Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 187: Chương 187: Lại hòa thân




Kể từ khi mất đi nàng, bầu trời giăng đầy mây đen, nước biển cuồn cuộn vẩn đục.

Kể từ khi mất đi nàng, cơm không còn vị ngọt ngào ngon miệng, nước cũng không thể giải được cơn khát.

Kể từ khi mất đi nàng, đêm cũng không còn kích tình.

Kể từ khi mất đi nàng, muối mặn cũng trở thành chè đường, thạch tín lại như đường phèn.

Kể từ khi mất đi nàng, Trường Giang chính là nước mũi của ta, Hoàng Hà là nước mắt của ta……

…………

Đêm đen, gió mát.

Tụ Hiền hội quán.

Ánh đèn u ám.

Hai người nam nhân ngồi đối mặt nhau,lẳng lặng uống chén của mình. Xung quanh có vẻ yên tĩnh đến quỷ dị,nhưng, mặt mày hai người này xem ra còn quỷ dị hơn, bọn họ đã ngồi ngẩnngơ đây cả nửa canh giờ, thi đua xem ai có tính nhẫn nại hơn. Vậy mà, kẻ truy tìm câu trả lời, lại vĩnh viễn thiếu kiên nhẫn hơn so với kẻ giữcâu trả lời kia một chút, cho nên, nam nhân tuấn mỹ cơ trí kia, hiểnnhiên lại hơi nóng nảy hơn so với nam nhân lão luyện chững chạc hơn mộtchút.

Một trận gió thổi tới, mang theo chút thanh lương, hai bóng người tà tà, lại tụ hội với nhau ở góc tường.

Lách tách, dầu thắp gặp phải tạp chất, tiếng nổ giòn giã vang lên.

“Ngươi không thừa nhận sao?” Không khítrầm mặc bị thanh âm giòn tan kia đánh vỡ, hắn lạnh như băng hỏi, giọngnói sắc như lưỡi dao bén, giống như lúc nào cũng có thể cắt vỡ cổ họngđối phương. Trăng non đã mọc, ánh sáng mông lung mờ ảo.

“Không làm, làm sao có thể thừa nhận?” Ycầm chén rượu, uống, sau đó cau mày nhìn đối phương: “Hiện giờ tâm tìnhcủa ta, cũng lo lắng không kém ngươi là mấy.”

(Đoạn này anh Cuồng là hắn, còn anh Phi là y nha, hắn hắn hoài, chả phân biệt được anh nào cả ^^)

Hắn nhìn ra được, y cũng thật lo lắng,cũng không thể xác định, vì vậy có lẽ người đã bị giấu tương đối kỹ,bằng không, hắn cũng không thể nhận ra thân phận thật của y trong haimươi năm qua. Sở Cuồng rót một ngụm rượu, ủ rũ nói: “Chẳng lẽ ngươikhông cảm thấy, nếu như nàng thật sự rơi vào tay ngươi, lúc này nói ra,càng có thể cho ta một kích nặng nề sao?”

“Nếu như, nàng thật sự ở trong tay ta, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy.” Nuốt vào một hớp rượu mạnh, y cũng rất không cam tâm nói: “Nếu như không phải bị ngươi ép buộc như vậy, tạisao nàng lại muốn rời cung trốn đi? Giang hồ hiểm ác, một đám nữ nhân,làm sao có thể trải qua gập ghềnh trắc trở được, ta đã phái người tìmkiếm, nếu như bị ta tìm ra trước, ta nhất định sẽ không giao trả nàngcho ngươi.”

“Hừ, ngươi cho rằng, trẫm chưa phái người tìm sao?” Hắn đã thăm dò rõ ràng, từ lần trước trở về sau, Quan Bộ Phicũng thật chưa từng lại cùng tiếp xúc với hoàng hậu. Hơn nữa căn cứ vàoviệc hắn tìm được vật kia ở chỗ nọ, cũng đã bắt được đám thợ đào đất,hắn đã xác định được, chuyện này, cũng không can hệ đến người Hung Nô,mà là từ một năm trước, bánh bao thối kia đã bắt đều lên kế hoạch cholần hành động này.

Thật hận a—

Đến tột cùng là hắn có chỗ này khiến nàng không thể chịu được, muốn ở thời điểm giằng co với người Hung Nô để rời đi hắn, khiến hắn phân tâm, cũng không bận tâm đến việc gì, toàn tâmtoàn ý truy tìm nàng đây?

Bỗng con mắt quét qua mặt Quan Bộ Phi, quyết định, dù cho bánh bao xuất cung, hắn cũng sẽ không cho y cơ hội nào hết.

Cúi đầu, hắn nở một nụ cười, “Đến tột cùng là Hung Nô có ý đồ gì đây?”

Quan Bộ Phi cũng không hề có ý giấu giếm: “Ý đồ chính là, bản đồ Đại Sở.”

Hừ –

Thật là một ý nghĩ kỳ quái!

Quan Bộ Phi nói: “Nhưng mà hiện tại khihai chúng ta bắt đầu đọ sức, ta không thể không thừa nhận, lần này đạivương phái ta tới, là muốn mượn giao tình giữa ta với ngươi, thành lậpmột hiệp nghị đôi bên cùng có lợi.”

“Giữa hai chúng ta có giao tình gì sao?” Sở Cuồng khinh bỉ nhếch môi cười hỏi.

Quan Bộ Phi lại nói tiếp: “Trong hiệpnghị này, đại vương muốn cùng với Đại Sở hoàng đê sbeej hạ ký kết khếước mười năm hòa bình. Ngươi nên hiểu, nếu bây giờ Đại Sở đấu với HungNô, cũng không nhất định có phần thắng, như vậy, thời gian mười năm,song phương nghỉ ngơi dưỡng sức, có lợi cho Đại Sở, cũng có lợi cho cảHung Nô.”

Thì ra Quan Bộ Phi là đến đàm phán hòabình, ha ha, đó đương nhiên là việc có lợi với Đại Sở, bởi vì hắn đãbiết ít nhất sau mười năm Hung Nô sẽ xâm phạm Đại Sở quốc, như vậy hắncó được mười năm để nuôi quân, nghiên cứu chiến lược đối phó Hung Nô, tự nhiên làm được vài việc có ích, hiệu quả như chính việc người Hung Nôlựa chọn Quan Bộ Phi làm gian tế bên cạnh hắn vậy, mà sự phát triển củangười Hung Nô, lại kém xa bọn hắn!

Rất tốt.

Sở Cuồng cười một tiếng: “Bàn về thựclực, dĩ nhiên là Đại Sở thắng Hung Nô, bây giờ cũng vậy, mà mười năm sau cũng vậy, cho nên, hiện tại trẫm xuất binh, nhất định cũng có thể thắng vì đánh bất ngờ.

“Vậy Đại Sở hoàng đế bệ hạ cũng có thểthử xem. Bởi vì đại vương Hung Nô bọn ta đã an bài ba ngàn lính tinhnhuệ, mai phục ở biên cương chờ đội quân tiên phong của ngươi, mặc dùhiện tại Hung Nô không giàu có như Đại Sở, nhưng chính là bởi vì nhưvậy, cho nên người Hung Nô làm việc vô ưu vô lo, thấy chết không sờn.Một người Hung Nô huyết tính, có thể địch với mười người Đại Sở.”

“Khoác lác vô sỉ!”

“Ta đã mang thành ý đến, mà Đại Sở hoàng đế, lại không có kiên nhẫn đợi sao?”

“Chẳng qua là trẫm không tin.”

“Đại vương Hung Nô của ta cũng vì lo lắng Đại Sở hoàng đế bệ hạ không tin, cho nên chuyến này, ta còn mang đếnmột món quà tặng, chính là vị công chúa xinh đẹp diễm lệ nhất Hung NôKhắc Lệ Ti. Nguyện hòa thân cùng Đại Sở hoàng đế bệ hạ.”

“……” Lại hòa thân……

Hừ, đừng tưởng rằng có thể lừa hắn nhưvậy, Hung Nô cần thời gian nghỉ ngơi và hồi phục xác thực không giả,nhưng tuyệt đối sẽ không hơn mười năm, Sở Cuồng nghĩ thầm, nhiều nhất ba năm, người Hung Nô sẽ khởi binh xâm phạm, nhưng mà, ba năm thời giancũng đã đủ để cho hắn chuẩn bị. Vì vậy cười nói: “Được, trẫm đáp ứngngươi!” Ba năm sau hắn nhất định sẽ khiến cho y cùng Hung Nô đại vươngcủa y thất bại thảm hại, rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục!

*********Thải Thải bánh bao thịt*********

“Vương gia, công chúa đã thuận lợi lẻnvào hậu cung Đại Sở quốc rồi, hơn nữa dù cho Đại Sở ngự phòng nghiêmmật, nhưng lần này một đường chúng ta tới đây, dọc đường đi đã vẽ xongbản đồ Đại Sở, nhất định đại vương sẽ càng thêm thưởng thức vương gia,thuộc hạ thấy, chúng ta có thể đi được rồi. Đại vương còn có thật nhiềuchuyện chờ vương gia làm!

“Các ngươi đi trước đi.” Quan Bộ Phi chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ nói, y quyết định đêm nay trở về, sau đó xuôi nam một đường tìm kiếm. Nhìn một chút thử có thể đụng phải ngườikia hay không. Bọn họ một đám nữ nhân, chỉ có thể xuôi nam, chắc chắnkhông sai. Quan Bộ Phi yên lặng, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về chiếc nhẫnkhổng lồ, phân phó: “Sau khi các ngươi trở về, chỉ cần nói, bổn vương có một ít chuyện cần xử lý, xử lý xong, lập tức đi bái kiến đại vương!”

“Dạ!”

Y lặng yên nghĩ, nhất định phải trước hắn một bước, tìm được người kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.