Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 75: Chương 75: Phỏng vấn sơ tuyển




“Nghe đây !Mọi người tới nghe đây!” Phố xá phồn hoa kẻ quyền thế có vị trí cao, hai tên gia đinh khua chiên gõ trống, hét lớn.

“Chiêu mộ, chưởng quầy —-”

Tuổi: trong độ tuổi từ hai mươi đến hai mươi chín.

Công danh: người có công danh ưu tú, người không công danh cũng có thể.

Tướng mạo: người chọn ưu tú tướng mạo đoan chính, thân hình cao lớn, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái.

Phàm người thỏa mãn những điều kiện trên, có thể ngay sau giờ ngọ ngày hôm nay, đến tụ hiền hội quán, tham gia tỷ thí, người thắng được tam quan (3 cửa ải), sẽ được bản hội quán mời làm chưởng quầy, lương bổng ba trăm lượng. Chế độ chưởng quầy không hạn định, hàng năm bổng lộc tăng thêm một trămlượng.

“Thấy không, bánh ngon từ trên trời rơixuống thật là tốt nha, đào bới cả kinh thành cũng không tìm ra được bổng lộc hàng năm cao như vậy, tương đương với bổng lộc một năm của quan ngũ phẩm ở kinh thành, mọi người nhớ cho kĩ, nếu ai có nguyện vọng, buổichiều, đến đường cái phía nam kinh thành ‘Tụ hiền hội quán’, quá thờihạn không tiếp.”

“Khẩu khí thật lớn, một tên chưởng quầy của cái hội quán nho nhỏ, lại muốn đại chí phu chương (tốn công tốn sức) như thế?!”

Phía dưới bảng cáo thị rất nhanh tụ lạiđầy người, rất nhanh bị bọn họ nghị luận ra vào, giống như là việc buônbán của nhà quốc trượng đại nhân, Chu gia tài đại khí thô không nói, còn có cả một vị hoàng hậu đương triều, bỏ ra bổng lộc một năm cao thế cũng không có gì kỳ lạ, kỳ lạ chính là Chu lão gia tử làm quan lại ham mê mở hội quán gì đây? Trong dân chúng phố phường ngẫu nhiên có mấy ngườituổi trẻ mặc quần áo nho nhã nghỉ chân quan sát, bị lương bổng cao dụdỗ, bèn đi thử một lần.

Lúc này, một thanh sam nam tử cưỡi trêncon ngựa cao to màu đỏ thẫm nổi bật, đang từ cửa thành chậm rãi tiếnvào, nam tử này phong thái nhã tuấn (nhã nhặn, tuấn tú), mũi cao mắt phượng, hốc mắt hơi thâm trầm, hơi có chút phong thái dị tộc đang có vẻ nhàn tản. Ánh mắt đánh giá nhân sự (gồm sống chết, được mất, vui buồn, hợp tan) kinh thành phồn hoa, dáng đi không nhanh không chậm, giống như cưỡingựa xem hoa, tướng mạo tốt đẹp, đi tới đâu cũng có ánh mắt nữ tử trẻtuổi lén nhìn, lão phụ nhân trông thấy, cũng không khỏi khẽ động tâm.Một công tử khá tuấn tú.

Hắn chậm rãi không lâu sau cũng đi đếnbảng cáo thị trước mặt, không xuống ngựa, cao hơn người khác một bậcnhìn một bảng văn tự viết tay, tay cầm quạt, âm thầm suy đoán.

”Công tử có ý, mời sau giờ ngọ đến tụhiền hội quán đi.” Bất quá xem vị công tử này, không có vẻ rãnh rỗi nhưngười ta muốn làm chưởng quầy, thấy hông hắn đeo một thanh bảo kiếm, bảo thạch đủ màu khảm xung quanh trên bảo kiếm, bên hông vị công tử này,còn có treo ngọc bội, khuyên tai ngọc, cũng không phải vật dễ tìm, vìvậy phỏng chừng, hắn đến tham gia náo nhiệt, xem kết quả.

Sau giờ ngọ hơi nóng ập vào, có thể cam nguyện đến phía dưới tụ hiền hội quán xem tỷ thí chưởng quầy cũng không ít người.

“Hôm nay tụ hiền hội quán lần đầu tiêntuyển chọn chưởng quầy, công tử nào có ý, thỉnh vào bên trong, gia chủgặp thử, cuối cùng lưu lại hai người, từ đó tuyển ra chưởng quầy.”

Thật nhiều người chen chúc mà vào, khôngđến một nén nhang, lại rất nhiều người rời khỏi, thì ra là phỏng vấnnày, một là xem tướng mạo, hai là xem thân cao, ba là muốn tự mình viếttục danh của bản thân, bốn là tính một bài tính nhẩm, đề mục đọc lên yêu cầu đối phương không được chần chừ lập tức nói ra đáp án, độ khó caonhư vậy ai có thể làm được.

“So với thi trạng nguyên còn khó hơn!”

“Hừ, nơi này không cần ta, ắt có nơi khác cần ta.”

Đám người ở ngoài trải rộng mười thướcdưới tán cây ngô đồng, một nam tử cực kỳ tuấn tú mặc bộ trường bàonguyệt sắc, cùng một trung niên hạ nhân khuôn mặt sạch sẽ không một cọng râu. Nam tử này mắt sáng như đuốc, tập trung tinh thần xem tình huốngphía trước, thấy người đi vào bất quá là bình dân quần áo tầm thường,cách ăn nói phố phường, thầm nghĩ trong lòng, hắn đường đường như vậy. . . . . . Ừ, việc này, cùng bọn họ tham gia tuyển chọn, chẳng phải là tựhạ thấp giá trị con người mình sao? Còn tưởng rằng nàng có trò gì hayho, không nghĩ đến, thì ra là chiêu một đám người ô hợp.

“Chủ tử, nhìn người đầu đầy mồ hôi kìa, náo nhiệt cũng đã xem qua, không bằng quay về đi.”

Hắn cúi đầu hừ nhẹ, bảo tên nô tài đưatai đến: “Ngươi cũng đi tuyển chọn đi, nếu gặp được người đáng giá đểtrẫm tranh tài, trở lại bẩm bảo cho trẫm.”

“Vâng Hoàng thượng.”

Công công cuống quýt chạy đi, một látsau, đi ra nói: “Gia chủ vừa mới nói, tuyển chọn đã chấm dứt, trước mắtchỉ còn lại ba người trẻ tuổi đã qua vòng tuyển chọn, chuẩn bị ngay maibuổi chiều, lại đây tỷ thí đề mục thứ nhất.”

“Tốt lắm, ngày mai buổi chiều trẫm lạiđến.” Hắn khinh thường đề mục phỏng vấn nhàm chán này, giống như chọnheo mặc người lăn qua lật lại vậy, thầm nghĩ, bằng vào tài trí của mình, ngày mai buổi chiều trực tiếp lại đây, yêu cầu tham gia, cũng khôngphải là việc khó. Đám người tản đi, ai cũng không nhận thấy được, ở chỗrâm mát của ngõ nhỏ, một thanh sam nam tử, đang ngồi chồm hổm trước quán ăn dưa.

“Người trẻ tuổi, nhìn ngươi tuấn tú lịch sử, giống như thiếu gia con nhà người ta, sao lại ngồi vỉa hè ăn quà vặt thế này?”

“Dưa vỉa hè thật ngọt.” Tính cách hắn tao nhã, giáo dưỡng cũng tốt, ăn xong một miếng dưa liền lấy khăn laumiệng, trả tiền xong, đứng lê, chậm rãi xoay người biến mất bên trongngõ hẻm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.