĩnh viễn vẫn là một nha đầu béo, bỏ đi, dù sao cũng không trông cậy vào hắn được, Thải Thải nói: “Bây giờ ta cảm thấy, mập vẫn tốt hơn mộtchút, ít nhất vẫn rất an toàn, ánh mắt của hoàng thượng thật khiến tacảm thấy bất an vô cùng !”

“Vậy sao? Ngươi cho là như thế sao?”

Không sai, nàng chính là cho như vậy, nếu như bị hoàng thượng nhìn chằm chằm giống như ánh mắt của hắn khi nhìncác phi tử khác, lộ ra bản tính sắc lang, nàng tình nguyện béo cả đời!Vì vậy nàng uy hiếp: “Nếu như hoàng thượng đối với ta như vậy, ta về sẽăn thật nhiều, sau đó trở nên béo hơn trước kia, khiến cho ngươi nhìnthấy sẽ chán ghét!”

“Hừ, ngươi cho là như thế sao?!” Hắn tiến đến gần, chóp mũi cơ hồ là chạm vào chóp mũi nàng: “Vậy ngươi trở vềthử ăn đi, xem trẫm sẽ làm như thế nào?!” Bây giờ ngược lại hắn rất cósức lực, cho dù nàng có biến trở về hình dáng mập mạp như trước, hắncũng vẫn có thể xem nàng như cái bánh bao một ngụm mà nuốt xuống.

Ánh mắt nguy hiểm càng lúc càng đến gần,thân thể càng ngày càng đến gần, đầu càng ngày càng gần, gần đến nỗi cơhồ sẽ nhanh chóng chạm vào trên đôi môi thuần khiết kia của nàng. Miệngcủa Thải chỉ thích chạm vào thức ăn ngon, nam nhân có cái gì ngon chứ,hôn cái rắm ấy! Làm hại Thải Thải thiếu chút nữa té vào nồi, nàng thuậntay cầm một miếng thịt kho, hướng về mặt hoàng đế lão gia mà chụp!

Hô, may quá chỉ chút nữa……

Nước thịt, bắt đầu từ ánh mắt, lông mi, mũi, cằm, của hoàng đế lão gia tí tách……



Người nào đó hoàn toàn sửng sốt, giống như vừa bị người khác điểm huyệt.

Đầu đen thui mặt như cương thi, trong miệng còn chặn một cục thịt ba chỉ.

— bánh bao, trợn to hai mắt.

Sau đó……

Phì –

A ha ha ha ha ha —-

Tiếng cười của bánh bao, phát ra đinh tai nhức óc.

Sau đó người nào đó nhìn thấy bánh baocười cũng bắt đầu cười theo, cười đến ngồi chồm hổm trên mặt đất, lạinhìn thấy bàn tay bóng nhẩy của bánh bao, hắn đem vạt áo không dính chút bụi lên lau lau — “Hoàng thượng, ngươi là cái đầu heo, cái đầu heo khotàu!” Thải Thải cười đến không đứng nổi, cho đến lúc nàng cảm giác đượccó một bàn tay không chút nào lưu tình xách cổ áo nàng lên đối mặt khuôn mặt nàng vừa phá hủy, ma trảo của Sở Cuồng đưa về phía bát thịt, nhânlúc nàng không chú ý, cầm lên một cục, một tiếng ‘bộp’ vang lên, ănmiếng trả miếng!

Hơn nữa còn dùng sức xoa nhẹ mấy cái trên mặt nàng.

“Ô ô! Dừng tay! Mau lên!”

Sở Cuồng ha ha cười lạnh: “Bây giờ thìtốt rồi, ngươi cũng biến thành cái đầu heo thịt kho tàu, không, ngươi là cái nha đầu thịt kho tàu!”

Nói xong, cái miệng thoảng hương thịt quỷ mị áp lại, lập tức cắn vào môi nàng.

“Ha ha ha, cho trẫm nếm thử, thịt kho này ăn có ngon không đây?!”

Thải Thải kêu ưm, tay bắt lấy mu bàn tay rắn chắc của hắn, dùng ngón tay mình véo mạnh vào thịt hắn, véo thật mạnh thật mạnh a~!

Người này không phải làm từ thịt, hắn là quỷ à nha, dùng sức như vậy mà một chút phản ứng hắn cũng không có sao?!

“Ưm ưm —!”

Hắn không nghe, lại giống như đang phát dâm uy, dùng răng cắn môi của nàng, ra sức mà cắn.

Đau – trong lòng Thải Thải thầm kêu, thì ra hắn lại không biết xấu hổ đến vậy, đi so đo với nữ nhân, lại còn trả đũa nữa sao?!

Có thể đá vào chỗ kia của hắn sao —

Thải Thải một lần lại một lần rối rắm —-

Nếu như đá hỏng cái dâm long (khụ khụ, từ này thật…) kia—

Ngộ nhỡ không thể nối dõi tông đường—

Thôi mệt, không thèm để ý chi cho nhiều vậy!

Nàng nâng chân lên, đột nhiên phát lực, hướng về nơi yếu ớt nhất của nam nhân mà đá—

Nhưng lại bị một bàn tay, còn nhanh hơnchân nàng nắm chặt lấy. Hơn nữa lực đạo còn rất lớn, so với lực đá củanàng còn lớn hơn nhiều.

Gân xương chỗ mắt cá chân bị người bópđau đến không chịu nổi, nàng cậy mạnh hạ xuống, lập tức thở gấp mộttiếng, kêu lên: “Đừng đánh đừng đánh, ngươi buông tay, buông tay maulên!”

“Hừ, trẫm biết để đối phó với nữ nhân như ngươi, chỉ có thể dùng sức mạnh mà thôi!” Nói xong, trong đôi mắt lộ ra một tia sáng hung ác.

“Ngươi buông tay ra đau quá —” Mặt nàng đỏ lên nhưng vẫn không chịu khóc.

Quả nhiên, lực đạo trên tay nhẹ dần, nhưng vẫn như cũ không chịu thả xuống, hắn chế trụ tử huyệt của nàng, nhếch môi cười!

“Cho trẫm hôn một cái để đền bù tội nghiệt hôm nay ngươi đã mắc phải đi!”

Bốp —

Miệng của hắn, lại đi hôn cái muôi lớn trong chảo!

Cốp! Cái muôi kia lại đập vào sọ hắn, hại hắn không thể không lấy tay che lại.

Thải Thải nhân cơ hội đẩy hắn ra, khậpkhiễng lê cái chân bị bóp, cầm chén thịt kho lên, lấy số thịt còn thừa,ném vào ót hắn: “Nam nhân chết tiệt, nam nhân thối tha, làm hoàng thượng thì giỏi lắm sao, bản cung vẫn còn là hoàng hậu đấy!!” Nói xong, nhìnthấy hoàng đế ngồi xổm trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng thống khổ, tronglòng Thải Thải giật mình, không lẽ nàng dùng sức quá mạnh để đập hắn rồi sao? Thật ra bây giờ nàng đang học võ công, lực tay trước kia xác thựckhó có thể bằng được.

Nhưng lấy tính nết của nam nhân này, chắc chắn hơn phân nửa là đang giả bộ rồi!

“Ta mới không tin ngươi bị đập đến choáng váng đâu! Tin ngươi chính là kẻ ngốc!”

Nam nhân kia rên lên một tiếng.

Thải Thải sợ đến mức sửng sốt không thôi.

“Ngươi – ta xem vẫn là để ta đi gọi thái y thôi!” Nàng quay người lại, không hề lựa chọn đến xem vết thương chohắn, mà chạy ra cửa lớn biến mất dạng, mặt Sở Cuồng đen lại, hắn lạnhlùng nhe răng, tà ác nhìn bóng lưng của nàng! Trong lòng thầm nghĩ nhađầu béo này gầy lại không thấy tốt được bao nhiêu cả, ngược lại so vớingày trước chạy trốn lại càng nhanh hơn! Lại bóp không thoải mái bằngngày trước! Vừa rồi hắn đương nhiên là giả bộ, nàng lại thế nhưng khôngcó biểu hiện lương thiện như trước nữa. Điều này khiến hắn vô cùng không thoải mái.

Sau đó hắn bước ra cửa, mà ngoài cửa, đã có một đám quần chúng, cả kinh giương mắt nhìn.

Chết tiệt – chẳng lẽ bọn họ đã nhìn thật lâu rồi sao!

Bọn họ, thật ra nhìn cũng chưa lâu lắm, chỉ mới nhìn từ cái đoạn tọng thịt nướng vào họng mà thôi —

Sở Cuồng cố tỏ vẻ trấn tĩnh, bước ra cửa, vừa lau thịt trên mặt vừa cao ngạo nói: “Trẫm tốt lắm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.