Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 328: Chương 328: Nấm trắng kịch độc.




“Trẫm đã sớm khuyên đại vương các ngươi, trận chiến này các ngươi vốn không thuộc phe chính nghĩa, nhất định sẽ phải lãnh thất bại! Cho nên, đừng nên để chết uổng phí như vậy thì tốt hơn!”

Đối phương đã ổn định lại đội hình, ghìm cương đứng trước chiến hào. Nhưng thật ngoài ý muốn, không nghĩ tới đến giờ phút này trên mặt bọn chúng lại mang theo một nụ cười quỷ dị. Trong lòng Sở Cuồng chợt căng thẳng, tại sao, vẫn còn cười được chứ, cánh tay hắn đang vung lên bất chợt hạ xuống, cung tiễn mai phục trên thành lập tức bắn ra, nhân mã dưới thành không kịp tránh né lãnh tên ngã xuống.

Tên tướng lĩnh kia vẫn tuyệt đối không có ý định dừng lại, lớn tiếng nói: “Không nghĩ đến hoàng đế Đại Sở hèn hạ như vậy, lại còn ngang nhiên đối kháng với dũng sĩ Hung Nô còn chân ướt chân ráo mới đến như bọn ta!”

Lúc này Sở Cuồng tự mình đoạt lấy một cánh cung dài, kéo căng, nhắm ngay vào nón của người này, ‘vèo’ một tiếng, nếu không phải tên tướng lĩnh này động tác linh hoạt, lật người một cái, khiến cho gã lính ở phía sau lãnh tên thay, thì lúc này hắn đã chết không nhắm mắt! Hắn thở nhẹ hai tiếng, phất tay, lạnh lùng nói: “Tạm thời lui về phía sau!”

“Hoàng thượng, cứ để bọn chúng đi như vậy sao?!”

Sở Cuồng gật đầu. Một toán lính đảm nhiệm ra ngoài thành trở lại nói: “Mới vừa rồi mạt tướng đã tính số thi thể, đối phương chết chừng một trăm người, bị thương ba mươi người.” Chiến hào này đã hết tác dụng rồi, Sở Cuồng phân phó: “Đem người chết ném hết vào trong chiến hào đi.”

“Dạ!”

Lần tiến công này của địch có vẻ rất lạ, thế đến ào ạt, rút lui cũng rất nhanh, Sở Cuồng cứ thế đứng từ trên thành quan sát phía dưới.

Chợt thoáng nghe một binh lính vừa mới đi chôn người chết nói, thi thể chết rất kỳ quái, không giống như là người mới chết, bởi vì thân thể đã cứng ngắc.

Sở Cuồng sửng sốt. Sau đó lại nhìn thấy gã binh lính đang bị thương kia nở nụ cười âm hiểm.

“Người đâu, mang kẻ này đến trại trẫm mau!”

“Còn lại, giết chết hết!” Hắn lạnh lùng nói.

Thời gian từng chút một trôi qua, gã vẫn không nói, vô luận là bị dụng hình thức tra tấn nặng cỡ nào gã vẫn không chịu mở miệng dù chỉ là nửa lời, chỉ với điểm này, thật đủ khiến cho người ta bội phục.

Sở Cuồng nắm thanh chủy thủ trong tay, đi tới, đặt hờ lên ngực gã, nhanh chóng róc xuống một đường!

Gã đó kêu thảm một tiếng, lập tức ngã khuỵa!

Chợt thấy Bánh Bao giở màn lên, phất tay với hắn, hắn liền đi theo ra ngoài.

Nhìn thấy Sở Cuồng mặt mày ủ chau, Thải Thải đoán ra, có lẽ là hắn đã đụng tới một kẻ cứng đầu rồi.

Nàng bảo Sở Cuồng ra ngoài, sau đó tự mình đặt thức ăn, rượu ngon vào một khay gỗ sau đó bê đi vào.

Nói: “Đây là bệ hạ chúng ta ban thưởng cho ngươi bữa ăn cuối cùng. Sau khi ăn xong, sẽ tiễn ngươi lên đường!”

Gã cười một tiếng, giống như đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết, nói: “Ta đang bị trói, ngươi hãy đút cho ta ăn!”

“Thải Thải gật đầu, cầm một cái giò heo, đi tới, giò heo vừa được nâng kề gần miệng, quả nhiên gã này như sói đói nhào vào gặm cắn.

“Ha ha ha!” Lại còn vừa ăn vừa cười.

Thải Thải đứng cạnh lạnh lùng cười một tiếng, chợt nói, “Các ngươi cho rằng ném mấy cái thi thể đó ở đây, là có thể hủy được kế hoạch của Đại Sở sao? Thật quá ngây thơ rồi, các ngươi cho rằng hoàng thượng của bọn ta sẽ dễ dàng bị lừa như vậy sao?!”

Đối phương sửng sốt, Thải Thải liền biết rằng, quả nhiên trong chuyện này có mờ ám. Nàng rút cái chân giò về, cầm một chén rượu lên, gã Hung Nô này liền tu ừng ực như uống nước vậy.

“Ngươi có biết trong rượu này có gì không?”

Đối phương kinh ngạc.

Sau đó gã cười gian: “Cho dù có độc, độc chết ta, thì sao chứ?!”

“Ngươi là muốn làm anh hùng Hung Nô, chỉ tiếc là ngươi lại làm anh hùng của Đại Sở ta trước rồi, trong rượu này, có một loại bột được tìm ra từ thi thể đồng bọn ngươi đấy!”

Sắc mặt hắn chợt xanh lè, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục lại bình thường, “Ha ha ha ha ha!”

“Ngươi cho rằng ta đang gạt ngươi sao?!”

Vẻ mặt xem thường kia chính là bằng chứng tốt nhất cho câu trả lời.

Được rồi, thật ra là Thải Thải đang gạt gã, không nghĩ tới quả thật gã không biết sợ là gì.

Sáng hôm sau, nơi chôn các thi thể lính Hung Nô kia, chợt mọc lên một lớp lông màu trắng gì đó.

Đỗ Tụ Nương nhận ra, liền kinh hoảng kêu lên: “Mẹ ơi, sao mà y lại phát rồ đến vậy chứ!!”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Sở Cuồng cau mày.

Đỗ Tụ Nương lùi về phía sau mấy bước, cũng lôi Sở Cuồng lùi theo, mọi người ở phía sau thấy vậy, cũng rối rít làm theo.

“Mau, mau đi tìm vôi!”

Nếu gặp gió nổi lên thì tiêu mất!

Bà nhanh chóng dùng một sọt vôi ụp lên đám người bị chôn dưới chiến hào. Nói: “Sau đó vẩy nước lên trên, đốt!”

Vẩy nước lên vôi xong, hơi nước bắt đầu bốc lên, Đỗ Tụ Nương cẩn thận dặn dò; “Chờ đốt vôi xong, tiếp tục châm lửa đốt!”

“Dạ!”

Thải Thải khẩn trương nhìn Đỗ Tụ Nương, bà ra hiệu, về rồi hẵng nói.

“Thứ này là một loại nấm độc, tương tự như nấm vậy. Nó mọc ra từ thi thể người chết đã bị hạ loại độc này. Đầu tiên là lông tơ mọc, sau đó lớn lên lại giống như nấm, nấm chết rồi, sẽ hóa thành loại bột màu đen, loại bột này rất độc, một khi bị gió thổi bay đi, chỉ cần dính vào sẽ bị bệnh!”

“Bệnh gì?”

“Tượng tự với bệnh lao, đầu tiên là ho khan, rồi sau đó là hộc máu, hơn nữa bệnh này có thể lây lan nữa.”

“Nhiếp Lăng Phong cũng thật ngoan độc!” Thải Thải nói: “Tụ Nương, dùng lửa thiêu có thể khống chế được không?”

“Điều này, cũng chưa xác định được.” Đỗ Tụ Nương có chút buồn bã: “Chỉ sợ sẽ có cá lọt lưới.”

Sở Cuồng phái người liên tục đốt một ngày một đêm, ngay cả mặt đất cũng cháy đen, sau đó hắn lại sai người cào lớp đất đó lên, trực tiếp rải một lớp vôi trắng trên đám thi cốt.

Quả nhiên không ngoài đự doán, phía dướ vẫn còn một ít lông tơ trắng sống sót, sau đó lại là một ngày một đêm đốt lửa, ngay cả thi cốt bên dưới cũng không còn dư lại.

Lần này, đã tiêu diệt sạch sẽ rồi chứ? Hắn cau mày.

Thải Thải đi vào trong lều của Tụ Nương thì đúng lúc thấy bà đang cầm một cái bình thủy tinh, trong bình chứa cái gì đó màu trắng……

“Á! Tụ Nương, ngươi điên rồi!”

Đỗ Tụ Nương giật mình, vội cất chiếc bình: “Hoàng hậu nương nương người tới rồi à?”

“Đỗ Tụ Nương, ngươi làm gì vậy, hoàng thượng đốt còn không hết mà ngươi còn giữ nó làm gì?!”

Đỗ Tụ Nương thấy không gạt được, mới nói: “Thật ra, độc này là do Tụ Nương làm, sau khi ta chế xong cho Nhiếp Lăng Phong, thì lén y giấu một bình ở trong tay.”

Thải Thải bước tới, tức giận: “Loại độc này nếu hạ ra thật sự rất đáng sợ.”

“Ta cũng thấy hối hận, cho nên khi Nhiếp Lăng Phong dùng loại độc đó hạ trên một trăm người, ta đã suy nghĩ có nên cho số độc còn lại trong tay này, hủy đi hay không nữa.”

“Không cần đâu!” Sở Cuồng vừa nói vừa đi vào, hắn trầm giọng phân phó: “Nếu như ngươi không cần, thì có thể cho trẫm.”

Đỗ Tụ Nương xác thực là không cần, vậy nên, nếu hắn muốn thì đưa cho hắn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.