Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 111: Chương 111: Nhìn chằm chằm ngươi.




Khiết Đan vương tử nhướn mày cười một tiếng, “Tự nhiên!” Nói xong, khẽ gật đầu, đi lên đầu đoàn xe chỉ đạo.

“Tam vương tử, lần này đại thắng trở về, Đại vương thấy được, nhất định sẽ lau mắt mà nhìn Tam vương tử.”

Ai ngờ Tam vương tử không hề trả lời, chỉ nói: “Bảo đảm dọc đường an toàn mới là quan trọng nhất!”

“Dạ, vương tử điện hạ!”

“Tựa hồ Khiết Đan vương tử là người rấtưu tú!” Thải Thải nói với vị phu nhân ăn mặc cao quý, mang một chiếckhăn che mặt ở bên cạnh.

“Hắn gọi Nguyên Hạo, tiểu nhi tử mà Khiết Đan vương thích nhất.” Vị phu nhân che mặt nhàn nhạt nói, lấy lại tinhthần, nhìn về phía Thải Thải mỉm cười.

“Ta nên sớm nghĩ ra, kết quả vẫn sẽ lànhư vậy, bởi vì có như vậy mới giống phong cách xử sự của hoàng huynhta.” Nàng đã không còn oán khí, thêm vào đó là niềm khát khao cuộc sống. Nếu như, có thể rời đi quốc gia tràn đầy ưu thương này, có cái gì không tốt chứ? Cho nên trong mắt nàng lại hiện lên sự vui mừng. Chỉ cần cóthể ở gần Giai Mậu, nàng sẽ không cảm thấy có gì là thương tâm khổ sởcả.

Nàng chỉ là muốn chết, như vậy, chỉ cần lấy cớ có tang kỳ, thì vụ hôn sự này cũng sẽ được ngăn cản.

Nhưng mà cũng không như sở liệu của Hoàng Oanh, hoàng huynh lại không có lòng từ bi này……

“Vậy người chết kia, đến tột cùng là ai?”

Nàng sâu kín thở dài, “Là nô tỳ thân cậncủa ta, Hoàng Oanh, nàng đi theo ta hơn hai mươi năm, chúng ta tình nhưtỷ muội. Thật ra đêm đó, ta thật sự có treo cổ tự vẫn, nhưng lại đượcnàng ấy cứu xuống, sau không ngờ nàng ấy lại mượn cớ nấu nước, chạy đếnphòng tắm treo cổ tự vẫn, còn để lại một phong thư.” Nàng lấy thư ra,giao cho Thải Thải, Thải Thải mở lá thư, trong lòng chợt đau xót.

Thì ra là một nô tỳ khuyên chủ nhân mìnhnên sống cho thật tốt, phải vì quận chúa mà sống, hơn nữa, giúp nàng tạo một cơ hội để thoát xác. Nàng đã chết, đoán chừng Hoàng thượng sẽ không phát tang, như vậy thi thể ở thời tiết nóng như vậy sẽ thối rửa. Chờđến khi Hoàng thượng nhớ đến nàng, căn bản cũng sẽ không phân biệt được, có phải là công chúa Thục Ngọc hay không, lúc này công chúa Thục Ngọcđã theo quận chúa cao chạy xa bay, vĩnh viễn ở bên cạnh quận chúa.

Thải Thải đọc thư xong, công chúa ThụcNgọc cầm lấy lá thư, xé tan giống như tuyết, nâng cánh tay lên, tuyếttrắng trong tay theo gió thổi tan, giống như từng cánh hoa lê. Trên mặtcông chúa Thục Ngọc chảy dài hai hàng lệ nóng, hình thành trì kinhthành, đây là nơi đã chôn vùi hạnh phúc cả đời nàng, bây giờ thì, tạmbiệt…….

“Nếu một ngày kia, Hoàng huynh phát hiệnchân tướng sự việc, xin người thay mặt Thục Ngọc chuyển cáo đến Hoànghuynh, thật ra Thục Ngọc không oán tránh huynh ấy, xem như Thục Ngọcmiệng lưỡi độc địa, đó là vì không thể giải bày được oán hận mà thôi,nhưng mà trong lòng Thục Ngọc, hoàng huynh, vĩnh viễn là ca ca mà ThụcNgọc quý trọng nhất, mà Đại Sở, vĩnh viễn là ngôi nhà mà Thục Ngọc yêuthương nhất….. Vô luận Thục Ngọc đi đến chân trời góc bể nào, cũng sẽkhông quên vì Hoàng huynh, Đại Sở mà cầu phúc……” Nói xong, nàng nhẹnhàng lau nước mắt, đi về phía cửa thành, nhẹ nhàng quỳ xuống, chắp taytrước ngực cầu nguyện.

Bước lên xe hoa của Khiết Đan, nghĩa vô phản cố mà rời đi.

“Nương nương, người khóc sao?”

“Nương nương, đừng nhìn nữa, chúng ta hồi cung đi… Chúng ta đã ra ngoài quá lâu rồi……”

********Thải Thải bánh bao thịt**********

“Thục Ngọc đi cùng với Giai Mậu rồi sao?” Sở Cuồng vẻ mặt hằm hằm Thải Thải vừa mới bước chân vào Phượng Tảocung, đột nhiên lại hỏi một vấn đề ngoài dự liệu như vậy. Làm hại ThảiThải thiếu chút nữa cắn trúng môi, nhưng nhìn vẻ mặt kia của hắn, xemra, hắn đã biết được chân tướng sự tình rồi, cho nên Thải Thải bèn bướcvào trong.

Đầu tiên nàng vô cùng khéo léo tự giácquỳ xuống, “Hoàng thượng, xin hãy trị tội thần thiếp đi, chính là thầnthiếp đã bao che cho công chúa Thục Ngọc, ngày đó thần thiếp gặp côngchúa, nàng đã nói muốn tự vẫn để trì hoãn kế hoạch của Hoàng thượng, lại còn mang tương lai của Giai Mậu giao cho thần thiếp.”

Ai ngờ Sở Cuồng tiếp lời nói, “Ai nghĩđến đêm đó, Thục Ngọc lại tìm chết đúng không, sau Hoàng Oanh, nô tỳthân cận bên người lại thay nàng tự vẫn, vì vậy, các người thay đổi kếhoạch, Thục Ngọc quyết định sang Khiết Đan cùng với Giai Mậu đúngkhông?”

Hắn lại biết được toàn bộ.

“Nếu Hoàng thượng đã biết, sao lại không ngăn cản công chúa Thục Ngọc.”

Hắn trầm giọng, thời điểm nghe thấy tincông chúa Thục Ngọc chết, hắn liền phái người đi kiểm tra thi thể ThụcNgọc, lại phát hiện, người chết căn bản không phải Thục Ngọc. Nhưng mà,hắn cũng quyết định không vạch trần, vì đoán được Thục Ngọc đã có kếhoạch. Thật ra, nếu nàng quyết rời bỏ thân phận công chúa, cùng đứa congái mình yêu thương cao chạy xa bay, hắn có thể làm như mắt nhắm mắt mở, có thể được sủng ái nàng một lần, hắn sao lại không vui vẻ mà làm chứ?

“Lúc đi chắc muội ấy hận ta lắm phảikhông? Đúng vậy, ta không phải là một ca ca tốt.” Hắn đã sớm chuẩn bịtinh thần nghe lời mắng mỏ.

“Không, công chúa nói, vô luận nàng điđến chân trời góc bể nào, nàng cũng là muội muội của Hoàng thượng, làngười Đại Sở, nàng sẽ vì Hoàng thượng, Đại Sở mà cầu phúc, hơn nữa, công chúa nói, nàng ấy chưa bao giờ hận người cả.”

Sở Cuồng sửng sốt, có chút khó hiểu khinghe thấy lời Thải Thải nói, sau đó phiền muộn trên khuôn mặt lại hóathành mừng rỡ: “Muội ấy nói vậy sao?”

“Vâng.”

Đôi mắt Sở Cuồng đột nhiên lấp lánh hữu thần, nhẹ bịt kín một lớp sương mờ.

Thời gian dần trôi. Hắn phải cần một thời gian tương đối dài, mới có thể khôi phục lại.

“Hừ, trẫm cũng đã dự liệu được ngươikhông dám gạt trẫm.” Đứng lên, hắn nhếch khóe môi, loại cảm xúc nàokhông thể nói ra, hắn đều cố sức cất giấu.

Hắn mở quạt, khẽ phe phẩy, nói: “Đang lúc đại tang công chúa, trẫm vô tâm tuyển phi, chuyện tuyển phi chờ trẫm từ Giang Nam trở lại hẵng nói cũng không muộn.”

“Hoàng thượng định xuống Giang Nam?”

“Ừ.” Đã sớm quyết định, hắn cần phải đi kiểm tra biên giới, thuận tiện tây hạ, âm thầm tuần tra phòng ngự biên quan.

“Hoàng thượng định đi bao lâu?” Khôngbiết tại sao, trong giọng nói lại không giấu được sự cao hứng, rất caohứng vì trong một khoảng thời gian này, bọn họ không phải gặp mặt nhau,mà nàng có thể thở phào, có thể sống tự do, ban đêm có thể ra bên ngoàihóng gió.

Sở Cuồng có thể nghe thấy sự vui mừng trong giọng nói của nàng.

Cho nên vốn dự định sẽ không mang theo nàng lập tức bị sụp đổ, hắn vẫn như cũ rất ghét nhìn thấy nàng vui vẻ.

“Hoàng hâu chuẩn bị một chút đi, trẫm quyết định, ba ngày sau lên đường.”

“Hoàng thượng, ý của người là, thần thiếp cũng phải đi sao?!”

“Ngươi ở trong hoàng cung cũng sớm buồnbực mốc meo rồi, không bằng đi ra ngoài tắm nắng, tránh cho đến lúc trẫm trở về lại thấy cả người ngươi đều mọc lông!”

“Hoàng thượng lầm rồi, kinh thành ở phíabắc, thời tiết khô ráo, phương nam ẩm ướt, thần thiếp đi cùng Hoàngthượng xuôi nam mới có thể mọc lông!”

“Ngươi dám không theo?”

“Mang theo thần thiếp, không sợ đè hư xe ngựa sao?”

“Sợ cái gì, mặt dưới xe làm bằng sắt, có chở một con voi, cũng dư dả!”

“Thần thiếp!”

“Hửm?~……” Âm điệu vô cùng âm hiểm cùng không vui, từ miệng khóe miệng hắn tuôn ra.

“Thần thiếp… … đi thì đi……”

“Ừ.” Hắn nhìn nàng một cái, bước đến vỗvỗ bả vai nàng: “Yên tâm, trẫm sẽ không cho ngươi cơ hội để ở trong cung làm mưa làm gió đâu!”

“Đi ra ngoài với trẫm, hai mắt trẫm, một khắc cũng không ngừng — nhìn chằm nhằm ngươi đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.